Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 31: Kẻ Bắt Cóc Điên Cuồng

Trước Sau

break



Trong khu công trường bị bỏ hoang lúc này, Lý Thu Hà bị cột chặt vào trong một cái ghế tựa ba chân, khuôn mặt kinh hoảng, đầu tóc rũ rượi mà nhìn lấy gã đàn ông trước mặt.
Kẻ bắt có cô là một người đàn ông tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi.

Khuôn mặt của hắn vuông vức, có một vết sẹo nhỏ tầm năm, sáu centimet nằm ngay khóe mắt, cùng với thân hình thô kệch và nụ cười điên cuồng của gã, tạo thành một thứ cảnh tưởng hết sức kinh dị, giống như một kẻ phản diện kinh điển trong các bộ phim truyền hình vậy.
“Tao thật sự là rất hiếu kỳ, mày làm sao lại có thể chạy thoát khỏi vụ nổ đó hay như vậy? Chẳng lẽ mày có thể đánh hơi được mùi thuốc nổ của tao hay sao?” Trịnh Siêu vừa cầm lấy con dao găm quân dụng đùa nghịch trên tay, vừa nhìn Lý Thu Hà cười nói.
Trịnh Siêu cũng chính là tên của kẻ bắt cóc, hắn lúc trước từng là một lính đặc công chuyên nghiệp.

Khi còn ở trong quân ngũ, hắn đối với các loại thuốc nổ rất là am hiểu, chính vì vậy, sau khi nghe thấy Lý Thu Hà chạy thoát khỏi hiện trường, hắn liền vô cùng kinh ngạc mà tìm đến cô.
Mà Lý Thu Hà lúc này thật sự rất sợ hãi, cô có thể rõ ràng cảm nhận được sự điên cuồng ở trong mắt của người này, hắn ta tuyệt đối không phải là một người bình thường, rất có thể, hắn chính là một kẻ điên.
Cho nên lúc này, cô mới run rẩy nói: “Tôi… tôi không biết gì cả! Tôi chẳng qua là được người khác cứu ra ngoài mà thôi!”
“Ồ, là cái gã mà cô đã cùng nhau ăn tối đó sao?” Trịnh Siêu nghe Lý Thu Hà nói xong, vẻ mặt liền âm u bất định.
Ngay lúc này, Lý Thu Hà đã cảm nhận được sát khí từ trên người của hắn, cô không khỏi lạnh run lên: “Không phải, không phải là anh ấy!”
Thật tình, Lý Thu Hà cũng rất muốn Lương Vĩnh Khang chạy đến cứu mình, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện của gã Trịnh Siêu này, cô liền có chút bất an, lại sợ Lương Vĩnh Khang chạy đến sẽ xảy ra chuyện.

Mà Trịnh Siêu càng nhìn thấy biểu hiện của Lý Thu Hà như vậy, sắc mặt của hắn càng thêm âm trầm, khóe môi bắt đầu nhếch lên cười khẩy: “Thế nào, mày đang lo lắng cho tình nhân của mày sao? Hai đứa mày có phải đã từng ngủ với nhau rồi không? Tao nhìn thằng đó, so với tao cũng không lớn hơn bao nhiêu, nhưng chưa chắc gì nó có thể đáp ứng được nhu cầu của một con đàn bà như mày!”
Trịnh Siêu càng nói, lời lẽ càng thêm độc ác, bẩn thỉu.

Mà Lý Thu Hà chỉ có thể ngậm miệng, không dám phát ra lời nào.

Bởi vì bộ dáng vừa nói chuyên, vừa liếm dao của hắn, thật sự là rất dọa người.
Qua lột lúc sau, Trịnh Siêu nhìn thấy Lý Thu Hà im lặng không chịu nói chuyện, hắn nhất thời tỏ ra giận dữ, đem bàn tay thô kệch của mình bóp chặt lấy khuôn mặt cô, rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm sao? Tao đang nói chuyện với mày, tại sao mày không trả lời?!”
Lý Thu Hà nhất thời run lẩy bẩy, đáp lại: “Tôi… tôi xin anh hãy tha cho tôi đi! Chỉ cần anh buông tha cho tôi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ cho anh! Làm ơn, anh hãy bỏ qua cho tôi đi, có được không?”
Thế nhưng, Trịnh Siêu dường như đối với vấn đề tiền bạc này không hề hứng thú một chút nào, hắn chỉ cúi thấp người xuống, đem đầu lưỡi của mình liếm trên khuôn mặt cô, rồi sau đó lạnh lùng nói: “Tiền sao? Tao không cần tiền, tao chỉ muốn ngủ với mày mà thôi!”
Nói xong, Trịnh Siêu còn cố tình đem bàn tay thô to của hắn, xé toang ra vạt áo ở trước ngực của cô, làm lộ ra một phần da thịt cùng với nội y bên trong, khiến cho cô kinh hoảng đến lắc lư liên tục.
Thế nhưng Trịnh Siêu lại đem con dao đặt lên trên cổ cô, hắn nói: “Im lặng, mày mà nhúc nhích một cái, con dao này nhất định sẽ rạch lên trên mặt của mày, đến lúc đó, tao muốn nhìn xem còn có kẻ nào để ý đến mày nữa hay là không?!”
Dù đang trong hoàng cảnh nguy hiểm, nhưng vừa nghe được lời đe dọa này của hắn, Lý Thu Hà cũng sợ hãi, không dám nhúc nhích thêm một tí nào.
Mà Trịnh Siêu lúc này, mới ghé sát lỗ mũi của hắn lên trên người của cô, hít vào một ngụm thật mạnh, rồi hắn mới lớn tiếng cười to một trận: “Ha ha ha, trên người của mày, vậy mà tao còn có thể ngửi được mùi hương xử nữ.

Xem chừng, thằng người tình của mày còn chưa có kịp xơi mày, thì đã để mày lọt vào trong tay của tao rồi! Tốt, rất tốt! Tao đã lâu rồi không có chơi gái trinh, mày coi như là đứa đầu tiên đi!”
Nói xong, Trịnh Siêu liền kéo hai bên vạt áo trên người của Lý Thu Hà xuống, rồi đem cái lưỡi của mình liên tục khuấy động, làm cho cô kinh hãi mà hô to: “Tránh ra, anh mau tránh ra khỏi người tôi ngay!”
Thế nhưng cô càng phản ứng kịch liệt, thì Trịnh Siêu càng thêm hưng phấn, cái miệng của hắn không ngừng chiếm lấy từng vùng da thịt trên người cô.

Thậm chí hắn còn hung hăng cắn xuống một ngụm trên vai cô, làm cô đau đến hét to.
Qua một hồi, Trịnh Siêu mới ngừng lại, nhìn lấy khuôn mặt đang hốt hoảng của Lý Thu Hà, cười to một trận.
Sau đó, hắn còn đem đầu lưỡi liếm liếm khóe môi một hồi, rồi đưa tay lên mũi ngửi, nói: “Thơm, quả nhiên là mùi vị này rất thơm! So với con đàn bà Võ Kim Thanh kia, thì mày phải thơm hơn nó rất nhiều! Chỉ đáng tiếc là, lúc này còn chưa phải lúc, nếu không tao đã xơi tái mày rồi?!”
“Cái gì? Anh… anh đã bắt cóc Võ Kim Thanh?!” Nhìn thấy vẻ mặt này của Trịnh Siêu, Lý Thu Hà có chút sợ.

Nhưng khi vừa nghe hắn nhắc đến Võ Kim Thanh, cô liền hốt hoảng kêu lên một tiếng.
“Làm sao? Mày có phải là rất ngạc nhiên đúng không? Nhưng mày không cần lo lắng, con đàn bà đó đã bị tao chơi chết rồi! Tuy nhìn bề ngoài của nó ngon như vậy, nhưng tao chỉ chơi được có mấy ngày, thì nó đã chịu đựng không được mà chết rồi.

Làm tao phải tốn công đem xác của nó phân ra thành từng khúc, ném cho đám chó hoang kia ăn, thật sự là rất phiền phức!” Trịnh Siêu nhìn lấy Lý Thu Hà mở miệng ra cười một tiếng, sau đó hắn đem quá trình phân xác của Võ Kim Thanh ra kể một hồi, làm cho Lý Thu Hà sợ đến mặt mày tái xanh.

Sau khi nhìn thấy biểu hiện này của Lý Thu Hà, Trịnh Siêu lại nhe răng ra cười nói: “Nhưng mày yên tâm đi, từ lúc tao nhìn thấy hình ảnh của mày, tao đã muốn đem mày chiếm làm của riêng rồi.

Tao tuyệt đối sẽ không để mày chết dễ dàng như con nhỏ Kim Thanh kia đâu.

Ít nhất, tao cũng phải nuôi nhốt mày vài tháng, chờ đến khi nào chơi chán, tao mới đem mày giết chết, sau đó sẽ chặt xác mày ra, hầm với rau củ, để dành ăn dần! Ha ha ha!”
Nghe đến đây, Lý Thu Hà nào nhịn được nữa, ngay lập tức bao nhiêu thức ăn vừa mới ăn tối cùng Lương Vĩnh Khang còn chưa kịp tiêu hóa, đã bắt đầu tuôn hết ra ngoài.
Mà Trịnh Siêu thì làm như không thấy, hắn một bên vừa nhìn lấy cô, vừa vuốt ve khuôn mặt cô, rồi chậm rãi nói: “Thật sự, tao không rõ bọn họ đang nghĩ cái gì.

Vì sao tao lập được nhiều công lao như vậy, mà bọn chúng còn muốn bạc đãi tao, thậm chí còn muốn xa lánh tao.

Tao có làm gì sai sao? Tao chẳng qua là chỉ giết có vài người, đám người đó toàn là một lũ ăn hại, vô tích sự.

Tao giết chúng, chính là thanh tẩy cho cái thế giới này tươi đẹp mà thôi!”
Nói xong, Trịnh Siêu đột nhiên đưa lấy bàn tay, bóp mạnh lên khuôn mặt của Lý Thu Hà một cái, rồi dữ tợn nói: “Mày nói thử xem, tao có thật sự đáng sợ như vậy không? Tao có thật sự đáng sợ đến mức bọn chúng đều nhìn thấy tao liền xa lánh hay không?”
Lý Thu Hà bị bóp đau, cái đầu không khỏi lắc lư liên tục, nhưng dù cô có lắc như thế nào, cũng không thể thoát ra được bàn tay ma quỷ của Trịnh Siêu.
Mà Trịnh Siêu nghe thấy trong miệng của cô không ngừng ú ớ, cùng với động tác lắc đầu này, hắn nhất thời đem bàn tay của mình nới lỏng ra, rồi cười to một trận: “Ha ha ha, tao quả nhiên là không có đáng sợ, tao quả nhiên là không có đáng sợ như vậy mà!”
Nhưng rồi sau đó, nụ cười trên khuôn mặt của hắn dần tắt ngấm lại, đồng thời khuôn mặt trở nên vặn vẹo dữ tợn hơn: “Thế nhưng tại sao bọn chúng lại xa lánh tao? Ngay cả mày cũng không chịu ngủ với tao? Chẳng lẽ tụi mày nghĩ rằng bao nhiêu năm tao cống hiện cho cái đất nước này, còn chưa đủ hay sao?”
Nhìn thấy khuôn mặt cùng với động tác trên tay của Trịnh Siêu lúc này, vẻ mặt của Lý Thu Hà đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Đến bây giờ, cô đã nhận thức được, kẻ mà mình đang đối mặt là một kẻ điên, hắn đã hoàn toàn đánh mất hết lý trí, trong đầu hắn chỉ có khát vọng chiếm hữu và sự tàn ác giết chóc mà thôi.
Thấy cô im lặng không nói, Trịnh Siêu càng thêm tức tối, hắn lập tức vung lấy con dao, rạch lên trên cổ của cô một đường, làm cô kinh hoảng mà run lên lẩy bẩy.
“Mày làm sao lại không nói? Mày làm sao lại không trả lời tao? Chẳng lẽ là mày đang khinh thường tao, xem tao không xứng để cho mày mở miệng ra nói chuyện hay sao?”
Trong cơn điên cuồng, hai mắt Trịnh Siêu đỏ thẫm như máu.

Mà con dao trên tay hắn, lúc này giống như là linh xà vậy, liên tục vung vẩy, đem quần áo trên người của Lý Thu Hà chém xuống từng mảnh, rồi mở miệng ra cười to một cách điên dại.
“Tôi đã tới rồi, anh mau thả cô gái ấy ra ngay đi!”
Ngay lúc Trịnh Siêu đang điên cuồng đem lấy y phục trên người của Lý Thu Hà cắt xé, thì một âm thanh lạnh lùng từ phía sau lưng đột nhiên vang lên.

Trịnh Siêu nhất thời quay đầu nhìn lại, sau khi thấy rõ người tới là Trịnh Hoàng Yến, nữ cảnh sát thuộc đội cảnh sát hình sự 113, vừa mới điều chuyển về bộ phận cảnh sát giao thông công tác, thì sự điên cuồng trên khuôn mặt của hắn liền thu liễm lại.

Thay vào đó là một bộ dáng vô cùng tùy tiện, và dâm tà.
“Khà khà khà, rốt cuộc cô em cũng tới rồi! Thế nào, cô không phải là đến đây với một đám cảnh sát chìm bao vây ở xung quanh đấy chứ?” Ánh mắt của Trịnh Siêu vô cùng tùy hứng, vừa quét lấy trên người của nữ cảnh sát xinh đẹp, vừa mở miệng ra dò hỏi.
Ban đầu, Trịnh Siêu đem chuyện bắt cóc Lý Thu Hà ra uy hiếp, bắt Trịnh Hoàng Yến phải đi tới khu công trường bỏ hoang một mình.

Trịnh Hoàng Yến vừa nhận được tin, tỏ ra vô cùng tức giận.

Cô đã dự tính là sẽ dẫn người ra bao vây chỗ này lại, để đem tên biến thái Trịnh Siêu bắt đưa vào tù.

Nhưng suy nghĩ một hồi, cô vẫn là đi đến đây một mình, tránh cho tên này nổi điên, lại đem con tin giết chết.
“Không có, tôi chỉ đến đây một mình mà thôi! Anh có thể thả con tin ra được chưa?” Trịnh Hoàng Yến hơi nhíu nhíu mày nhìn lấy Trịnh Siêu, nói.
Thế nhưng Trịnh Siêu vừa nghe xong lời này, lập tức cười to một trận.

Sau đó hắn lại nhìn về phía Trịnh Hoàng Yến liên tục gật gù, nói: “Thả người, thả người tất nhiên là không thể rồi.

Thế nhưng, chỉ cần cô có thể đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi còn có thể sẽ xem xét lại?!”
Tuy không biết rõ yêu cầu của Trịnh Siêu là gì, nhưng Trịnh Hoàng Yến vẫn mở miệng nói: “Được, chỉ cần yêu cầu của anh không quá đáng, tôi nhất định sẽ đáp ứng với anh.

Anh nói đi, rốt cuộc yêu cầu của anh là gì?”
Sau một hồi nhìn ngắm Trịnh Hoàng Yến một cách cẩn thận, Trịnh Siêu đột nhiên phun ra một câu: “Làm tình với tôi!”.


break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc