Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 31: Vẫn quay về

Trước Sau

break
Đẩy cái xe lui ra, túi xách đã bị cướp mất, cũng may cô còn một chút tiền, nếu tiết kiệm một chút thì có thể ở lại nhà nghỉ vài ngày, đợi lấy được giấy tờ tùy thân là có thể mua vé máy bay rồi.

Nhưng hiện giờ không có xe lăn, nếu mua thì phải chi một khoản không nhỏ, thực sự rất cấp bách.

Số tiền trên người cô không đủ để vừa mua xe vừa thuê phòng trọ, hoặc là cô cứ ở lại phòng khám này, hoặc là lập tức ra ngoài tìm phòng trọ.

Tùy tay lật cái túi ra, lại bỗng nhiên chạm phải một phong bao dày. Cô không hề biết mình có cái này, thành ra hơi ngạc nhiên.

Mở túi ra, bên trong là một chiếc di động mới tinh và một sấp tiền mặt. Lúc đầu cô còn nghĩ là của Doãn Kính Lam để lại, nhưng chợt thấy là không có khả năng. Chị ta hoàn toàn không chạm đến túi xách của mình, muốn để lại tiền thì đã chẳng phải hao sức mà ở lại đây lâu như vậy.

Cô lấy tờ giấy đặt trong phong bao ra, lập tức hiểu ngay…

“Di động đã nhập số của tôi rồi, có nhiều việc cần phải liên lạc đúng lúc, thứ lỗi cho tôi đã tự quyết định. Cô cũng cần tiền phòng thân mà. Tôi không muốn mạo phạm, chỉ là do nhận sự ủy thác của người khác nên làm hết sức mình thôi. Chúc bình an.”

Một câu “chúc bình an” khiến mũi cô cay cay. Kỳ thật, cô và Tôn Bách Niên không tính là bạn bè. Trước kia bà nội từng dẫn cô đến văn phòng luật, số lần chạm mặt nhau không nhiều lắm. Thỉnh thoảng cô theo bà đi ăn cơm hoặc đánh bóng, hai người cũng không thân thiết.

Nhưng anh lại rất tận tâm, thậm chí là như quan tâm cho người thân vậy, điều này khiến Lê Diệp vô cùng cảm kích.

Nhận tiền của người khác luôn là việc khiến cô bất an, nhưng bất đắc dĩ, không có xe lăn thì nửa bước với cô cũng khó.

Cầm tiền và di động, cô ngửa đầu nhìn chai nước thuốc đã truyền được một nửa.

Bên cạnh là chiếc xe lăn đắt giá, nhưng cô lại hoàn toàn hờ hững.

Có lẽ vẫn không thoát khỏi sự yếu đuối, khi quay về, chỉ còn lại sự xa cách lạ lẫm. Nơi này đã chẳng còn ý nghĩa gì để ở lại rồi, cô thầm muốn rời đi thật nhanh.

***

Doãn thị.

Bầu trời sáng sớm ngập tràn ánh nắng trong. Từ phòng họp ra, Doãn Chính Đạc vội vàng bước đi.

Thư ký đi theo sau anh. Vừa ký xong một hợp đồng lớn, tâm trạng ông chủ có vẻ không tồi.

Đi ngang qua quầy lễ tân, nhìn thấy một hộp giấy cao ngang người, Doãn Chính Đạc liếc mắt, cô thư ký lập tức nói, “Đây là chuyển phát nhanh của anh ạ.”

Mỗi ngày, có vô số bưu kiện chuyển đến cho anh, bình thường đều do thư ký nhận, anh rất ít khi hỏi đến.

Hôm nay anh dừng lại, đè lên tờ giấy dán trên mặt hộp.

Dòng chữ đẹp mắt, anh nhận ra, không có tên người gửi, nhưng ai đoán ra là ai. Co năm ngón tay lại, các đốt ngón tay chuyển sang sắc trắng bệch.

“Để tôi mở luôn.” Cô thư ký hiểu rõ nhất cử nhất động của Doãn Chính Đạc, liền cầm dao dọc giấy rạch qua lớp băng dính, mở ra, bên trong là một chiếc xe lăn mới tinh.

“Ấy? Cái này…” Cô thư ký không hiểu gì, sao lại có thứ này chứ? Nhìn ánh mắt Doãn Chính Đạc, cô phát hiện ra vẻ mặt anh đã như sắc trời u ám rồi.

“Gửi nhầm thì phải…” Thư ký nhìn vào giấy dán trên chiếc hộp, nơi gửi đến đúng là công ty, có chút khó hiểu, “Anh Doãn, cái này…”

“Ném đi.” Anh lạnh lùng quẳng ra hai chữ, quay đầu vào văn phòng, cũng chẳng buồn quay đầu lại nữa.

Thư ký nhìn chiếc xe lăn. Là có người giở trò đùa sao? Trông anh ấy tức giận như vậy cơ mà.

Nhưng chiếc xe này mới thế này, thoáng nhìn thì cũng không phải hàng giá rẻ, vứt đi thì tiếc quá…

Nhưng ông chủ đã lên tiếng, ai dám giữ lại chứ. Cô thư ký nhanh chóng đẩy cái hộp về phía thùng rác ở gần cầu thang.

break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc