Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 63: Trương Nhã Kỳ Bị Bệnh

Trước Sau

break



“Muốn, tất nhiên là muốn rồi!” Trong lòng của Tạ Dũng lúc này không ngừng gào thét liên tục.
Nhưng suy nghĩ một hồi, Tạ Dũng vẫn cẩn thận nói: “Nhưng mà, số tiền này cậu từ đâu mà có? Theo mình được biết, gia đình cậu cũng không có giàu có như vậy?”
Nghe Tạ Dũng hỏi như thế, Lương Vĩnh Khang liền lấp lửng nói: “Cái này sao? Cái này tất nhiên là vợ mình cho rồi! Cậu nghĩ rằng, một công nhân viên chức nhỏ như mình, có thể từ đâu mà kiếm ra được nhiều tiền như vậy chứ?”
Lương Vĩnh Khang tất nhiên là không đem chuyện kiếm được tiền từ trên người đám Lý Văn Phong nói ra.

Cho nên mới nghĩ ra cách đem số tiền này đẩy lên trên người của Trương Nhã Kỳ.

Thật sự, hắn cũng không có cách nào khác tốt hơn để nói dối Tạ Đũng được.
Thế nhưng Tạ Dũng nghe xong chuyện này, nhất thời sững sờ, sau đó lại trở nên chua xót, rồi cảm thông.
Tạ Dũng cho rằng Lương Vĩnh Khang cũng rơi vào tình cảnh tượng tư như là mình lúc trước vậy.

Cũng được bạn gái bao nuôi, trở thành một dạng trai bao không hơn không kém.

Cái này, người ta gọi là đồng bệnh tương liên.

Chính vì thế, lúc này Tạ Dũng đối với Lương Vĩnh Khang là rất thấu cảm.

Thu hồi cảm xúc của mình lại, Tạ Dũng mới đi tới vỗ vỗ lấy vai Lương Vĩnh Khang, an ủi nói: “Mình hiểu rồi! Mình biết hoàn cảnh của cậu cũng giống mình trước đây! Nhưng không sao cả, dù sao cuộc sống của cậu so với mình vẫn còn tốt hơn rất nhiều! Chỉ cần lần này mình có đủ tiền làm vốn, mình nhất định mở ra sự nghiệp riêng cho chính mình.

Đến lúc đó, mình sẽ bồi hoàn số tiền này lại cho cậu một cách đầy đủ!”
Nghe Tạ Dũng nói thế, Lương Vĩnh Khang liền biết là Tạ Dũng đã hiểu nhầm lời nói của mình.

Nhưng hắn lúc này cũng không có lên tiếng giải thích, dù sao hiểu nhầm cũng tốt, đỡ phải mất công hắn lại đi nói dối lòng vòng, như thế thật sự là rất phiền phức!
“Cậu không cần suy nghĩ nhiều, đây chẳng qua chỉ là một ít tiền tiết kiệm mà vợ mình cho mình để dành mà thôi! Dù sao để lâu trong tài khoản, cũng chẳng có lời lãi bao nhiêu.

Thà rằng cho cậu mượn để lập nghiệp, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Chính vì thế, cậu cứ tự nhiên mà nhận lấy đi! Cố gắng xây dựng sự nghiệp cho riêng mình, đừng để cho mình phải dựa dẫm vào ai thêm lần nào nữa!” Lương Vĩnh Khang nói.
Tạ Dũng càng nghe, càng cảm thấy Lương Vĩnh Khang thật sự là một người tốt, dám bỏ ra một số tiền lớn như vậy cho bạn bè mượn.

Cho dù không sợ người khác lường gạt, thì lỡ như hắn thua lỗ thì sẽ như thế nào?
Tất nhiên, Tạ Dũng cũng không cho rằng mình thất bại đến mức như vậy.

Ít ra, với số tiền ba tỷ này, Tạ Dũng cũng có thể tự tin biến nó thành một cái nam châm, liên tục thu về lợi nhuận cho mình.

Lúc trước đây, Tạ Dũng đã từng nghĩ đến sẽ tự mở ra cho mình một vùng trời riêng.

Nhưng vì mắc kẹt vấn đề giữa Lý Na, và không có tiền vốn trong tay, nên chẳng làm gì được cả.

Nay có tiền của Lương Vĩnh Khang đưa đến, giống như là than hồng sửi ấm ngày đông lạnh giá vậy.
“Cảm ơn, mình thật sự rất cảm ơn cậu! Chỉ cần có số tiền này, mình có thể khẳng định với cậu một câu, Tạ Dũng mình, sẽ không một lần nào nữa dựa dẫm vào người khác đâu!” Tạ Dũng lúc này vô cùng kích động, đi tới nắm lấy tay Lương Vĩnh Khang mà rưng rưng nước mắt.
Lương Vĩnh Khang nhìn thấy mọi người xung quanh đang nhìn về phía mình, hắn thật sự là sợ bọn họ hiểu nhầm cái gì, vì vậy vội vàng khuyên nhủ Tạ Dũng ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Sau đó chậm rãi nói: “Được rồi, không cần cảm ơn này nọ nữa, cậu mau đem số tài khoản của cậu đưa đây.

