Trần Nhất Khả khá bất mãn với thái độ đó, đang định tiến lên nói mấy câu thì bị Cố Khanh ngăn cản.
Cố Khanh nhìn người đàn ông trung niên, cũng là chủ tiệm, hỏi: “Tôi muốn mua lá bùa và bút bùa, cộng thêm một ít chu sa, xin hỏi nơi này có bán không?”
Do dự một lúc, không đợi chủ tiệm nói chuyện, Cố Khanh lại thêm một câu: “Lấy rẻ chút.”
Hiện giờ Cố Khanh dựa vào việc phiên dịch trên mạng kiếm đủ phí sinh hoạt, nhưng lá bùa và bút bùa gì đó e rằng ngốn tiền, tạm thời mua thứ rẻ tiền chút để tiết kiệm.
Dường như cô nghe thấy chủ tiệm lạnh lùng hừ một tiếng, râu kẽm cong lên, người đàn ông trung niên nói: “Lá bùa một tờ năm mươi tệ, bút bùa loại kém nhất một cây năm trăm tệ. Chu sa thì rẻ, cô đi tiệm bán thuốc đông y mua là được."
Bởi vì có thể cảm giác được khí tràng lưu động trên người Cố Khanh, nên chủ tiệm mới báo giá pháp khí lá bùa và bút bùa rẻ nhất.
Trần Nhất Khả không kiềm được líu lưỡi: “Ôi mợ, đắt thế!”
Trần Nhất Khả rướn cổ nhìn quầy, một lá bùa chỉ to cỡ bàn tay mà báo giá năm mươi?! Có phải là đang lừa bịp tống tiền không?
Người đàn ông trung niên trưng ra bộ mặt dửng dưng, chỉ hướng Thụy Phúc Trai phía đối diện: “Muốn rẻ thì được thôi, đi đối diện, mười tệ được một xấp, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Nếu không phải thấy cô gái điềm tĩnh này toát ra khí tràng hơi khác biệt thì ông ta đã không bán rẻ như vậy, đồ trong tiệm của ông ta đều là hàng thật!
Chủ tiệm hếch cằm.
Cố Khanh gật đầu với chủ tiệm, đưa tiền qua: “Cho tôi mười lá bùa, một cây bút vẽ bùa.”
Người đàn ông trung niên nhận lấy tiền, đếm xong nói: “Chờ xíu!"
Ông ta đi vào phòng trong nằm phía sau cửa hàng, khi đi ra thì tay cầm một xấp nhỏ lá bùa và một cây bút lông thoạt trông rất bình thường.
Trần Nhất Khả ở bên cạnh trợn to mắt, nhìn muốn mỏi mắt nhưng không thấy những lá bùa và bút bùa này có cái gì khác biệt.
Cố Khanh nhận lấy, kiểm tra trước, thấy trên lá bùa và bút bùa có vầng sáng trắng mờ, tuy ánh sáng khá nhạt nhưng xác thực là hàng thật, mới cất đồ vào túi.
Cố Khanh nói với Trần Nhất Khả: “Được rồi, Nhất Khả, cậu lại đi theo tôi đến tiệm thuốc đông y mua ít chu sa là chúng ta có thể về trường học.”
Trần Nhất Khả đồng ý, chờ ra cửa hàng pháp khí mới kề sát Cố Khanh, hỏi: “Khanh Khanh, cậu có chắc là mình không bị hố không vậy? Sao tôi thấy cái gọi là lá bùa, bút bùa rất bình thường mà.”
Cố Khanh lắc đầu, nói: “Đây là một loại cảm giác. Bùa thật cần trải qua nhiều công đoạn, ngâm vào tài liệu đặc biệt, từ người chuyên nghiệp mới làm ra được, trong lá bùa có khí tràng đặc biệt. Loại giấy vàng của Thụy Phúc Trai phía đối diện đều là dùng máy móc sản xuất, cúng tổ lúc thanh minh mua tiền giấy ở chỗ đó phỏng chừng cũng không có tác dụng gì."
Trần Nhất Khả gật đầu dù còn rất mơ hồ, cô ấy đi theo Cố Khanh đến tiệm thuốc đông y mua chu sa, sau đó hai người cùng nhau về trường học.
. . .
Từ Hạo Hoa từ chùa Tích Vân về trường, vừa vào phòng ngủ, không rảnh chào hỏi bạn cùng phòng đã lao thẳng đến thùng rác, khiến ba tên NET* đang chơi game không phản ứng lại.
(*) Thích ru rú trong nhà, phần lớn ăn bám cha mẹ, không chịu đi làm, không thích giao tiếp xã hội.
Ba người bị động tác lao vào phòng như gió xoáy của Từ Hạo Hoa dọa sợ, giây sau thấy gã đứng sững sờ trước thùng rác rỗng tuếch.