Trương Thiến nhìn ánh mắt thâm thúy của Tôn Đông Mặc thật lâu, thân thể hai người kề sát nhau, cô có thể cảm thấy nhiệt độ rõ ràng trên người Tôn Đông Mặc, cứ như vậy hai người nhìn nhau không nói chuyện, cho đến khi Trương Thiến cảm giác hô hấp dần dần bình tĩnh lại, lúc này mới chợt đẩy hắn ra.
Chạy.
Cô trực tiếp chạy trở về túc xá, là dùng thang máy.
Kế đó, liên tiếp mấy ngày Trương Thiến cũng không ra khỏi cửa ký túc xá, cả ngày ôm máy tính đánh máy.
Cô lười biếng như vậy, cư nhiên cũng không có ai tới quan tâm, lúc mới bắt đầu đối với hiện tượng này Lữ Nhất Y cũng có chút kỳ quái, nhưng bị Trương Thiến tìm cớ lừa gạt.
Hiện tại Trương Thiến tuyệt đối không sợ chuyện trễ giờ hay cúp cua…
Có câu: Phía trên có người! Không sợ.
Hiện tại Trương Thiến coi như đã biết chỗ tốt của đặc quyền rồi, khả năng của Lâm Dương còn lớn hơn nhiều so với suy nghĩ của cô. Trước kia vẫn nghi ngờ, xảy ra sơ sót, hiện tại tất cả đều có lời giải đáp.
Tại sao làm thực tập sinh nho nhỏ lại có phòng ngủ hai người? – Phía trên cô có người.
Tại sao giáo sư truyền thụ kiến thức lại tích cực trả lời vấn đề của mình như vậy? – Phía trên cô có người.
Tại sao y tá và thực tập sinh nơi này đều không yêu mến cô, thỉnh thoảng còn dùng loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn cô? – Phía trên cô có người.
Tại sao công việc sau này lại biến thành chăm sóc Tôn Đông Mặc? – Phía trên có người! Có người em gái hắn!
Trương Thiến tiêu dao mấy ngày, bác sĩ Vương tìm tới, báo với cô, nếu không thích học tập kiến thức gây mê lâm sàng, vậy sau này chỉ cần đặc biệt trị liệu bệnh nhân phòng 109 thôi.
Chăm sóc em gái hắn, cô học gây mê! Gây mê! Không phải y tá có được hay không. Cô điều một người ở trong phòng giải phẫu, đi làm y tá trông chừng công việc phòng bệnh, cô sẽ không sợ em chỉnh người nọ đến chết sao! ღHuongAugustღDiễnღđànღLêღQuýღĐônღ
Bác sĩ Vương cũng chính là giáo sư Vương mang Trương Thiến và Lữ Nhất Y tới thực tập, bà cười híp mắt nhìn Trương Thiến bày tỏ: Nếu như em không làm theo, tôi sẽ báo cho nhà trường, em làm đủ loại hành động trái kỉ luật như thế nào, để trường học xử lý em.
Trương Thiến thật lòng không quan tâm cái bằng tốt nghiệp đó, hơn nữa, trường học cũng không vì chút sai lầm này mà không cho cô tốt nghiệp, nhưng nhớ tới Lâm Dương, có tiền có thể sai ma khiến quỷ, có vẻ như anh ta thực sự có khả năng kia, không cho cô tốt nghiệp.
Đặc quyền đáng chết! Thời điểm đặc quyền không vì mình phục vụ, thật là đáng ghét .
Trương Thiến thầm mắng trong lòng, cô không quan tâm đến bằng tốt nghiệp đó, nhưng người nhà cô quan tâm! Nhất là ông ngoại, ông một mực tại chờ cháu ngoại mình học tập thành tài trở về, tìm được công việc tốt. Mỗi lần khi kết thúc cuộc trog chuyện với ông ngoại, ông luôn dặn dò Trương Thiến phải học tập thật giỏi.
Trương Thiến không muốn ông ngoại lo lắng vì mình, cho nên mới nói, đây chính là một lý do có thể uy hiếp được cô.
Trong đầu nhớ tới ánh mắt đêm hôm đó của Tôn Đông Mặc, Trương Thiến ngẩn người, bác sĩ Vương cũng không thúc giục, bà chỉ lẳng lặng đứng ở đó cười công thức hóa, trong mắt không hề tỏ vẻ đùa cợt, tuyệt không nóng nảy.
Cuối cùng Trương Thiến vẫn đồng ý, từ ngày đó về sau, người trong bệnh viện hình như cũng giả bộ như không biết thân phận Trương Thiến, mặc cho cô cả ngày mang áo khoác trắng qua lại ra vào phòng bệnh 109.
“Ăn cơm.” Trương Thiến công thức hóa nói, trong giọng nói không thể nghe ra tâm tình của cô là tốt hay xấu. Nhưng nếu giọng điệu đã công thức hoá, hiển nhiên tâm tình không tốt.
