Ngày nghỉ nhưng Ngô Thần cũng không cho bản thân mình rảnh rỗi. Sáng sớm dậy học tiếng Anh, buổi sáng thì luyện đàn dương cầm, buổi chiều luyện tập thư pháp với cờ vây, làm những việc thay thế vào thời gian đi học chính khóa .
Kỳ nghỉ này Lưu Mẫn đến thành A, đến thăm hai lão nhân gia trong nhà. Cho nên trong kỳ nghỉ này chỉ có mỗi một mình cô, tuy rằng cũng có một số bạn bè kêu Ngô Thần đi ra ngoài chơi cùng, nhưng nếu như không có Lưu Mẫn đi cùng thì Ngô Thần cũng không đủ sự kiên nhẫn để chơi cùng bọn họ.
Ngày cuối tuần thứ bảy Ngô Thần phải đến thành A để học dương cầm, Ngô Thần cũng coi như đó là ngày nghỉ dành cho mình, , Ngô Thần cũng sẽ không vội vàng trở về, mà ở lại cùng với Lưu Mẫn đến nhà của ông bà Lưu chơi.
Ông nội Lưu chính là một lão cách mang, trước đây ông là sư trưởng trong quân đội tỉnh H. Hiện tại tuy rằng lui đã nghỉ hưu, nhưng vẫn như cũ ở trong đại viện quân đội. Bà nội Lưu là một lão bà vô cùng hiền lành. Cảm giác ôn hòa mà Lưu Mẫn cho cô làm cô cảm thấy rất giống bà nội Lưu, tính cách rất nhẹ nhàng ~ nụ cười rất ấm áp.
Bà nội Lưu cũng rất thích Ngô Thần, trên người của đứa bé con này lại có một loại chí chất của người trưởng thành, làm cho người ta không tự chủ được mà muốn đi thăm dò con bé, tới gần nó. Ông nội Lưu lại càng thích Ngô Thần, lí do là vì ông biết Ngô Thần đã học cờ vây trong hai năm.
Trình độ đánh cờ của ông nôi Lưu đương nhiên Ngô Thần không thể nào cùng đẳng cấp được, nhưng ông nôi Lưu phát hiện ra một điều mỗi khi con bé này thua liểng xiểng, thì con bé sẽ có tiến bộ nhất định . Ông cũng phát hiện ra Ngô Thần có tính không chịu khuất phục, cùng với thái độ lễ phép hòa nhã lại làm cho ông nội Lưu lại càng yêu thích hơn. Con bé không giống như những người khác phải sợ hãi ông, mà là sự tôn kính phát ra từ trong nội tâm, làm cho ông nội Lưu rất có cảm giác thành tựu.
Mà trong kỳ nghỉ này, Ngô Thần sẽ gặp được duyên phận nhất định của cuộc đời, mà cô không thể trốn tránh được ~
Cuối tuần này, Ngô Thần cứ theo lẽ thường mà đi học lớp dương cầm của cô. Ba Ngô đem Ngô Thần đưa đến trước cửa đại viện dành cho giáo sư của đại học H thả cô ở đó,bởi vì Ngô Thần đã đi đến rất nhiều lần rồi, Ba Ngô cũng không lo lắng rằng Ngô Thần sẽ đi lạc. Nhà Giáo sư Lưu ở trong viện dành cho giáo sư này đã lâu lắm rồi , Ngô Thần khoác một cái túi xách nhỏ chậm rãi bước đi trên đường .
Tiểu Ngô Thần hôm nay mặc một cái áo khoác lông dài màu tím nhạt, bên trong mặc một bộ váy công chúa, đi một đôi giày cao cổ màu trắng, túi xách nhỏ cũng màu trắng, cô bé con đi dưới cảnh sắc mùa đông tiêu điều lại trở thanh điểm nhấn của phong cảnh.
Cô vừa đi vừa ngắm cảnh mùa đông nơi đây, lại không biết bản thân mình như vậy lại trở thành cảnh đẹp trong mắt của người khác.
Đến tận sau này khi kết hôn đã lâu Ngô Thần vẫn còn luôn luôn muốn hỏi Âu Dương Hiên có phải ngay từ lần gặp đầu tiên đã thầm mến cô rồi hay không! Mà cô còn không biết là, kỳ thật từ buổi trưa ngày hôm đó Âu Dương Hiên đã đặt cô vào trong trí nhớ của cậu.
~~~~..~~~~
"Về sau mỗi ngày thứ Sáu em trực tiếp đến nhà bà nội chị ở luôn đi. Bà nội hôm qua còn hỏi hôm nay khi nào thì em tới đó, về sau mỗi cuối tuần em cùng chị đến thành A luôn nhé, bằng không mỗi lần em đều buổi trưa mới có thể đến đây, ông bà có muốn gặp em cũng không thể gặp được nha ~" vẻ mặt Lưu Mẫn mất hứng. Chỉ có thời điểm khi đối diện với Ngô Thần , Lưu Mẫn mới có thể biểu hiện ra loại biểu tình chân thật này, ở trước mặt người khác ,Lưu Mẫn vẫn luôn là một cô gái dịu dàng ngại ngùng , mà Ngô Thần lại biết, đó chỉ là một bộ mặt khác của cô gái này mà thôi.
"Chuyện này sau này hãy tính, sắp đến tết rồi , nếu em đi đến ở nhà ông bà nội Lưu sẽ gây thêm phiền toái đó. Thôi không nói chuyện này nữa, chúng ta đi học trước đi, sau đó ba người chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi." Ngô Thần cười cười với Lưu Mẫn rồi cùng nhau đi vào học . Giáo sư Lưu đã ngồi sẵn ở đó chờ Ngô Thần .
"Tiểu Thần, trình độ đàn dương cầm của em cũng đã đủ để lấy giấy chứng nhận câp 8 rồi , trong năm nay hãy đi lấy giấy chứng nhận đi." Giáo sư Lưu ngồi ở đối diện của đàn dương cầm nói với Ngô Thần.
"Dạ vâng, em đã biết thưa cô. Chờ thêm một năm nữa em sẽ bảo mẹ đi cùng em ạ."
Khiếp trước trình độ đàn dương cầm của Ngô Thần cũng thế cũng chỉ đến cấp 8, dù sao đàn dương cầm cũng không bắt buộc phải lấy được chứng nhận mới có thể được đàn! Hiện tại hai bàn tay của Ngô Thần ngón tay vẫn còn ngắn, lực khống chế đối với bàn phím còn không chuẩn, lấy được giấy chứng nhận cấp 8 cũng đã không tệ rồi. Về phần giấy chứng nhận cấp 10 hay cao hơn nữa không lấy cũng chẳng sao , cô học âm luật là để bồi dưỡng khí chất mà thôi, như vậy chỉ cần có giấy chứng nhận cấp 8 là đủ rồi.
Học xong buổi học ngày hôm nay, qua một tuần nữa chính là năm mới rồi . Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lưu Mẫn, Ngô Thần trước buổi học hôm sau vào chiều thứ 6 Ngô Thần đã ngoan ngoãn đến nhà của ông bà nội Lưu ở lại. Ba Ngô cũng thuận đường trước tiên chúc tết ông bà nội Lưu, dù sao sau lễ mừng năm mới, nhà ông bà nội Lưu cũng không phải là nơi mà Ngô gia có thể đến để chúc tết .
Cũng chính là ở trong lần này, Ngô Thần ở nhà Giáo sư Lưu gặp được Âu Dương Hiên!
Hôm nay, Ngô Thần cùng với Lưu Mẫn hai người dắt nhau cùng đi đến nhà Giáo sư Lưu học, ở thời điểm chuẩn bị đi lên lầu, nhìn thấy một dì dắt theo một cậu bé đi từ hướng khác rẽ vào cầu thang.Nhà Giáo sư Lưu ở lầu 3, còn chưa lên đến lầu 3 Ngô Thần đã nhận ra dì đó và cậu bé dưới lầu lúc này cũng đang đứng trước cửa.
Thì ra cũng tới nơi này học đàn dương cầm nha ~ trông cậu ta chắc là 10 tuổi đi.
Ngô Thần cùng Lưu Mẫn chào hỏi Giáo sư Lưu rồi đi vào phòng Đường Vũ ngồi chờ đến giờ học. Lúc Ngô Thần đi ngang qua cậu bé kia trong nháy mắt thì phát hiện ra gương mặt than của cậu bé , đứa bé bình thường khác phải hay cười nhưng đứa bé này thì không, khi nhìn thấy hắn thì cảm thấy mặt hắn còn thối hơn so với Chu Vũ Chu lớp trưởng.
"Ai vậy nhỉ? Cũng đến tìm bác để học nhạc sao?"
"Đó là dì Vương , cũng là giáo sư của đại học H, khoa pháp luật, hiện tại cô ấy hẳn cũng là phó giáo sư thì phải ~ cô ấy muốn cho con trai đến nhà chúng ta học đàn violon, nhưng là hiện tại baba không có ở nhà, cho nên trước hết cứ cho con cô ấy học dương cầm cùng chúng ta đã. Cậu bé kia tên là Âu Dương Hiên, là bạn học của tớ, thành tích tốt hơn so với tớ, mỗi lần có điểm thành tích, mẹ luôn luôn so sánh cậu ta với tớ, làm cho tớ đặc biệt có áp lực!" Sau mấy câu nói đó, Lưu Mẫn và Ngô Thần cũng hiểu biết khái quát về cậu ta .
"Ầy, chị có vẻ biết rất nhiều về cậu ta nha, có phải còn có cái gì đó khác muốn nói hay không?" Ngô Thần mê đắm nhìn Đường Vũ.
Đường Vũ đối với câu hỏi của Ngô Thần có chút ngây ngốc không hiểu, nhưng mà nhìn đến biểu tình đột nhiên xuất hiện của Ngô Thần cũng đã hiểu được một chút. Bĩu môi nói"XÌ, trẻ con ,em thì biết cái gì! Nhìn cái biểu tình của hắn kia kìa, ai mà dám có ý tưởng gì nha, không chừng không cẩn thận đã bị đông lạnh chết." Trẻ con năm lớp 6, đúng là thời điểm có những mối tình đầu , suy nghĩ cẩn thận thì có thể biết được nha? ~! Ngô Thần nghĩ lại nở nụ cười.
"Đi ra đi học đi nào ~" Giáo sư Lưu nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng ngủ .
"Dạ, đến đây ạ."
"Đây là Âu Dương Hiên, hôm nay sẽ học cùng giờ với chúng ta. Ngô Thần em lên đây trước trả bài tập đi xem nào~" Giáo sư Lưu đối sự cầu tiến tronghọc tập Ngô rất hài lòng, dù sao một tuần con bé chỉ học có một buổi, cho nên chỉ có thể giao bài tạp về nhà cho con bé để luyện tập. Về phần cô bé có chăm chỉ nghe lời luyện tập hay không, chỉ cần kiểm tra một chút đương nhiên có thể phát hiện được.
Trong nháy mắt khi ngồi vào đàn dương cầm , Ngô Thần sẽ làm cho người ta có ngay một loại cảm giác yên bình khó nói , cái cảm giác này chính là khí chất phát ra từ trong nội tâm, làm cho người ta tuyệt đối không thể bỏ qua. Vận mệnh cùng với giai điệu giao thoa nhau, Âu Dương Hiên cảm thấy cái loạn cảm giác kỳ lạ này càng ngày càng đậm .
Ở thời điểm diễn tấu , tuy nói rằng Ngô Thần vô cùng tập trung, nhưng mà vẫn luôn có một ánh mắt khác thường luôn nhìn chăm chú cô đàn , đương nhiên cô cũng biết đó là ánh mắt của ai . Rất không lễ phép , cho dù bổn cô nương đàn có hay đến thế nào đi chăng nữa nhưng mà một nam sinh không nên nhìn một nữ sinh như vậy chứ, ánh mắt này còn mang theo tính xâm lược rất lớn. Không được nhìn ,không được nhìn ~
Nghe xong lời chỉ dậy của giáo sư, sẽ được dậy một khúc nhạc mới, Ngô Thần trở lại trên ghế ngồi . Ngay khi đứng lên khỏi đàn dương cầm, ánh mắt kia ngay lập tưc biến mất!
"Hô ~" Ngô Thần nặng nề thở ra một hơi, loại ánh nhìn chăm chú này làm cho người ta rất có áp lực ! Chẳng lẽ về sau mỗi lần đi học đều gặp phải như vậy sao? Ngô Thần không muốn nghĩ nhiều, dù sao người ta không làm gì đến bạn, người ta chú ý đến năng lực học tập của bạn có gì sai đâu ~ có lẽ sau khi chú Đường trở về thì mình sẽ không học cùng hắn nữa. Ngô Thần yên lặng thuyết phục chính mình, cố gắng vượt qua là tốt rồi!
Năm mới một nhà Ngô Thần phải đi đến tỉnh G , vào ngày 28 tháng chạp mua vé máy bay đến thành Z thuộc tỉnh G.
Thành Z là một thành thị vùng duyên hải , thành thị mới ngã tư đường sạch sẽ , trên đường tùy ý có thể thấy được người nước ngoài đủ mọi làn da. Đây là thành thị vùng duyên hải phát triển nhất, nó rất khác biệt với thành thị khác trong nước.
Thành thị vùng duyên hải những năm trước khi bị xâm lược thì bị trước tiên, cho nên trình độ phát triển càng gần hơn so vơi thế giới. Ngô Thần vẫn muốn cho cha mẹ đi thành A phát triển chính là vì cô biết trước được hương phát triển tương lai sau này, dù sao trong vòng hai năm nay nếu không cố gắng phát triển, những năm sau muốn phát triển sẽ càng ngày càng khó khăn hơn!
Tỉnh G Ngô Thần đã tới rất nhiều lần ở kiếp trước, nhưng mà cũng chưa lần nào đi dạo cẩn thận, mọi lần đều là vì công việc mới đi đến đây, có lẽ ở thời gian cô ở trên bầu trời tỉnh G còn nhiều hơn dưới mặt đất.
Dượng cả lái xe đến sân bay tiếp đón một nhà ba người Ngô Thần, ông nội bà nội Ngô cha mẹ anh chị em của dượng cả cũng đều đến thành Z, cô út thì không đến đây, dù sao lễ mừng năm mới vẫn phải ở nhà chồng mới tốt.
Tân niên 97 phải nói chính là một năm du lịch, có rất nhiều người tới đây khách sạn không đủ phòng để ở. Sau đó ban ngày đi ra ngoài du lịch, đi dạo cái này ,đi xem kia, ! năm 97 Hongkong được trả lại, hiện tại đi muốn đi ra ngoài vẫn còn không tiện lắm, Ngô Thần quyết định sang năm nhất định sẽ đi đến thiên đường mua sắm này, quyết định này của Ngô Thần làm cho Mẹ Ngô và cô sau này cùng nhau điên cuồng.
Cô vốn muốn đi đến sàn thị trường chứng khoán tỉnh G xem xét, nhưng mà nghĩ đến năm 97 làm năm tài chính Châu Á găp rất nhiều nguy cơ, tuy rằng biết lần nguy cơ này đối kinh tế quốc gia của chúng ta không có gì ảnh hưởng gì lớn, nhưng Ngô Thần vẫn là quyết định tiếp tục quan sát thêm một chút nữa, bởi vì cônhớ rõ ở năm 97 cùng năm 98 có có một vài công ty lớn cũng đưa ra thị trường, hiện tại cổ phiếu cô cũng không quá quen thuộc, nhưng cô biết được khả năng kiếm tiền từ nó trong những năm nay là rất lớn.
Từ khi trọng sinh đến nay, Ngô Thần cũng có tích góp được một ít, nhưng số tiền này cũng chỉ đủ để mua vài cổ phiếu, nhưng nếu có thể kiếm được nhiều , ai sẽ ngai kiếm được nhiều tiền đây.
Qua năm mới, công ty Ba Ngô sau kỳ nghỉ đông cũng bắt đầu vào buôn bán. Ba Ngô cùng chú Lưu năm nay sẽ khai trương gian siêu thị ngay trong lễ mừng năm mới luôn, năm mới, Ba Ngô cùng chú Lưu cần phải đi đến siêu thị phát hồng bao cho nhân viên, mà Mẹ Ngô cũng cần phải đi đến công ty, cho nên mùng 4 tết Ngô Thần đã cùng ba mẹ đi về rồi. Mà mùng 5 tết đến nhà ông ngoại chúc tết.
Các môn học ngoại khóa lập tức khôi phục sau tuần thứ nhất của năm mới, Ba Ngô đưa Ngô Thần đi đến nhà Giáo sư Lưu . Ba Ngô bảo Ngô Thần đem một ít đặc sản tỉnh G đưa cho Giáo sư Lưu, dù sao hai nhà đều quen biết nhau, nhưng thứ quý trọng nghiêm túc gì đó nên là thôi đi.
"Tiểu Thần, chị rất nhớ em, em có nhớ chị không nào ?" Lưu Mẫn ở nhìn thấy Ngô Thần trong nháy mắt nhào đến ôm lấy cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào tóc của Ngô Thần. Ha ha, Mẫn Mẫn đáng yêu .
"Có nhớ chứ, nhớ ơi là nhớ luôn ~"
"Còn chị, còn chị? Chị xê ra đi đừng có một mình độc chiếm tiểu Thần, còn chị thì sao ~!" Đường Vũ ở bên cạnh đẩy đẩy Lưu Mẫn.
"Em cũng nhớ chị." Ngô Thần xoay người ôm lấy Đường Vũ.
Tình cảm của ba cô gái nhỏ, như vậy thôi có thể đủ để nhìn ra, nhiều câu cũng không cần phải nói ra khỏi miệng.
Nhưng là, Ngô Thần sẽ không nghĩ đến lại nhìn thấy người kia ,hắn lại xuất hiện , nhưng mà bắt đầu cùng các cô hoc chung giờ dương cầm ~"Hắn không phải muốn học đàn violon à? Tại sao lại còn ở đây?" Ngô Thần rất ngạc nhiên nhìn Âu Dương Hiên hỏi Đường Vũ.
"Hắn chuẩn bị học cả 2 thứ, bây giờ học đàn dương cầm, lát nữa sẽ đi học violon." Đường Vũ nhìn Ngô Thần xong lặng lẽ nói.
Nếu như vậy, Ngô Thần cũng không có phản đối . Mà Âu Dương Hiên cũng không có tiếp tục dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Ngô Thần nữa .
Một người trưởng thành sẽ không chấp nhất với trẻ con, bản thân mình liền rộng lượng tha thứ đi! Hừ! Nhưng cô cũng không có phát hiện, khi đối mặt với Âu Dương Hiên tính tình của cô trở nên ngây thơ đến bất ngờ.