Để cho mình trực tiếp chuyển khoản qua luôn cho cậu khỏi mất công!”
Đến lúc này, Tạ Dũng liền trở nên bình tĩnh, không còn rề rà chậm chạp như lúc trước nữa.

Tạ Dũng rất nhanh liền đem số tài khoản của mình đọc cho Lương Vĩnh Khang nhập vào.

Qua một hồi thao tác, rốt cuộc tin nhắn chuyển tiền thành công cũng báo về số điện thoại của Tạ Dũng.
Đợi cho đến khi mở ra, nhìn lấy một dãy số không dài ngoằng nằm ngay ngắn bên trong tài khoản ngân hàng.


Tạ Dũng cứ ngỡ như mình vẫn còn đang nằm mơ vậy.

Thật sự, đây chính là số tiền lớn nhất từ trước đến nay hắn có thẻ sở hữu được.

Tuy rằng lúc này là tiền của Lương Vĩnh Khang cho mượn, nhưng Tạ Dũng biết, chỉ cần cho hắn một chút thời gian, thì số tiền này sẽ nhanh chóng được bồi hoàn lại, còn hắn, cũng nhất định sẽ mở ra một vùng trời riêng cho mình.
Nhìn lấy số tài khoản của mình một hồi, Tạ Dũng lại quay sang nhìn Lương Vĩnh Khang, trong hai hốc mắt lại ẩn ẩn chứa đầy nước mắt.

Nhưng lúc này, Tạ Dũng lại không có khóc, mà hắn đem rượu rót đầy trong ly, nâng lên trước mặt Lương Vĩnh Khang, nói: “Cậu chính là người bạn tốt nhất từ trước đến nay của Tạ Dũng này! Không phải vì cậu vừa cho mình mượn số tiền kia mà mình nói với cậu những lời như vậy, mà nhờ có cậu, mình mới thoát khỏi được những tháng ngày u tối kia, được một lần nữa trở lại làm thành chính mình.

Không còn phải chịu sự sai khiến của người khác, không cần phải nhìn lấy sắc mặt của người khác để nói chuyện, cũng không cần phải suốt ngày tự lừa người dối mình nữa! Ly rượu này, mình xin cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu vì cho mình một tương lai tốt đẹp phía trước!”
Lương Vĩnh Khang lúc này cũng cầm ly rượu lên, khẽ chạm nhẹ một cái, rồi nói: “Không có gì, giúp bạn bè lúc gặp khó khăn là chuyện bình thường mà thôi! Chỉ cần cậu có thể giữ lời hứa với mình, trở thành một con người của chính cậu lúc trước, vậy là đủ rồi!”
“Mình hứa, mình nhất định sẽ không phụ lòng của cậu!”
Nói xong, hai người cùng nhau uống một hơi cạn sạch, coi như là chúc mừng cho tương lai phía trước của Tạ Dũng.
Mà lúc này, Lương Vĩnh Khang không muốn cùng Tạ Dũng tiếp tục đề tài này nữa, vì vậy hắn mới mở miệng, lên tiếng nói: “À, phải rồi! Cậu nói buổi họp lớp của chúng ta sẽ diễn ra vào cuối tuần, không biết là diễn ra vào ngày nào vậy? Với lại địa điểm tổ chức là ở đâu, còn thời gian là khi nào nữa?”
Tạ Dũng đột nhiên nghe Lương Vĩnh Khang hỏi dồn liên tục như vậy, nhất thời có chút ngớ người ra.

Ngay sau đó, Tạ Dũng mới kịp phản ứng lại, vội vàng nói: “Thời gian là vào thứ sáu tuần này, nghe nói là sau năm giờ chiều thì tụ tập lại.

Thế nào, đến lúc đó cậu không phải là có lý do gì bận đấy chứ?”
“Đương nhiên là không rồi, mình chẳng qua là muốn hỏi cho rõ ràng để biết đường sắp xếp thôi!” Lương Vĩn Khang lúc này cũng đáp lại.
Tạ Dũng nghe thế, mới an tâm gật đầu nói: “Vậy thì được, đến lúc đó cậu nhất định sẽ kinh ngạc cho coi! Trong lớp mình, có rất nhiều người bây giờ so với trước kia đã thay đổi đến mức, chính tớ cũng nhận không ra được luôn.

Với lại, mình nghe nói trong lớp cũng có vài bạn rất thành công, hiện giờ đã làm giám đốc này nọ rồi kia!”
“Thật sao, vậy thì mình nhất định phải đến chúc mừng bọn họ một phen mới được! Dù sao, nhìn thấy bạn bè thành công cũng là một việc khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ vui vẻ!” Lương Vĩnh Khang rất chân thành nói.
“Tất nhiên rồi! Nhưng mà, chỉ sợ đến lúc đó bọn họ lại chê cười mình.

Bởi vì mình hiện giờ không có cái gì trong tay.

Số tiền mà cậu cho mình mượn, mình cũng chỉ có thể tích góp lại làm ăn mà thôi! Không biết, tụi nó có xem thường mình hay không đây? Ài…”
Nghe Tạ Dũng ngồi than thở như vậy, Lương Vĩnh Khang nhất thời cười khẩy: “Có cái gì mà sợ chứ?! Với số tiền đó, cậu so với một ít người đã có tiền hơn rất nhiều rồi! Cậu cứ tự tin lên, cho dù bản thân mình là ai, mình làm cái gì.

Chỉ cần là mình làm việc đúng đắn, không thẹn với lương tâm, thì đó chính là thành công! Mình có quyền ngẩng cao đầu mà nhìn với đời, không việc gì phải hổ thẹn, hay xấu hổ gì cả!”
Nghe Lương Vĩnh Khang khuyên nhủ một hồi, rốt cuộc Tạ Dũng cũng bình phục tâm tình lại, rất là vui vẻ nói: “Cậu nói cũng đúng! Lúc trước, ngay cả vài chục triệu trong túi của mình cũng không có, bây giờ có số tiền lớn như vậy rồi, mình không làm được sự nghiệp thì chẳng phải sẽ rất hổ thẹn với cuộc đời này hay sao! Nào, vì câu nói tuyệt vời này của cậu, chúng ta cùng uống cạn!”

Sau khi lấy lại tinh thần, Tạ Dũng liền vô cùng sảng khoái mà cười to một hồi.

Hai người lại uống chừng hai, ba ly tiếng chuông điện thoại của Lương Vĩnh Khang đột nhiên vang lên.
Mới đầu nhìn thấy số của dì Châu gọi đến, Lương Vĩnh Khang đã có chút kinh ngạc.

Vì bình thường, dì Châu cũng không có việc gì gọi điện cho hắn.

Huống hồ lúc này trời cũng không còn sớm nữa, dì Châu gọi điện cho hắn làm gì? Chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì rồi?
Dường như có chút dự cảm không lành, Lương Vĩnh Khang nhất thời nhấn nghe gọi.

Lúc này, âm thanh của dì Châu vô cùng gấp gáp hô lên: “Cậu ơi, cô chủ xảy ra chuyện rồi!”
Vừa nghe đến đây, trái tim của Lương Vĩnh Khang suýt nữa thì bị đánh rớt ra ngoài.
Mà sau đó, âm thanh của dì Châu vẫn tiếp tục nói: “Cô chủ cả ngày hôm nay lên cơn sốt, nhưng mà cô chủ không chịu đi khám bác sĩ, còn đang ở trong phòng làm việc, đến cả cơm chiều cô chủ cũng không ăn một miếng.

Cậu làm ơn, mau về kiểm tra cô chủ như thế nào đi, tôi thật sự là lo lắm!”
Nghe dì Châu nói qua một hồi, Lương Vĩnh Khang mới nhẹ nhàng thở ra một hồi.

May là Trương Nhã Kỳ chỉ bị sốt mà thôi, hắn còn tưởng là cô có chuyện gì bất trắc rồi.

Như thế không biết, hắn sẽ đau lòng đến như thế nào nữa.
Nhưng lúc này, Lương Vĩnh Khang cũng không thể gấp được, hắn chỉ có thể bình tĩnh mà trấn an dì Châu một hồi: “Dì yên tâm đi, con sẽ về ngay lập tức! Dì cứ ở yên đấy, đừng có lo lắng gì nhé!”
Lương Vĩnh Khang nói xong, liền tắt máy đứng dậy.

Tạ Dũng cũng nghe loáng thoáng được nội dung câu chuyện, cho nên mới nhìn Lương Vĩnh Khang nói: “Nhà cậu có việc gì sao?”
Lương Vĩnh Khang liền gật đầu đáp lại: “Ừ, vợ mình bị mệt, mình cần phải về kiểm tra cho cô ấy một chút đây! Có gì hôm khác gặp lại sau!”
Nói xong, Lương Vĩnh Khang liền móc trong ví tiền là hai tờ polyme loại tiền năm trăm ngàn, đặt ở trên bàn rồi đi ngay lập tức.
Tạ Dũng âm thầm nhìn theo, chỉ có thể thở dài một tiếng: “Ài, hôn nhân, chính là nấm mộ chôn cất tình yêu, ai!”.


break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc