Từ Hạo Hoa đứng ở cửa chờ một lúc, nghe tiếng tụng kinh bên trong ngừng lại gã mới bước vào.
Một chú tiểu bước tới muốn tiếp đãi Từ Hạo Hoa, nào biết bị gã lơ đẹp, gã đi thẳng đến chủ trì già lông mày, râu trắng như tuyết ngồi ở tận cùng bên trong.
Từ Hạo Hoa nói: "Phương trượng, tôi có việc muốn mời ngài hỗ trợ."
Chú tiểu theo sau Từ Hạo Hoa, trong lòng sốt ruột. Thí chủ này bị sao vậy chứ? Sao có thể không nói rõ nguyên do đã xông thẳng đến trước mặt phương trượng?!
Phương trượng Từ Vân râu và chân mày trắng lắc đầu với chú tiểu, ra hiệu hãy lui xuống.
"A di đà phật."
Phương trượng Từ Vân nhìn thoáng qua Từ Hạo Hoa, tuy không thể xem khí vận quanh người của gã nhưng chủ trì già rồi thành tinh, có thể nhìn ra chút gì từ tướng mạo: “Thí chủ bị hoa đào làm phiền não?”
Chủ trì già chỉ nhìn một cái đã chỉ ra vấn đề của gã, Từ Hạo Hoa càng cảm thấy ông ấy có bản lĩnh thật, thế là kể ra việc mình mua thẻ gỗ hoa đào rồi bị hoa đào quấn thân thành kiếp hoa đào.
Từ Hạo Hoa hỏi: “Chủ trì, thứ này có thể hóa giải không?”
"A di đà phật. Nếu sự tình thật sự như thí chủ đã nói, như vậy thí chủ cho dù mệnh cách phong lưu cũng không nên gặp kiếp hoa đào nghiêm trọng như vậy. Thẻ gỗ hoa đào này mới là then chốt, tác dụng của thẻ gỗ hoa đào hẳn là chiêu hoa đào định mệnh, chắc do pháp khí xảy ra vấn đề."
Sau khi phương trượng Từ Vân nghe rõ nguyên do thì nhìn Từ Hạo Hoa, nói: “Thí chủ hãy giao thẻ gỗ cho bần tăng, khiến bần tăng trừ bỏ tác dụng ảnh hưởng nhân duyên, sau đó thí chủ trai giới tắm ba ngày trong chùa này, chắc sẽ khôi phục.”
Lời này thốt ra khiến Từ Hạo Hoa ngẩn ngơ.
“Nhưng . . . nhưng mà . . . thẻ gỗ hoa đào đã bị tôi vứt rồi!”
Trong lòng Từ Hạo Hoa có dự cảm không may.
Quả nhiên, phương trượng Từ Vân sửng sốt, nói tiếp: “Thí chủ, thẻ gỗ này là ngọn nguồn, cho dù thí chủ vứt bỏ thì nó vẫn luôn ảnh hưởng thí chủ. Nếu không có thẻ gỗ thì sự tình sẽ khó khăn rất nhiều, thí chủ ít nhất phải ở trong chùa nửa tháng thì bần tăng mới có thể từ từ xua tan hơi thở hoa đào trên người thí chủ.”
Phương trượng Từ Vân ôm lòng từ bi của người xuất gia, đưa ra phương án thứ hai.
Nghe nói ở trong chùa nửa tháng, Từ Hạo Hoa lắc đầu liên tục: “Không, không được, phương trượng, tôi là học sinh, không thể xin nghỉ lâu như vậy, nếu lỡ bị cha mẹ của tôi biết sẽ đánh chết tôi!”
Phương trượng Từ Vân thở dài, lại nói: “Bần tăng thật sự không rành về nhân duyên, tạm thời không nghĩ ra phương pháp nào càng dễ dàng hơn. Nhưng bần tăng biết chút thuật xem tướng, có thể nhìn ra không lâu sau kiếp hoa đào của thí chủ sẽ được giải trừ.”
Nói xong, phương trượng Từ Vân lấy một chiếc bùa bình an màu vàng từ ống tay áo ra đưa cho Từ Hạo Hoa.
"Thí chủ, bùa bình an này hẳn là có thể tạm ngăn kiếp hoa đào, nhưng hiệu quả chỉ có ba ngày. Thí chủ trở về hãy cố suy xét đi.”
Từ Hạo Hoa hơi do dự rồi vươn tay nhận lấy bùa bình an, lắp bắp hỏi: “Cái này . . . cần bao nhiêu tiền?"
Phương trượng Từ Vân niệm Phật: “Bần tăng tu là công đức, không cần tiền. Nếu thí chủ có lòng, sau khi giải quyết sự tình cố gắng làm nhiều chuyện tốt, vậy thì bần tăng cũng xem như không uổng công.”
Lời này khiến Từ Hạo Hoa đinh ninh phương trượng Từ Vân sẽ đòi tiền bỗng chốc đỏ mặt tía tai, không dám tiếp tục hỏi nhiều.