Tôn Đông Mặc liếc mắt nhìn bữa trưa dinh dưỡng phong phú, phối hợp thích đáng trước mặt, tầm mắt lại chuyển hướng tới Trương Thiến: “Em bón cho anh.”
Trương Thiến trừng mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ cầm đũa lên. Lần đầu tiên Tôn Đông Mặc nói như vậy, Trương Thiến không để ý đến, trực tiếp bưng thức ăn đi mất, cơm tối cũng giống như vậy, kết quả Tôn Đông Mặc một miếng cũng không ăn.
Cuối cùng chuyện này kinh động đến viện trưởng, ông gọn gàng linh hoạt gọi tất cả các bác sĩ, y tá phụ trách Tôn Đông Mặc, khấu trừ tiền lương, nghỉ việc, nhưng duy chỉ có Trương Thiến lại không hề hấn gì.
Cũng bởi vì mình chuyện gì cũng không có, nên trong lòng Trương Thiến mới càng thêm tự trách, từ lần đó về sau, Tôn Đông Mặc lại có yêu cầu gì, cho dù không nguyện ý, Trương Thiến cũng sẽ làm theo. Dĩ nhiên, cho tới bây giờ Tôn Đông Mặc chưa nói chuyện gì quá phận.
Tôn Đông Mặc cứ như vậy từng miếng từng miếng ăn sạch toàn bộ đồ ăn Trương Thiến đút cho, này dáng vẻ thành thật giống như một đứa bé, thật khiến người ta đau lòng.
Nhưng Trương Thiến ngay lập tức đánh vỡ suy nghĩ này, ảo giác, không sai, đứa bé gì chứ, tất cả vừa rồi đều là ảo giác.
Trương Thiến sau khi suy nghĩ ổn thỏa, tiếp tục bình tĩnh lau miệng cho Tôn Đông Mặc, phục vụ vị đại gia này chu đáo, mới bắt đầu dọn dẹp đồ ăn.
Tôn Đông Mặc nằm trên giường nhìn bóng lưng Trương Thiến, đột nhiên nói một câu: “Không ngon bằng em làm.”
Thân hình Trương Thiến dừng lại một chút, sau đó lại bắt đầu dọn dẹp, nhưng Tôn Đông Mặc vẫn chưa nói hết.
“Lần sau em làm cơm cho anh ăn đi.”
Thật muốn hất đồ ăn lên mặt anh.
Trương Thiến nắm thật chặt cái đĩa trong tay, nhớ lại bởi vì chính mình mà mấy bác sĩ và y tá nhàn rỗi ở nhà, cuối cùng vẫn nhịn xuống, ngồi dậy, giật giật khóe miệng cười một tiếng với Tôn Đông Mặc: “Được.”
Tôn Đông Mặc nhíu nhẹ mày, chờ Trương Thiến nhìn sang lần nữa, trên khuôn mặt của hắn chỉ còn lại một mảnh bình tĩnh.
Cái phòng bệnh này tựa như một ngôi nhà nhỏ, phòng khách, phòng bếp,… tất cả đều có, hôm sau lúc tiến vào Trương Thiến, nguyên liệu nấu ăn đã có sẵn trong phòng bếp rồi. ღHuongAugustღDiễnღđànღLêღQuýღĐônღ
Trương Thiến nhìn Tôn Đông Mặc, vén tay áo lên đi vào phòng bếp.
Nói cho cùng, dù ngoài miệng Trương Thiến hù dọa thế nào, nhưng trên thực tế cô vẫn còn rất quan tâm đến thân thể Tôn Đông Mặc.
Mấy ngày nay cô đã âm thầm quan sát, hình như ngoại thương Tôn Đông Mặc khá nghiêm trọng, nhưng không biết vì sao, ngược lại tay chân lại rất năng động, nhưng khiến cô có cảm giác không thích hợp. Thật không biết đêm hôm đó hắn dùng lực mạnh đến thế nào.
Đi vào phòng bếp, Trương Thiến xử lý gà vịt thịt cá trước, sơ chế những thứ một phen, lấy phân lượng đủ dùng trong ngày, còn lại bỏ vào trong tủ lạnh.
Trương Thiến đi tới chỗ để rau dưa, quay đầu lơ đãng đưa mắt nhìn Tôn Đông Mặc, đầu của hắn đối diện bên này, còn nhìn không chuyển mắt nhìn cô, Trương Thiến lập tức quay đầu.
Một lát sau, cô nhăn nhó dùng thân thể che lại, sau đó nhanh chóng đổi với rau xanh trong không gian, Trương Thiến vẫn cho rằng, trong không gian dùng nước tinh lọc tưới, không ô nhiễm, càng thêm khỏe mạnh hơn mấy thứ rau dưa bên ngoài.
Lưu loát rửa sạch, cắt nhỏ, trên thực tế, rau xanh sản xuất trong không gian sản vừa lấy ra đã trong veo sạch sẽ, nhưng bởi vì thói quen, Trương Thiến vẫn dùng nước tinh lọc rửa qua.
Sau khi tất cả thức ăn đều làm xong, Trương Thiến mới đột nhiên phát hiện mình làm phân lượng hai người, Trương Thiến ngẩn người, thói quen ư?
Điều chỉnh suy nghĩ của mình, Trương Thiến đang muốn đổ một phần đi, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói.
“Cùng nhau ăn đi.”
Quay đầu nhìn lại, không biết lúc nào Tôn Đông Mặc đã đứng ở cửa phòng bếp, hình như đứng ở nơi đó đã lâu rồi, Trương Thiến mắt tinh phát hiện chân Tôn Đông Mặc hơi run.
Động tác bưng bát đũa của Trương Thiến dừng lại, đặt bát đĩa xuống, đi tới bên người Tôn Đông Mặc, khoác cánh tay của hắn, đây là lần đầu tiên sau khi hai người gặp lại, Trương Thiến chủ động đến gần Tôn Đông Mặc.
Tôn Đông Mặc nở nụ cười nhẹ, cả người cũng có tinh thần hơn, đi vào, Trương Thiến mới phát hiện, trên khuôn mặt Tôn Đông Mặc còn chảy mồ hôi hột, cô nhíu mày, càng thêm tiến gần thân thể Tôn Đông Mặc, muốn chia sẻ sức nặng với hắn.
Tôn Đông Mặc nhìn Trương Thiến, khuôn mặt vẫn nở nụ cười, dưới sự giúp đỡ của cô, từng bước từng bước trở lại trên giường bệnh, cho đến khi nằm ở trên giường của mình.
Tôn Đông Mặc nhìn Trương Thiến đắp chăn cho mình, chậm rãi đưa tay ra, vuốt lọn tóc rơi trước trán vòng qua lỗ tai giùm cô, khiến cô thấy nhột, hơi né tránh, thuận tay nắm lấy bàn tay cô.
Trương Thiến ngẩng đầu lên nhìn về phía Tôn Đông Mặc, trong phòng lẳng lặng, hai người cũng không nói chuyện.
“Thức ăn sắp lạnh, em đem ra.”
Trương Thiến nói xong đi về phía phòng bếp, lưu lại bàn tay Tôn Đông Mặc cứng đờ trong không trung… sau đó chậm rãi thu về.
Trương Thiến vốn nghĩ cho thêm chút muối vào thức ăn, nhưng là vừa nhớ lại y tá trưởng của Tôn Đông Mặc đã từng đã phân phó, thức ăn của Tôn Đông Mặc chỉ có thể là món ăn nhẹ có dinh dưỡng.
Suy nghĩ một chút cô dứt khoát không thêm muối, cũng không bỏ thêm gia vị khác, không phải nói muốn nhẹ ư, như vậy đủ nhẹ chứ.
Tôn Đông Mặc sau khi nếm miếng đầu tiên, khẽ dừng lại một chút, hắn ngẩng đầu nhìn Trương Thiến một cái, Trương Thiến nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn hắn, Tôn Đông Mặc cái gì cũng không nói, lại bắt đầu ăn tiếp.
Lần này Tôn Đông Mặc cũng không để Trương Thiến đút cho hắn ăn, nhưng nhìn bộ dạng hắn đau khổ khống chế đôi tay, Trương Thiến vẫn mềm lòng, thầm mắng chính mình, sau đó Trương Thiến quả quyết tiến lên, bắt đầu phục vụ vị đại gia này ăn cơm.
Kế tiếp lúc ăn cơm, khóe miệng Tôn Đông Mặc vẫn tươi cười, cho dù thức ăn không có mùi vị gì, nhưng căn bản rau xanh đã tươi ngon rồi, còn có Trương Thiến ở bên cạnh đút cho mình, Tôn Đông Mặc thật lòng cảm thấy bữa cơm này hắn ăn hết sức thoải mái, sự đau đớn trên thân thể cũng giảm nhẹ đi rất nhiều. ღHuongAugustღDiễnღđànღLêღQuýღĐônღ
Tôn Đông Mặc ăn xong, thức ăn còn dư lại rất nhiều, mặc dù Trương Thiến còn chưa ăn, nhưng cô không có ý định ăn, mà Tôn Đông Mặc càng không muốn khiến Trương Thiến ăn những thứ món ăn không có mùi vị này.
Nhưng hiện tại Trương Thiến bây giờ đã có thể đùa dai hắn rồi, so với vộ dáng hờ hững trước kia đã tốt hơn nhiều. Trong lòng Tôn Đông Mặc ngây ngô nhớ lại, hoàn toàn không chú ý đến bây giờ yêu cầu của hắn với Trương Thiến đã thấp hơn trước.