Cố Khanh cũng không biết tại sao những kiến thức này hiện ra trong đầu của mình, phỏng chừng là vì sách ngọc.
Hướng Vi cầm lấy chai nước mắt trâu có hiệu quả, ném hai chai khác vào thùng rác, nói với Cố Khanh:
“Tôi biết chú và dì ở đâu, chúng ta đi ngay bây giờ.”
. . .
Lúc trước Hướng Vi chuyển đồ giúp từng đi cùng cha mẹ Vương, cho nên rất nhanh tìm được quán trọ của họ, ở gần trường học.
Gõ cửa phòng, tuy cha mẹ họ Vương cố gắng nói chuyện với Hướng Vi, Cố Khanh nhưng trong mắt đã không còn tia sáng, bộ dạng như đã chết tâm.
Cố Khanh và Hướng Vi liếc nhau.
Cố Khanh do dự lên tiếng trước:
“Chú, dì, lời cháu sắp nói ra có lẽ sẽ rất kỳ lạ, nhưng xin hãy nghe cháu nói hết.”
"Thanh Thanh qua đời, nhưng cô ấy vẫn chưa rời đi, quỷ hồn luôn đi theo Cao Minh. Bởi vì mắt của cháu hơi đặc biệt nên nhìn thấy Thanh Thanh.”
Hướng Vi nói:
“Chú, dì, chuyện này là thật. Lúc nãy cháu cũng nhìn thấy Thanh Thanh. Hơn nữa có thể bắt được hung thủ nhanh như vậy là vì Thanh Thanh luôn cố gắng hỗ trợ.”
“Dì tin, dì tin! Dì có thể cảm giác được con gái của dì vẫn chưa đi, con bé không nỡ bỏ lại cha mẹ của nó.” Mẹ Vương lập tức tin ngay, dường như bắt được cọng rơm cuối cùng.
So với thế hệ trẻ trải qua giới trị quan xã hội chủ nghĩa hài hòa tẩy rửa, người của thế hệ trước dễ dàng tiếp thụ một ít quan điểm thần kỳ hơn.
Cha Vương mấp máy môi, không nói gì, bộ dạng dường như nửa tin nửa ngờ.
Nếu đối phương có thể tiếp thụ mấy thứ này thì tiện hơn nhiều.
Cố Khanh ra hiệu Hướng Vi lấy chai pha lê ra, nói:
“Trong này có hai giọt nước mắt trâu, bôi một giọt vào hai mí mắt là có thể nhìn thấy quỷ hồn, một giọt đại khái có thể nhìn thấy năm phút.”
”Hung thủ bị bắt, hiện tại Thanh Thanh đã không còn oán khí, nguyên nhân vẫn chưa rời đi là vì nhớ hai người, nên hai người tranh thủ thời gian gặp một mặt rồi kêu Thanh Thanh đi đầu thai, nếu ở đây quá lâu sẽ không tốt cho Thanh Thanh.” Cố Khanh nhắc nhở một câu.
Cơ hồ là dùng cách cướp, mẹ Vương giật lấy chai pha lê trong tay Hướng Vi, sau đó cẩn thận đổ ra một giọt bôi lên mí mắt.
Mẹ Vương mở mắt ra, bóng dáng của Vương Thanh Thanh hiện ra trước mắt bà.
“Thanh Thanh của mẹ!”
Mẹ Vương gào lên, lao tới.
"Mẹ . . . " Môi Vương Thanh Thanh hé mở, nhưng trừ Cố Khanh ra không ai nghe được âm thanh.
Hai mẹ con muốn ôm nhau, nhưng chỉ có thể ôm không khí vào vòng tay.
Cha Vương vốn nửa tin nửa ngờ, nhìn thấy bộ dạng đó của bạn già thì bàn tay cầm chai pha lê run rẩy, rồi cũng nhỏ một giọt bôi lên mí mắt.
Vừa mở mắt ra, ông lập tức nhìn phương hướng mà bạn già lao ra.
Sau đó một giọt nước mắt đục ứa ra từ khóe mắt lăn dài xuống:
“Con gái!”
Cố Khanh và Hướng Vi hợp thời ra khỏi phòng, lúc này nên để gia đình bọn họ tâm sự vài câu.
Rất nhanh hết năm phút.
Đối với gia đình sống chết cách biệt này thì năm phút quá ngắn ngủi.
Hướng Vi không nhìn thấy.
Cha mẹ Vương mắt sưng đỏ đi ra cũng không thấy được.
Nhưng mà Cố Khanh có thể nhìn thấy.
Vương Thanh Thanh đi tới, chậm rãi vẫy tay về hướng Cố Khanh và Hướng Vi.
Sau đó có một cái bóng màu đen, dường như mặc áo choàng đen, đi đường phát ra tiếng xiềng xích va chạm.
Bóng đen giống quỷ sai bỗng nhiên xuất hiện, tiếp đó mang theo quỷ hồn của Vương Thanh Thanh đi hướng phương xa không biết tên.