Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 51: Anh đi đi

Trước Sau

break
Vừa đưa cô đến bên cửa sổ, ở ngoài đã vọng vào tiếng gõ cửa, Doãn Chính Đạc cất giọng lạnh lùng, “Lê Diệp! Cô làm gì mà lâu thế! Mau mở cửa ra!”

Tay nắm cửa bị chặn bởi cán của cây lau nhà, bên ngoài không thể đẩy vào được. Nghe thấy giọng nói kia, Hạ Tùng Đào cắn chặt răng, để lộ ra vẻ lạnh lùng.

Trước mắt không có thừa thời gian để xử lý tên súc sinh kia, Hạ Tùng Đào ôm Lê Diệp, một bước đã lên đến bậc cửa sổ, nhưng chân của cô thì lại không kiểm soát được.

Khó khăn hơn tưởng tượng, Hạ Tùng Đào cắn răng kéo cô lên. Lê Diệp lắc đầu cầu xin, “Tùng Đào! Anh về tự thú đi, như thế này thì không còn đường về đâu, em không thể nhìn anh rơi vào thế không thể cứu vãn được!”

“Mao Mao, anh không chờ được tám năm nữa, nếu đợi tám năm, anh thà chết luôn còn hơn!” Hạ Tùng Đào đứng trên cửa sổ nhìn xuống. Ở đây là tầng ba, anh có thể leo theo đường ống dẫn nước đi xuống, nhưng mang theo Lê Diệp tàn tật thì vạn phần khó khăn.

Ôm cổ anh, Lê Diệp hít lấy mùi trên người anh. Trong tù, cuộc sống của anh chắc chắn không tốt, cơ thể vốn cường tráng giờ gầy gò trơ xương. Cô vô cùng đau lòng, nhưng lý trí còn sót lại nói cho cô biết, không thể để anh chạy đi, đi như vậy, anh vĩnh viễn không thể đường đường chính chính làm người được nữa.

“Lê Diệp!” Tiếng gọi ngoài cửa ngày càng dồn dập, Doãn Chính Đạc đã không còn kiên nhẫn nữa, nhấc chân đạp cửa.

Ván cửa kêu uỳnh uỳnh, cán cây lau nhà có thể bị gãy bất cứ lúc nào. Tim Lê Diệp rỉ máu, cô tóm lấy cổ tay Hạ Tùng Đào, “Em sẽ không đi theo anh đâu, Tùng Đào, anh về tự thú đi! Phải trở về!”

Hạ Tùng Đào nhìn cô chòng chọc, “Mao Mao, em còn yêu anh không?”

Lê Diệp nước mắt lưng tròng, cô chua xót không thể mở miệng được. Tình yêu chưa bao giờ dứt khiến cô mỗi phút đều sống không bằng chết, nhưng cô đã sớm hiểu được, họ không thể ở bên nhau như trước được nữa.

Cán cây lau nhà rắc một tiếng, gãy thành hai đoạn đổ sang một bên. Doãn Chính Đạc lao vào, nhìn người đàn ông trên cửa sổ, hai mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng…

“Báo cảnh sát.” Doãn Chính Đạc vẫn bình tĩnh, nghiêng đầu nói với tài xế.

Tài xế lập tức rút điện thoại di động ra, Lê Diệp vội khàn giọng kêu lên, “Đừng! Anh ấy sẽ tự quay về tự thú!”

Doãn Chính Đạc không lên tiếng, tài xế đã bấm số. Lê Diệp quay đầu nhìn Hạ Tùng Đào, nhẫn tâm nói, “Anh đi đi! Em sẽ không ở bên anh đâu, về tự thú đi!”

Hạ Tùng Đào không buông cô ra, kéo mạnh cô thò người ra phía ngoài cửa sổ. Lê Diệp cắn răng, buông tay khỏi cổ anh, giật mạnh người vào phía trong.

Doãn Chính Đạc nhíu mày, anh sải một bước dài, tóm lấy cánh tay cô rồi kéo cô lại.

Trong tay trống không, Hạ Tùng Đào quay đầu lại, trợn mắt nhìn hai người trước mặt.

Ánh mắt chỉ trích của anh đâm xuyên vào tim, Lê Diệp thúc giục anh, “Anh đi đi! Em sẽ không ở cạnh một kẻ trốn tù! Tự thú đi!”

Hạ Tùng Đào nghiêng đầu nhìn cô, chỉ một cái chớp mi, ánh mắt anh đã tràn đầy sự xa lạ và khó tin.

Lê Diệp thều thào lặp lại, “Anh đi đi, đừng bao giờ…nhớ em nữa, chúng ta đã là quá khứ rồi…”

Doãn Chính Đạc ôm Lê Diệp, không nói gì. Lúc này, chiếc nhẫn kim cương trên tay cô cực kỳ chói mắt.

Ánh mắt Hạ Tùng Đào lạnh đi, “Em cam tâm tình nguyện lấy hắn?”

Lê Diệp nhắm mắt, không dám nhìn nỗi tuyệt vọng của anh, “Anh đi đi, em với anh, không còn gì nữa.”

Bảo vệ nghe thấy tiếng náo loạn liền lao vào, Lê Diệp căng thẳng tóm chặt cổ tay áo Doãn Chính Đạc, đưa mắt nhìn Hạ Tùng Đào. Doãn Chính Đạc hất cằm, “Ở đây có tội phạm trốn tù, còn không mau bắt lấy.”

break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc