Triển Dịch Minh không có ở đây những ngày này, Thẩm Tây Lăng thì mỗi ngày từng bước làm quen với cuộc sống này, lúc cô ở một mình, cô muốn mở miệng nói, cũng không biết ai muốn nói chuyện, nhưng lại rất muốn nói chuyện, cũng không có đối tượng nào. Cô mua ít đồ về nhà, hi vọng có thể cùng nói chuyện với mẹ một chút, nhưng mẹ chỉ nói cho cô biết, vợ chồng phải thông cảm cho nhau, như vậy mới làm cho gia đình hạnh phúc.
Cô không muốn nghe mẹ nói đến những lời này, mỗi ngày gặp phải nửa kia bất đồng, dựa theo nguyên tắc làm việc giống vậy, chỉ có thể thất bại thảm hại.
Lúc học đại học, có một buổi tối, cô nằm trên giường, nghe chương trình radio buổi tối phát ở trường, trong đó có một cô gái gọi điện thoại tới.
Cô gái nói: Mẹ tôi cả đời khổ cực vì tôi, khi đó tôi nói với bản thân mình rằng, tôi nhất định phải nghe lời mẹ. Mẹ nói với tôi, trong công việc phải học được sự tha thứ, đối với đồng nghiệp thì phải kiên nhẫn, sau đó tôi trở thành người có tính tình tốt nhất trong công ty, nhưng cũng là người có công việc mệt mỏi nhất, khi đồng nghiệp có việc gấp, trực tiếp đem toàn bộ đổ lên đầu tôi, tới lúc thăng chức thì không nói gì với tôi. Sau khi kết hôn, mẹ nói cho tôi biết, phải hiểu cho chồng, phải bao dung cho anh ấy, tôi một lần lại một lần tha thứ chồng tôi ngoại tình bên ngoài, cho anh một lần rồi lại một lần cơ hội, sau đó, anh ta càng lộ liễu hơn, rối cuộc tôi mắc chứng cuồng loạn rống lên với anh ta, thế nhưng anh ta lại nói với tôi là một con điên…. Mẹ chồng thì nói tôi không tốt, để cho con trai bà ta biến thành như vậy, tới bây giờ, tôi đã không biết tôi nên sống thế nào….
Thẩm Tây Lăng nghe được đoạn nói chuyện đó, cực kì hi vọng bày tỏ lý tưởng của mình, cô nhất định sẽ không trở thành người phụ nữ như vậy, nhưng trên thực tế chuyện bức tới, vẫn phải thỏa hiệp. Tựa như bây giờ cô rõ ràng không muốn làm gì, nhưng thời điểm đón An An sắp tới, cô cũng phải đuổi đi qua, nơi nào mà có thể lấy ý chí của chính cô được chuyển giao.
Đón An An về, có người nói chuyện với cô, cô cũng thoải mái chút. Nhưng đến lúc cô phát hiện ra, mình đang đi xuống, sẽ hoàn toàn coi An An làm duy nhất trong cuộc đời mình. Trước kia cô thấy có mấy người phụ nữ coi con mình là toàn bộ thứ, có lẽ thật là như vậy, trong cuộc đời chỉ có được đứa bé này, nếu như trong đời vẫn còn những thứ yêu thích hứng thú khác, đứa bé chỉ trở thành một bộ phận, cũng không đến nhiều như vậy, một người muốn chết muốn sống.
Cô vẫn nhìn An An chơi, lần này cô bé lại có ý kiến, “Mẹ, mẹ đừng nhìn con nữa…. nếu không con sẽ phá đồ chơi mất.”
Một câu nói, suýt nữa khiến Thẩm Tây Lăng muốn khóc.
Vẻ không vui trên mặt An An rõ ràng như thế, giống như người đàn ông kia: chuyện của anh không cần em lo.
Bàn tay đặt trên ghế salon, cô nhìn phòng khách trống trải, suy nghĩ nhiều tìm một chỗ hoang vắng khóc một hồi.
“An An……”
“Dạ?”
“Đếm một chút cho mẹ nghe đi, để mẹ kiểm tra một chút, con có học không.”
“Được ạ.” Lúc này An An nói chuyện thì tốt hơn, “1,2,3,4,5,6………”
Thẩm Tây Lăng vẫn nghe, cảm giác mình đau xót trong lòng tới một mức nhất định, nhưng vẫn muốn nghe âm thanh của con cho có chút an ủi……
------
Triển Dịch Minh trở về tương đối sớm, khi đó Thẩm Tây Lăng vẫn còn rửa rau, cơm đã nấu xong, còn chưa xào rau. Cô nghe bên ngoài tiếng kêu Bố của An An, lập tức từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy anh, thật sự có chút không ngờ.
Cô dùng khăn lau tay, “Hôm nay sao lại về sớm vậy?”
Triển Dịch Minh nhìn cô một cái, “Trở lại lấy ít đồ, tí nữa ra sân bay.”
Tiếp anh đã đi tới tầng hai. Thẩm Tây Lăng đứng tại chỗ, suy nghĩ trong chốc lát rồi đi theo, thấy anh thu dọn đồ đạc, liền mở miệng, “Đi công tác sao?”
“Ừ.” Động tác trên tay của Triển Dịch Minh không dừng lại, đầu cũng không quay lại.
“Đi bao lâu?”
“Ba ngày.”
“Công ty rất bận sao?”. Cô đi tới, vốn muốn nói với anh rằng có 2 bộ quần áo đang ở cửa tiệm giặt là, muốn đi lấy về không.
“Hỏi cái kia nhiều làm gì, dù sao em cũng không hiểu.” Triển Dịch Minh đóng vali lại kéo đi, sau đó lại đi tới thư phòng cầm ít đồ.
Thẩm Tây Lăng một hơi dừng ở cổ họng, cắn môi, đè tâm trạng không vui trong lòng, khi anh lần nữa đi tới đây, nhỏ giọng mở miệng, “Ăn cơm rồi đi! Cũng chỉ có mấy món xào thôi.”
“Tới trễ em chịu trách nhiệm được sao?”
Cái giọng nói quái gở của anh cuối cùng cũng khơi lên sự khó chịu của cô, “Anh ăn thì ăn, không ăn thì không ăn, bày sắc mặt cho em làm cái gì, em không nợ anh cái gì.”
Ai biết cô nói chưa dứt lời, lời cô vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Triển Dịch Minh liền thay đổi, cứ như nhớ lại xem trước kia cô có thiếu tiền anh không vậy, “Không phải em nợ anh sao?”. Anh đến gần cô, sắc mặt lo lắng, “Chắc là em không nợ anh cái gì…..”
Thấy anh càng lúc càng đến gần cô, không khỏi đẩy anh ra một phen, “Đừng có ở ngoài không vui vẻ mà quay lại tìm tôi, cũng đừng cho tôi giống như những người phụ nữ bên ngoài của anh sẽ dụ dỗ cưng chiều anh, đừng cho rằng tôi dễ bắt nạt như vậy.”
Mặt mày Triển Dịch Minh thoáng qua một tia trào phúng, “Thẩm tiểu thư, mục đích của em chính là để người khác dụ dỗ cưng chiều em, anh có tài đức gì mà dám yêu cầu em dụ dỗ cưng chiều anh, chỉ cần em không mặt nặng mặt nhẹ với anh, anh đã cảm thấy rất vinh hạnh rồi.”
“Bây giờ anh đang dùng giọng điệu kì quái để nói.”
“Hai người chúng ta rốt cuộc người nào quái gở đây, mỗi lần anh trở lại thì em lại lộ ra sắc mặt không kiên nhẫn, hỏi lung tung này nọ, bộ dạng như anh nợ em, tìm mọi cách tra hỏi anh…..”
Thẩm Tây Lăng tức giận không phát ra được, cô cũng không có sở trường cãi lộn, còn lại hai người mặt đối mặt cãi vã, đột nhiên cảm thấy buồn cười,ở chỗ này tranh luận nhiệt tình cái gì chứ.
Cô để mình bình tĩnh lại, liếc nhìn anh thu thập xong hành lý, “Vậy anh cầm đồ cút đi, như vậy không cần nhìn bộ mặt ghét bỏ của tôi mà anh không thích rồi……..”
Cô đi qua anh, không thắng nổi cãi vã thì trốn tránh, chẳng lẽ cô không có chút tiến bộ nào sao? Vẫn giống như một con rùa, vừa gặp chuyện phá vỡ gì, lập tức liền trốn vào trong mai rùa. Trước kia muốn tìm một người đàn ông, bảo vệ mình thật tốt, không để cho mình đau, không để mình uất ức, không để cho mình khổ, cũng không để cho mình rơi nước mắt….. Những ý tưởng tuyệt vời, tốt đẹp tới mức cô cảm giác mắt mình đã bắt đầu cay cay.
Triển Dịch Minh nhìn không quen bộ dạng không sinh khí của cô, một tay bắt cô lại, “Chạy nhanh như vậy làm cái gì? Sở thích của anh thay đổi rồi, bây giờ chỉ muốn nhìn bộ dạng ghét bỏ của em.”
Thẩm Tây Lăng dùng sức gạt tay anh, thoát không khỏi tay anh, dùng chân đi đá. Trong thời gian này, cô cực kì bất mãn với cuộc sống bây giờ, nội tâm đã đè nén đến cực hạn. Triển Dịch Minh căn bản không thấy đau bởi cô đá chân, vẫn đứng ở nơi đó cho cô đá, giống như sức lực cô chẳng là gì, vẫn không đả thương được anh chút nào, tất cả những gì cô đang làm đều vô dụng.
Nhận thức được thế này, khiến ngọn lửa trong người cô bốc cháy lên, bắt đầu cánh tay anh liền cắn lên, dùng sức, nhất định phải làm cho anh đau.
Triển Dịch Minh hít vào một hơi, cũng trong cơn giận dự, lôi cô đến bên giường, một phen đẩy lên.
Trên môi cô cũng có vết máu, không nhiều lắm, nhưng nhìn một cái cũng thấy rõ. Có thể thấy cô dùng nhiều lực, còn có thể cắn xuyên qua quần áo của anh.
Cô cười về phía anh, rất quỷ dị.
Triển Dịch Minh nhìn cô chằm chằm, lúc cô chuẩn bị đứng dậy thì lại đè cô xuống giường, đôi tay lại đè hai tay của cô, không thể nhúc nhích. Sau đó hôn cô, liếm vết máu trên môi cô. Cô dùng chân đá anh, anh cũng không thèm quan tâm.
“Cút…..”
Liền không, anh giữ cô thật chặt, coi cô như con dê con mặc cho anh chiếm đoạt…..
Rốt cuộc cô đã gặp phải một người đàn ông như thế nào? Anh ở bên ngoài có cuộc sống xa hoa trụy lạc, mỹ nhân làm bạn, mình thì ở nhà nửa chết nửa sống giặt quần áo chăm con, sau đó khi anh trở về mình vẫn không thể hỏi anh ở bên ngoài làm cái gì……
Cô cũng chỉ là một kẻ ngốc.
Cuộc sống như thế, khi nào mới là tận cùng, lúc nào thì mới có thể đi xa…….
Đây không phải là cuộc sống cô muốn, cũng không phải là cuộc sống cô nghĩ tới, nhưng cô có thể làm sao bây giờ đây, có thể làm sao đây?
Nước mắt lả tả rơi xuống, chính cô cũng cảm giác mình sống không có ý nghĩa gì.
Trong miệng Triển Dịch Minh cảm thấy vị mặn chát, dừng lại động tác xé rách quần áo cô. Anh buông tay cô ra, cô lại không giãy giụa gì, mắt ngơ ngác nhìn anh, không nói lời nào, nước mắt vẫn chảy, không tiếng động tố cáo cuối cùng anh làm những gì…..
Anh nhìn thẳng mặt cô, cô cứ không tình nguyện như vậy sao?
Từ trên người cô, lúc nào anh muốn dùng phương thức này đi ép buộc cô. Cái này với bạo lực gia đình khác nhau chỗ nào đâu……
Không muốn nhìn thấy gương mặt cô như vậy, cũng không muốn thấy bộ dạng uất ức của cô, anh đá mạnh vào tủ một cái, lúc này mới xách vali đi ra cửa…..
Tiếng bước chân ngày càng xa, càng ngày càng xa, sau đó biến mất……
Cô nằm ở trên giường, lộ ra nụ cười cực kì thê lương…..
---------------------
Triển Dịch Minh đi mấy ngày này, cuộc sống của Thẩm Tây Lăng không có gì thay đổi, cái không vui duy nhất chính là Triển Hiểu An ngày ngày cứ kéo tay Thẩm Tây Lăng hỏi: lúc nào thì bố về hả mẹ, con muốn bố, con rất nhớ bố….. mua cho con socola……
Thẩm Tây Lăng vì câu nói sau cùng của Triển Hiểu An mà bật cười, thì ra bọn họ trong lòng Triển Hiểu An cũng không bằng socola ngọt ngào.
Cô phiên dịch một tài liệu xong, mới phát hiện trong hòm thư có một email mới, mở ra xem, mới phát hiện là một bạn học đại học nào đấy kết hôn, có ai ở trong thành phố rảnh rỗi liền tới, thuận tiện nhờ một chút. Nghĩ dạo này đang nhàm chán, Thẩm Tây Lăng chỉ do dự một lát, liền quyết định đi.
Việc đầu tiên là cô nhờ ai đón Triển Hiểu An, sợ nhất chuyện lần trước không có ai đi đón, dù con gái không tim không phổi cũng không để ý gì.
Email hiện thời gian là ngày hôm qua gửi, bây giờ cô mới nhìn đến.
Suy nghĩ một chút, bỏ mĩ phẩm ra, cởi quần áo mình xuống, sau đó thay. Thật lâu rồi không xuất hiện trước mặt nhiều người, cô không biết mình nên mặc cái gì, giằng co một hồi mới thay một bộ váy hài lòng.
Nhìn mình trong gương, lúc này cô có chút hài lòng.
Trước khi ra cửa còn nhìn mình nhiều lần, nhìn thấy sự phản chiếu của người cũng sẽ dừng lại nhìn một chút. Trước kia Hướng Tri Dao đã nói tự bản thân có thói quen đi đâu cũng trang điểm, kết quả là tật xấu trang điểm như thiếu phụ nhiều tuổi có chồng vẫn không thay đổi.
Cầm túi đi ra cửa.
Địa điểm tổ chức đám cưới là một khách sạn trong thành phố, không nhìn ra đẹp hay xấu, nhưng nhìn qua cũng thấy được, Thẩm Tây Lăng ở bên ngoài cửa khác sạn, gặp không ít bạn học trước kia, tất cả mọi người chào hỏi, khen ngợi lẫn nhau, có khí chất rồi, hoặc là hỏi thăm cuộc sống bây giờ trước kia, đã kết hôn chưa, hay là vẫn độc thân như cũ, cười đùa làm cho người ta nhanh thành người mai mối, để cho mình thoát khỏi hàng ngũ độc thân……
Nhiều bạn học đứng chung một chỗ, hợp thành một đoàn nhỏ vậy, Thẩm Tây Lăng không ngờ mình cũng thích không khí thế này, nghe họ nói chuyện về cuộc sống của mình cũng cảm thấy vui vẻ…….
Một lát sau, người đến càng nhiều hơn.
Hướng Tri Dao đến, không khỏi khiến người ta giật mình, không ít bạn học đi lên, “Nghe nói cậu làm minh tinh rồi, ai, nể mặt kí tên đi…..”
“Được, đưa bút đây, tớ kí lên mặt cậu, thuận tiện kéo cậu ra ngoài trưng bày.” Hướng Tri Dao cười lôi kéo cô bạn kia, “Cậu chạy cái gì mà chạy…..”
Chỗ Hướng Tri Dao xuất hiện, không khí ở đó luôn luôn vui vẻ như vậy.
Thẩm Tây Lăng cười không ngừng.
Hướng Tri Dao ở bên kia trêu đùa vài câu, liền đi tới hướng Thẩm Tây Lăng, “Ai, cậu không cần ăn mặc kiểu đàng hoàng lúc nào ra ngoài đâu. Bây giờ không lộ, qua mấy năm liền lộ ra ngoài……”
Thẩm Tây Lăng cười, “Cậu cứ cho rằng là vóc người tớ không bằng cậu đi.” Nói xong đi sang nhéo vào eo Hướng Tri Dao, “Nên căn bằng như vậy chứ?”
Hướng Tri Dao quan sát Thẩm Tây Lăng một phen, “Lần trước cũng thấy cậu gầy, lần này nhìn, quả nhiên vẫn gầy. Chồng cậu có tiền như vậy, cậu cho anh ta tiết kiệm làm gì a….. dùng đi, dùng nhiều vào, quẹt thẻ của anh ta đi.”
“Cậu dạy bảo người ta làm như thế sao?”
“Có tiền để làm gì mà không tiêu?”
Thẩm Tây Lăng cảm giác tư tưởng của mình và Hướng Tri Dao vẫn luôn không cùng một trục.
Đang ầm ĩ, cô dâu cùng chú rể đi ra, bởi vì mọi người trước kia là bạn học, cặp đôi cô dâu chú rể cũng không khách khí, thu lại tiền mừng, mạnh bảo mở miệng, “Bạn học cũ ơi, đừng trách bọn tớ vô tình, hôm nay tiếp đãi các cậu mà đúng là có phân biệt đối xử, kết hôn rồi, bây giờ đi vào đi, cứ ăn uống tưng bừng đi, về phần những người độc thân…. Xin lỗi, để các cậu chờ lâu chút, ai bảo các bạn độc thân, chúng tớ muốn chung không khí với những bạn kết hôn, trước tiên để không khí các bạn độc thân ở bên ngoài thanh lọc đã.”
Nói xong người bên ngoài lũ lụt một mảnh…..
Nhưng mặt mày mọi người cũng cười.
Cô dâu trước kia là một người thích chơi đùa, vì vậy tình huống hôm nay mặc dù hơi đặc biệt chút, nhưng mọi người rõ ràng cũng không cảm thấy bất ngờ.
Cô dâu nhìn mọi người, “Đừng nghĩ tới việc lừa bịp mà trót lọt, ai kết hôn trong đám bạn học, tớ đều nhớ!”. Nói xong lập tức đẩy Hướng Tri Dao ra, “Như thế nào lại không nghe hiểu tiếng người rồi, cậu là gái ế không ai thèm lấy, chớ gạt tớ……”
Hướng Tri Dao cắn răng nghiến lợi, “Lúc tớ kết hôn, cậu nhất định sẽ chết.”
“Ai nha, tớ chờ…….”
Tất cả mọi người cười ầm lên, biết cô dâu chỉ đùa một chút, sẽ không đùa quá mức.
Thẩm Tây Lăng thoải mái thông qua, sau khi tiến vào, xoay người, còn thấy Hướng Tri Dao ở chỗ đó đang cùng với cô dâu 1 câu tớ nói 1 câu cậu nói, hồi học đại học hai người là đối thủ cạnh tranh, tranh tài các loại, xem ra đến bây giờ vẫn không có thay đổi gì…..
Thẩm Tây Lăng lắc đầu một cái, nghĩ tới đi tới hôn lễ này không có uổng phí, nếu không phải bỏ lỡ màn này thì thật đáng tiếc.
Cô đứng một lát, cảm thấy thật tốt.
Đứng một chỗ hơi mệt, cô rất lâu không đi giày cao gót 10 phân, luôn có điểm không thích ứng, muốn tìm chỗ nào để ngồi, quay đầu nhìn về Hướng Tri Dao, nhưng lại đứng tại đấy.
Sau lưng Hướng Tri Dao, một người chậm rãi đi tới.
Anh mặc âu phục màu kem, màu sắc không hề thâm thúy, thậm chí có chút nổi, nhưng lại bị khí chất của anh đè nén. Anh lộ ra nụ cười nhạt, hết sức nhu hòa, giống như anh không thay đổi, cho tới bây giờ vẫn là người thiếu niên kia, chưa tiến vào tranh chấp xã hội, không gặp phải những gian khổ, vẫn là Đỗ Diên Hằng có nụ cười thuần khiết.
Cô cảm thấy huyết dịch toàn thân mình ngừng chảy, trong cổ họng nhiều ngôn ngữ hỗn độn, nhưng vẫn ngơ ngác nhìn.
Cô nhìn thấy, cô dâu đóng cửa lại không cho Đỗ Diên Hằng vào.
Người độc thân nhốt ở ngoài cửa.
Lúc ăn, Thẩm Tây Lăng ngồi chung một chỗ với Hướng Tri Dao, trong đầu Hướng Tri Dao toàn là những suy nghĩ nên giày vò cô dâu như thế nào, Thẩm Tây Lăng lại có điểm mất hồn, lại quên đi Hướng Tri Dao đã giao phó mình sửa chữa lời cô dâu nói thế nào.
Cô dâu với chú rể cuối cùng cũng đi tới bàn này, Hướng Tri Dao không chút để ý kéo Thẩm Tây Lăng cùng mời rượu, mới đứng lên, Hướng Tri Dao đã không vừa lòng, “Cái chén này, có phải hơi nhỏ một chút nhỉ!”. Hướng Tri Dao khá ghét nhìn chằm chằm cô dâu, “Tớ chúc phúc cho 2 bọn cậu thì cái chén này nhỏ không chứa nổi, chúc phúc cho hai người cưới nhau hạnh phúc lâu dài thì phải đổi thành cái chén lớn mới được.”
Đừng nói, Hướng Tri Dao nói xong, cô dâu buồn bực nửa ngày, tìm không ra lý do.
Tiếp, đổi cái chén lớn hơn chút.
“Đến nào, cô dâu uống nhanh.” Hướng Tri Dao trước cạn vì kính.
Cô dâu với ánh mắt hình viên đạn nhìn vào Hướng Tri Dao, “Phụ nữ phải khoan dung chút mới có thể được gả đi, đàn ông thì ghét lòng dạ hẹp hòi, ở phương diện này cậu có thể học nhiều từ bạn tốt của cậu rồi.” Nói xong ánh mắt không để lại dấu vết nhìn Thẩm Tây Lăng một cái.
Hướng Tri Dao làm sao mà phải sợ những điều này, “Ai, tớ là người quen với những việc lớn, dùng tớ là người độc thân bất hạnh để chứng mình các cậu kết hôn là điều hạnh phúc, uống đi, sảng khoái chút.”
Cô dâu vẫn đang cười, chú rể thấy vậy liền tiến tới giúp một tay.
Chờ chú rể uống xong, hướng Tri Dao lại mặc kệ, “Tớ kính nhưng mà cô dâu ơi, người khác thích uống rượu. Như vậy, tớ là người thiện lương, nếu như cậu mang thai, có con mới cưới, rượu này coi như xong, tớ kính già yêu trẻ, bao gồm sinh mệnh bé nhỏ trong bụng…….”
Thật độc, không uống chính là mang thai.
Cô dâu không còn cách nào, lúc này mới buộc mình uống, rời khỏi bàn này vẫn liếc nhìn Hướng Tri Dao một cái.
Màn này khiến Thẩm Tây Lăng nhớ lại lúc cô và Triển Dịch Minh kết hôn, lúc đấy cô không có cảm xúc gì, muốn chạy trốn, hoặc là trực tiếp để tờ giấy không kết hôn được. Nhưng bố mẹ hai bên rõ ràng không cho phép. Nhưng khi đó cô cũng không nhiều rượu, bởi vì người khác mời rượu thì toàn là Triển Dịch Minh uống.
Đêm tân hôn của bọn họ thì một người ở trên giường ngẩn người, một người ở trong toilet không ngừng nôn……
Nhưng Thẩm Tây Lăng lúc đó, không thương xót Triển Dịch Minh chút nào, cảm thấy anh đáng đời. Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc đấy người làm khó Triển Dịch Minh cũng nhiều, toàn là đám bạn xấu, vào thời điểm đó cứ như có thù oán với anh, thấy anh khó dây dưa, liền chuyển sang cô, nhưng đều được Triển Dịch Minh đỡ.
Khúc nhạc đệm nhỏ đó, cô chưa bao giờ đi nhớ lại, giờ phút này lại nhớ, nghĩ như vậy lại thấy lúc đấy kết hôn, ít nhất Triển Dịch Minh đối xử với cô cũng không tệ lắm, nếu như cân nhắc những việc nhỏ nhặt kia.
Vì nhớ lại chuyện đó, Thẩm Tây Lăng lại có chút đồng cảm, giật nhẹ tay Hướng Tri Dao, “Như vậy có phải hơi quá không….. cứ chờ tới lúc cậu kết hôn đi, xem cậu xử lý thế nào.”
“Chuyện về sau thì sau này hẵng nói.” Hướng Tri Dao tuyệt không lo lắng cho mình, người suy tính có mệt cỡ nào hay không, lại nói, “Cậu cho rằng cô ta ngu sao, cô ta thấy tớ cố ý làm khó, vẫn uống thôi. Những người còn lại, thấy cô ấy bị tớ bắt bẻ, cũng bối rối và xấu hổ hơn, tính theo như vậy, cô ta có chỗ nào thua thiệt đâu. Ai, người sau khi kết hôn quả nhiên đần đi, điểm này cũng không nhìn ra được.”
Đúng là vậy ư?
Chính cô cũng cảm thấy mình càng đần hơn……
Cô dâu chú rể ở bàn bên cạnh, cô dâu cười, “Đỗ Diên Hằng, không ngờ cậu vẫn tới, tớ cứ cho là cậu chỉ đùa để tớ vui thôi, kết quả là tới thật, ly rượu mừng của cậu, làm sao tớ lại không uống đây, đây mới thật sự là đi vạn dặm đường tới chúc phúc tớ.”
“Vâng, cũng là duyên phận, vừa khéo ở bên này đi công tác.” Âm thanh trong veo mà lạnh lùng, nhưng cũng không lộ vẻ lạnh lẽo, trong tiếng nói lộ ra cảm giác mát mẻ.
“Tới sớm không bằng tới đúng dịp, đây mới gọi là duyên phận.” Có người nói.
………………………….
Thẩm Tây Lăng cảm thấy miếng dưa chuột dầm mình gắp này, trước nay chưa bao giờ chua. Nhưng bây giờ lại chua như vậy, cô bỏ vào trong miệng, cắn nuốt, cho vào trong dạ dày, toàn thân lạnh lẽo.
Cô máy móc đi gắp thức ăn, không muốn đi suy nghĩ lung tung. Cô biết, có nhiều người đánh giá bản thân mình, cô không nên tới nơi này. Cô quên mất, những bạn học này cũng biết những gì cô trải qua, trước kia cô và Đỗ Diên Hằng hẹn hò với nhau, mà giờ cô lại gả cho bạn trai bạn thân mình Triển Dịch Minh.
Nếu từ bên trong người khác mà nói, cô khẳng định mình sẽ bị nói cực kì tồi tệ. Từ bỏ bạn trai mình, hơn nữa còn đoạt bạn trai của cô bạn thân, mỗi một điều nói ra cũng là đắc tội lớn, cũng trở thành đề tài nói chuyện của người khác.
Cũng may, bởi vì cô và Hướng Tri Dao ngồi chung một chỗ, ánh mắt của người khác cũng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Hướng Tri Dao nhìn không được bộ dạng này của cô, “Sao lại gắp dưa chuột làm gì? Muốn giảm cân à?”. Nói xong lại gắp cho Thẩm Tây Lăng món khác.
Thẩm Tây Lăng nhíu mày, thở dài ra một hơi.
Hướng Tri Dao lắc đầu một cái, gọi phục vụ tới, “Cơm ở đâu vậy?”
Phục vụ chỉ vị trí xong, Hướng Tri Dao liền cầm bát, xới cho Thẩm Tây Lăng một bát cơm, “Ăn cơm đi, ăn no, bụng cũng có gì đó, cũng không thấy khó chịu nữa.”
Thẩm Tây Lăng nhận lấy bát cơm, “Khó trách cậu trước kia không có tiền cũng muốn ăn no một ngày ba bữa cơm.”
“Tất nhiên, cơm mới là căn bản, khác đều chỉ là phù vân(mây trôi) mà thôi. Không có cũng có thể sống nữa, không ăn cơm xem cậu sống thế nào.”
Nghe được câu nói của Hướng Tri Dao, không ít người cũng phụ họa theo, “Đúng vậy, đúng vậy a, có cái gì vượt nổi cơm chứ, tất cả mọi người ăn cơm thôi……”
---------------
Ăn cơm xong, không ít người vội vàng có chuyện khác liền rời khỏi. Hướng Tri Dao nhận được điện thoại của bố cô, lại muốn đi xem mắt, ở trong điện thoại oán trách nửa ngày, sau đó lại thỏa hiệp.
Hướng Tri Dao có hẹn, liền đi trước, trước khi đi nhìn cô, luôn có điểm muốn nói lại thôi, cuối cùng lại không nói gì.
Rất kì quái, Thẩm Tây Lăng cảm giác rất khó khăn để hiểu những gì Hướng Tri Dao muốn nói là cái gì, vì vậy cho một nụ cười hiểu biết rất rõ ràng.
Cô đứng tại chỗ, nghĩ tới một câu nói rất thô tục: Cái gì ầm ĩ đều là người khác……
Trạm xe buýt cách chỗ cô đứng có chút xa, phải đi thêm một đoạn đường, mà nếu đi xe taxi, đứng ở ven đường là được rồi. Cô nghĩ muốn đi thêm một chút, cũng là lãng phí thời gian, vì vậy đi sang bên kia.
Không đi được bao lâu, phía sau cô vang lên tiếng bước chân rõ ràng, cô có cảm thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Cô dừng bước lại, không tiến thêm nữa, đứng tại chỗ nhưng cũng không quay đầu lại.
Tiếng bước chân càng gần, gõ từng tế bào trong cơ thể cô.
Trước kia hẹn hò thì cô luôn cố ý đi tới muộn, sau đó nhìn anh chờ ở nơi đó, lặng lẽ đi tới, che mắt anh, âm thanh cố ý giả bộ rất thô, “Đoán xem tôi là ai.”
Bình thường, phần lớn thời điểm, cô còn chưa mở lại, Đỗ Diên Hằng đã nói luôn, “Tiểu Lăng tử, em lại tới trễ.”
Cô chắc chắn sẽ đi đánh anh, “Không cho gọi như vậy, không cho, anh còn gọi như vậy, em không để ý tới anh nữa.”
Trên thực tế, cô làm sao cam lòng mà không để ý tới anh.
Sau cô lại có lúc hỏi anh, “Làm sao anh biết là em, không sợ đoán sai sao?”
“Cách em đi bộ, anh đã sớm ghi ở trong lòng, muốn quên cũng không được.” Còn dùng giọng cảm thán nói ra những lời này.
Cách em đi bộ, anh đã sớm ghi ở trong lòng, muốn quên cũng không được.
Nhớ khắc sâu, cho dù năm tháng trôi qua, cô vẫn nhớ rõ như vậy.
Tiếng bước chân bên tai dừng lại, lúc này cô mới khẽ ngẩng đầu, thấy Đỗ Diên Hằng bình tĩnh nhìn mình, ánh mặt trời vừa đúng, chiếu vào tóc anh, khuôn mặt anh cũng lộ ra chút , đôi chút duới bóng, ngũ quan của anh càng nhu hòa hơn.
Anh nở nụ cười, “Em gầy.”
Không phải “Em có khỏe không?”.
Thật tốt, cô chỉ sợ anh sẽ hỏi câu kia.
Cô hơi mím môi, rất muốn nở nụ cười trước mặt anh, nhưng làm thế nào cũng không được, vì vậy lại thôi, “Đúng vậy, giảm cân có hiệu quả rồi.”
Nói ra được câu thú nhất, câu nói kế tiếp cũng dễ dàng hơn, bọn họ cùng ngồi trên ghế ở trạm xe buýt, rất nhiều xe đi lướt qua trước mắt bọn họ, ai cũng không đứng dậy liếc mắt nhìn, cũng không nói bọn họ sắp sửa ngồi lên một chiếc đó.
Thẩm Tây Lăng kiềm chế không nói về vấn đề kia, năm đó tại sao anh biến mất, cô muốn đời này cô không cần hỏi tới vấn đề này, chỉ vì cô tin anh, tóm lại anh có nguyên nhân của mình.
Đỗ Diên Hằng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô, làn váy bay tự nhiên, khiến anh khó chịu không nói ra được.
Cô gả cho người đàn ông kia, từ lúc sinh ra thì đã cao hơn so với người bình thường. Lúc đó anh cũng không nghĩ tới việc rời bỏ, cũng hăng hái tin tưởng, có cái gì là tình yêu không thể đánh bại đây?
Anh còn có một người mẹ lớn tuổi, từ nhỏ đem tất cả hi vọng đặt lên người anh, đưa anh đi học, cho anh học trường tốt nhất, hi vọng anh thành người. Chính anh cũng không sợ khổ, cũng không sợ mệt.
Nhưng kì lạ, một câu uy hiếp của nhà họ Triển lại khiến anh lùi bước.
Bởi vì anh so với ai khác đều rõ ràng, anh không thể đưa Thẩm Tây Lăng rời đi, anh phải nghĩ tới mẹ mình, bà đã già rồi, trên mặt bà đã có dấu vết của năm tháng, anh không thể vì tình yêu mà bỏ lại mẹ mình, anh không làm được chuyện ích kỉ như vậy.
Một khi con người đã do dự, nghĩ tới mặt xấu ngày càng nhiều. Anh nghĩ nếu như anh đưa cô đi, anh có thể không cho cô cuộc sống cô muốn, bọn họ muốn sống ở thành phố này thế nào, lúc đó cô có chịu nổi được không?
Tình cảm đã từng này, rất lâu lại như gông xiềng chặn đi, vô số lần nhắc nhở mình, khi đó còn chưa đủ lớn, khi đó mình mềm yếu cỡ nào.
“Anh ta đối với em tốt không?”. Rối rắm, anh hỏi một câu như vậy.
Đây là vấn đề anh luôn muốn hỏi mấy năm này, muốn biết cô có sống tốt không, chồng của cô có che chở cho cô không. Nếu như cô sống tốt, anh cũng an tâm phần nào.
Thời điểm lúc nào, anh không dám đi tìm hiểu bất kì thông tin gì của cô, bỏ qua công việc tốt ở thành phố này, cũng bởi vì muốn cách cô càng xa.
Bây giờ, anh lại muốn biết, cô có sống tốt hay không.
Thẩm Tây Lăng gật đầu một cái, “Rất tốt, gia đình cũng tốt.”
Phần lớn phụ nữ đều vậy, nên tốt vô cùng. Cũng sẽ kết hôn, cũng sẽ sinh con, chỉ là cô đang có cuộc sống không khác gì với những người khác, chưa tới mức tốt, cũng chưa tới mức xấu.
Nhàm chán thì cô cũng sẽ nghĩ, mình so với những người khác, nên coi là hạnh phúc đi, ít nhất Triển Dịch Minh không hành hạ gì cô, cũng không ngược đãi cô…..
Nếu như chính bạn hạ thấp ranh giới cuối cùng của cuộc sống, có lẽ oán giận cũng ít đi!
Biết cô không muốn nhắc tới cuộc sống của cô, Đỗ Diên Hằng nói tới công việc bây giờ của mình, phấn đấu mấy năm, ở tình trạng tốt, vay để mua căn nhà, cuối năm cũng xong xuôi rồi……
Thẩm Tây Lăng nghe anh nói chuyện, anh nói những thứ kia, cũng cảm thấy thật xa lạ, thậm chí còn rất mới lạ….. Cô cảm thấy mình có bệnh thật rồi.
Bởi vì cô không nói lời nào, Đỗ Diên Hằng có chút khẩn trương, cố gắng cười cười, “Trở lại trường sao?”
Cô đi qua trường rất nhiều lần, mỗi một lần đều đứng ở cửa chính hoặc là cửa giữa, nhớ lại mình năm đó là học sinh đi vào đi ra, nhưng không đi vào, giống như cô đi vào, sẽ phá đi cái gì đó.
Cô lắc đầu một cái.
“Chúng ta đi xem một chút đi, có lẽ còn có thể đụng phải cô giáo trước kia.”
Cô cười, “Nếu em đụng phải cô giáo đó, cô chắc không nhớ ra em. Chắc cô chỉ nhớ ra, học sinh giỏi như anh…….”
-----------
Bọn họ cùng nhau ngồi lên xe buýt, người trong xe rất nhiều, cực kì chật chội. Thẩm Tây Lăng đi ở phía trước, thấy được một chỗ liền ngồi, mà Đỗ Diên Hằng lại đứng nắm lấy vòng treo.
Thẩm Tây Lăng trước kia, luôn có điểm kiểu cách như vậy, lên xe buýt cũng không ngồi, ghét bỏ chỗ này có bao nhiêu người ngồi qua. Đỗ Diên Hằng cũng không thể làm gì khác hơn là đứng cùng với cô, nhưng có lúc đường quá xa, cô cũng bỏ qua nguyên tác của mình, ngồi cùng với anh.
“Trước kia em luôn thích ngồi ở vị trí gần cửa sổ.” Đỗ Diên Hằng bỗng dưng nhớ tới cái gì, nói với cô.
Cô cười thần bí, “Đợt lát nữa rồi nói cho anh biết, em vì cái gì mà thích ngồi gần cửa sổ.”
“Còn có điều bí ẩn sao?”
“Cái đó đúng.”
Không khí ngại ngùng có lẽ được một xe đầy người tiêu tán không ít, lời nói cũng có phần quen thuộc. Xuống xe, Thẩm Tây Lăng mới phát hiện, thì ra thời tiết nóng như vậy, trán mình đã toát ra không ít mồ hôi, lập tức lấy giấy ướt trong túi xách ra lau mặt.
“Bây giờ nên giải thích nghi hoặc rồi.” Đỗ Diên Hằng nhìn dáng vẻ cười của cô, cười vừa phải, cũng không để cho người say mê trong đó, nhưng cũng không ghét.
Cô nhìn anh một hồi, lúc này mới vứt giấy ướt vào thùng rác cách đó không xa.
Bên cạnh trạm xe chính là cửa chính của trường, bọn họ cùng nhau đi qua.
“Bởi vì vị trí gần cửa sổ chính là chỗ ngồi bên trong, như vậy cũng không cần nhường chỗ ngồi cho người khác nữa.” Cô cười xảo quyệt, “Ngồi ở bên trong còn phải suy tính xem có nhường hay không, nếu như gặp phải người lớn tuổi tư cách tốt, còn nói với anh tiếng cám ơn, nếu như tư cách chả ra cái gì, đã cảm thấy chuyện anh nhường chỗ là chuyện phải làm. Hoặc là nói, còn có người trực tiếp để cho anh đứng lên còn người ta tới ngồi. Không khỏi xuất hiện những tình huống này, nên dứt khoát ngồi chỗ gần cửa sổ, mắt nhìn bên ngoài, hoàn toàn không quan tâm tới chuyện xảy ra trong xe.”
Nói xong chính cô cũng cười, ích kỉ cỡ nào, bản thân cảm thấy rất tốt rất thông minh, “Có phải cảm thấy em rất thông minh không?”
Đỗ Diên Hằng có phần không nhịn được, “Đúng vậy, em thật là thông minh.”
Ý phối hợp quá đậm, khiến cô có chút ngượng ngùng.
Cách cửa chính không xa chính là một đường hầm không dài, cô ngạc nhiên nhìn hai bên tường, “Xem ra trường có chút tiến bộ…….”
Đỗ Diên Hằng cũng nhìn một chút, nhưng không phát hiện ra cái gì đặc biệt.
Thẩm Tây Lăng lại nhớ tới quá khứ, hơn nửa hai bên tường này viết đầy “Ngày phòng cho thuê” cùng một chuỗi số điện thoại, hoặc là quảng cáo, bây giờ bị xóa bỏ, sạch sẽ, một chút dấu vết cũng không nhìn ra được.
Khi đó, cô và một nữ sinh trong lớp ra ngoài ăn đồ nướng buổi tối. Cứ có mấy cặp tình nhân ra ra vào vào, cô bạn đó cười: Nếu như chậm thêm một chút nữa thì, cặp đó đi ra ngoài, tớ cảm thấy hơn nửa bọn họ sẽ đi thuê phòng……
Thẩm Tây Lăng bình thường không phản đối, cũng không tán thành, có, là khẳng định, nhưng là có rất nhiều không phải vậy…….
Những mảnh vỡ nhỏ trong cuộc sống lại ghép lại trong tâm trí, khiến lòng cô ấm áp.
Đi qua đường hầm. Cách đó không xa có một ao sen, mùa sen nở, cỏ xanh, hoa lắc, lúc đi ngang qua, tâm tình bỗng dưng tốt lên.
Cô nghe tiếng bước chân, hoài nghi trước kia cô đi lại thế nào.
Thời tiết này, hoa nhiều, đi bộ lại ngửi thấy hương thơm.
“Mùi hoa kinh giới, anh có ngửi thấy không?”. Cô xoay người hỏi Đỗ Diên Hằng.
Anh gật đầu một cái, “ Còn có mùi hoa sơn chi.”
Cô quỷ dị liếc anh một cái, “Cây hoa sơn chi ở tầng 2 bên ngoài phòng thí nghiệm lại nở ra……”
Trước kia cô khiến anh rất nhức đầu, vừa tới thời tiết này, đều bắt anh đi hái hoa. Kết quả là hoa kinh giới ở trên đầu, hoa sơn chi thì có vẻ thiệt thòi, không có cách nào ngăn chặn……
Đỗ Diên Hằng đi theo phía sau cô, suy nghĩ một chút, “Chúng ta làm gì mà phải lén lút?”
Trường cho tới bây giờ cũng không có nội quy văn bản rõ ràng là không cho phép hái hoa.
Thẩm Tây Lăng liếc mắt nhìn quần áo của anh, “Anh thử nghĩ mà xem, người chúng ta thế này còn tới ngắt hoa, để người khác nhìn thấy thành trò cười à.”
Lý do hầu như không chính đáng lắm.
Đến hai phòng thí nghiệp ở bên ngoài, Thẩm Tây Lăng liền đi hái hoa, đặc biệt chọn bông hoa mới nở hoặc là chưa nở hoàn toàn mà hái, nằm trong tay một bó to.
“Chừa chút, đừng hái hết.”
“Em cũng muốn hái xong, nhưng không lấy được.” Lúc này cô mới từ sườn đi xuống, giày cao gót quá cao, lúc đi hơi sượt một cái.
Cô để hoa lên ngửi, “Thật là thơm.”
Trước kia cô rất thích tới đây, bởi vì nơi này không chỉ có mùi hoa, còn có đom đóm bay, ở trong bóng tối chợt lóe, cực kì lãng mạn.
Cô ngẩng đầu, nhìn Đỗ Diên Hằng giờ phút này, có chút hoài nghi, rốt cuộc anh xuất hiện thật sự, không phải một cái bóng xuất hiện trong kí ức của mình.
Suy nghĩ này lại khiến cô sợ hãi, cô vươn tay, sờ mặt anh.
Đỗ Diên Hằng vẫn không nhúc nhích, nhìn cô.
Cô sờ mặt anh, có nhiệt độ, nhiệt độ thật sự, không phải trong tưởng tượng của cô. Thu tay lại, cô có chút lúng túng, “Em…..”
Giờ phút này chuông điện thoại vang lên.
Cô còn không phản ứng kịp, còn nhìn anh. Đỗ Diên Hằng nhắm mắt lại, “Điện thoại di động của em đang kêu lên kìa.”
Cô “A” một tiếng, nhờ anh cầm hoa, cô kéo khóa ra, lấy ra điện thoại. Trên màn hình điện thoại hiện lên ba chữ “Triển Dịch Minh”, cô có chút không muốn nghe.
Nếu như vừa rồi cô cho tất cả bây giờ là một ảo ảnh, thuộc về suy tưởng của cô, không thể nghi ngờ, thấy ba chữ “Triển Dịch Minh” lại khiến cô tiến vào thực tế.
Cô không còn là cô nữ sinh ở trong sân trường bước nhẹ nhàng, không còn là cô nữ sinh nhỏ cả ngày chỉ muốn tình yêu, không còn là cô nữ sinh ngây thơ cả ngày chỉ xem hôm nay ăn cái gì mai mặc cái gì…….
Cô là vợ của một người đàn ông, là mẹ của một đứa trẻ.
Cô cầm điện thoại di động lên, nhấn phim nghe.
“Bây giờ mấy giờ rồi mà em còn chưa về? An An đâu rồi, cùng với em sao?”
Âm thanh của Triển Dịch Minh có chút vội vàng, cô không rõ anh muốn hỏi vấn đề trước hay là sau, vì vậy từ từ mở miệng, “An An ở nhà bà ngoại…..” cô nhận thức được, “Anh trở về?”
“Nghe giọng của em có vẻ không hoan nghênh…….”
Cô cúp điện thoại, đi tới trước mặt Đỗ Diên Hằng, “Có người gọi nhầm số, nói anh ta tìm nhầm người, nhưng anh ta còn ác với em.”
Đỗ Diên Hằng nhìn vẻ mặt của cô, như có điều suy nghĩ.
Vừa rồi, lúc cô lấy điện thoại di động ra, anh vô tình đã nhìn thấy tên hiện lên trên màn hình di động.