Thời gian vĩnh viễn là thứ trôi qua nhanh nhất. Trong nháy mắt sinh nhật mười tám tuổi của Ngô Thần đã đến. Năm nay Âu Dương Hiên cũng hai mươi hai tuổi. Hai người dã chính thức tốt nghiệp đại học. Ngô Thần ở lại trường làm nghiên cứu sinh khoa kinh tế và giảng sư khoa Hán Ngữ. Mà Âu Dương Hiên làm ở công ty luật của anh và học thêm thi vào ngàng kiểm sát viên.
Vết thương của Âu Dương Hiên trước mùa hè đã hoàn toàn bình phục. Mà trong thời gian này hai cặp đôi Vương Ninh, Lưu Mẫn, Đường Vũ và Lưu Hàn cũng lấy xong giấy kết hôn, chỉ cần chọn thời gian làm hôn lễ nữa mà thôi.
Trong mười tiểu tướng có hơn 5 người đã giải quyết xong vấn đề chung thân đại sự. Chỉ còn lại Cao Hứng và Ma Giai bởi vì vấn đề học nghiệp, bây giờ còn chưa thể kết hôn, cũng cũng có thể bàn đến vấn đề cưới gả rồi. Mà Mộ Dung Tấn, nhiều như vậy năm , mọi người cũng nhìn ra một ít chuyện, đặc biệt Hoàng Tuấn và Âu Dương Hiên, những chuyện nên biết hay không cần biết cũng đã biết hết. Nên khuyên cũng đã khuyên, dù sao đây là chuyện không có biện pháp ngăn cản, chỉ có thể để kệ cậu ta khi nào hiểu rõ thì thôi.
Ngô Thần cùng với Âu Dương Hiên là bởi vì Ngô Thần còn quá nhỏ, nhưng lần cầu hôn trước ở trong bệnh viện, bọn họ cũng đã tự định chung thân. Hôm nay có rất nhiều người tập trung tại đây, nguyên nhân chính là, vì ngày đính hôn của Ngô Thần và Âu Dương Hiên .
Đúng vậy, hôm nay Ngô Thần của chúng ta sẽ chính thức trở thành vợ sắp cưới của Âu Dương Hiên. Ông nội Âu Dương thật sự lo lắng đêm dài lắm mộng, quyết định tiên hạ thủ vi cường, không kết hôn cũng phải đính hôn trước.
Ngày sinh nhật tròn mười tám của Ngô Thần cũng chính là lễ đính hôn của hai người.
Người được mời đến dự lễ cũng không nhiều, mười tiểu tướng đương nhiên là đến đây, Cao Bắc dắt theo bạn trai đến, ba người bạn cùng phòng ký túc xá cũng tới, người thân của Ngô Thần cũng tới, nhưng lmà ông ngoại của cô hai năm trước cũng nghe lời gọi của bà ngoại mà đi theo bà rồi.Người thân của Âu Dương Hiên tất cả cũng tới, có một số ít người là bà con sinh sống tại Bắc Kinh cũng đến chung vui.
Bọn họ đặt một phòng nhỏ là đủ cho tất cả người đến đây , dù sao chỉ lễ tiệc đính hôn không phải là lễ kết hôn.
Sáng sớm đã bị hai bà mẹ thân yêu kéo đi thẩm mỹ viện, từ đầu tới chânđược biến hóa rồi bị kéo đến nơi tổ chức tiệc. Lễ phục Ngô Thần là Hoàng Tuấn và Mộ Dung Tấn và Hải Biên đem về từ nước Pháp, thiết kế bên đó so với những thiết kế trong nước thì mới mẻ hơn. Mà lễ phục kết hôn của Ngô Thần , Lưu Mẫn và Vương Ninh cũng đã tuyên bố cứ giao cho bọn họ. Lần tai nạn trước của Âu Dương Hiên bọn họ không thể trở về thăm kịp cho nên phải bồi tội, Ngô Thần cũng hiểu được, nhưng cô cũng không nói thêm gì. Quan hệ của bọn họ đến mức này rồi đâu cần phải giải thích nhiều.
Thay lễ phục xong xuôi, Ngô Thần ngồi ở phòng thay đồ nghỉ ngơi. Ngồi nghe cô phù dâu duy nhất là Ma Giai nói chuyện. Bởi vì bọn Lưu Mẫn đã kết hôn hết cả rồi , cho nên cũng không thể làm phù dâu, bây giờ Ngô Thần cũng đính hôn , tính đi tính lại chỉ con mỗi Ma Giai là có thể làm được phù dâu.
Lúc này, ba người kia cũng vào đây.Bọn Hoàng Tuấn thì cùng với Âu Dương Hiên ở bên ngoài tiếp khách .
“Hồi hộp không?” Lưu Mẫn nắm lấy bàn tay của Ngô Thần nhẹ nhàng hỏi. Mấy người này sau khi kết hôn càng ngày càng nhẹ nhàng , đặc biệt khi cô nhìn thấy bụng của Hải Biên đã hơi nhô ra, Ngô Thần cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Em thấy tốt a. Nhìn bụng của Hải Biên kìa, các chị khi nào thì có tin vui thế?” Ngô Thần trêu chọc nhìn Đường Vũ và Lưu Mẫn. Hai người này cùng nhau kết hôn, cũng không biết ai sẽ có tin vui trước.
“Hừ chuyện này em gấp gáo cái gì chứ, dù sao cũng sẽ không phải là em có tin vui trước bọn chị được.” Đường Vũ vẫn là mỏ nhọn lợi hại như xưa.
“Nếu như em mà có tin vui trước, ta em sẽ nghi ngờ Vương Ninh với Lưu Hàm không có năng lực đó .” Ngô Thần đương nhiên sẽ không nhận thua về mình, nhìn Đường Vũ khinh bỉ bĩu môi.
“Cái con bé này, lo cho em đi. Về sau cũng đã coi như là con dâu nhà nguwoif ta rồi.” Lưu Mẫn gõ gõ đầu Ngô Thần , sau khi kết hôn Lưu Mẫn dần dần có xu hướng tính tình của các bà mẹ, mỗi lần Ngô Thần bị cô nói liên miên cũng không biết nên phải làm sao. Dù sao đều là lời nói thật, bản thân cũng không thể phủ nhận.
“Chuẩn bị xong xuôi chưa?” Lúc này cửa phòng mở ra, Âu Dương Hiên trong bộ lễ phục màu trắng nhìn Ngô Thần. Mấy người kia nhìn nhau rồi ra khỏi phòng, trong nhay mắt phòng thay đồ chỉ còn lại hai người Ngô Thần và Âu Dương Hiên.
“Em hôm nay thật sự rất đẹp.” Âu Dương Hiên ngồi xổm trước mặt Ngô Thần, hai tay để lên trên đầu gối.
“Chẳng lẽ lúc bình thường em xấu lắm hả?” Ngô Thần ôn nhu nhìn Âu Dương Hiên.
“Thời gian khác nhau, vẻ đẹp cũng khác nhau.”
“Ừ. Hôm nay trông anh cũng rất khác với mọi ngày.”
Âu Dương Hiên đứng lên ôm lấy Ngô Thần, Ngô Thần thuận thế nằm ở trong lòng anh .
“Em đã chuẩn bị tốt chưa? Để chuẩn bị trở thành một người vợ một người mẹ .”
“Đương nhiên. Chỉ là em không nghĩ đến ngày này sẽ tới nhanh đến vậy!”
“Đứa ngốc, đây mới chỉ là đính hôn. Nhưng em cũng không còn thời gian đê do dự nữa đâu .”
Ngô Thần lắc đầu, “Không cần, đã nhiều như vậy năm , những điều do dự đã giải quyết xong hết rồi.”
Ngẩng đầu nhìn Âu Dương Hiên, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Âu Dương Hiên cúi đầu hôn lên đôi môi của người mình yêu tha thiết.
Ở dưới sự chờ mong của mọi người, Âu Dương Hiên nắm tay Ngô Thần chậm rãi đi vào đại sảnh. Nhìn thấy các bạn tốt của mình ngồi đầy đủ bên dưới , nụ cười trên mặt Ngô Thần càng ngày càng sáng lạn. Nhận được sự chúc phúc của mọi người, nghe lời thề của Âu Dương Hiên , ký tên lên tờ giấy đỏ tượng trưng cho “kế ước hôn nhân” , nước mắt Ngô Thần vẫn nhịn không được chảy xuống.
Âu Dương Hiên nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt cho cô, “Anh biết đây là nước mắt của sự vui vẻ, nhưng anh không hy vọng sẽ nhìn thấy em khóc một lần nao nữa.” Nói xong hôn lên môi của Ngô Thầ. Nghi thức chấm dứt.
Vốn nghĩ rằng sau khi tiệc tối kết thúc, cô nghĩ hai người sẽ về nhà luôn. Nhưng lại thấy Âu Dương Hiên lái xe mang theo Ngô Thần đi vào tiểu khu xa lạ, đây là muốn đi đâu?
“Nhắm mắt lại, mang em đến nơi này.” Ngô Thần nhìn thoáng qua Âu Dương Hiên, thuận theo anh nhắm mắt lại. Đã quyết tâm giao cả đời cho anh , vạy cô chờ xem đêm nay anh sẽ đem điều bất ngờ gì cho cô.
Âu Dương Hiên đem Ngô Thần ôm lên, đến trước cửa một ngôi nhà thì để Ngô Thần xuống, “Đợi lát em mới được mở mắt đó.”
Ngô Thần hé mắt, nhìn thấy một căn nhà mới, chẳng lẽ anh bận rộn suốt thời gian trước đây là vì việc này à? Ngô Thần kéo Âu Dương Hiên đi hết phòng này phòng nọ. Đây là môt căn nhà hai tầng, tang dưới là phòng khách lớn, phòng khách có cửa kính sát đất, sô pha rộng rãi, còn những món đồ trang trí đều là sở thích của cô.
Thăm phòng ngủ chính, thấy gian phòng có cửa sổ lớn. trên tường đầu giường, là anh chụp cỡ lớn của hai người, đèn phòng màu tím, đẩy ra cánh cửa trong phòng, bên trong lại là một phòng thay quần áo lớn, treo đầy quần áo Ngô Thần . Cái này được làm khi nào thế ? Sao cô cái gì cũng không biết
Trừ bỏ một phòng cho khách và thư phòng ra, Âu Dương Hiên còn làm một căn phòng cho trẻ con.
“Sao anh đã chuẩn bị phòng trẻ con rồi?” Ngô Thần tò mò hỏi Âu Dương Hiên, bởi vì cô bây giờ mới 18, thời điểm sinh con cũng phải mất thêm vài năm nữa.
“Chuẩn bị trước mà thôi? Hơn nữa anh không chuẩn bị giường trẻ con hay mấy thứ đồ khác , bây giờ phòng này để cho em tập Yoga cũng được?”
Mình có thể làm nói cái gì đây? Anh đã vì em chuẩn bị nhiều thứ như vậy rồi . Ngô Thần nhìn Âu Dương Hiên lặng lẽ cảm động trong lòng.