Liễu Vĩnh ngồi bệt trên bậc tam cấp trước cổng, ngồi bệt bên trái là tiểu Phi Phi, ngồi bệt bên phải là tiểu Nhạn Nhạn.
Người canh cổng đứng một bên, thần sắc nghiêm túc, lén lút nhìn phía trước. Lòng thầm nói: phu nhân ơi, nếu người không trở về, không biết lão gia và hai tiểu thiếu gia sẽ ngồi đây đến khi nào? Nhìn mà phát rầu!
Liễu Vĩnh nhíu mày hồi lâu, đột nhiên thở dài nặng nề một tiếng. Tiểu Phi Phi và tiểu Nhạn Nhạn cũng thở dài theo.
Liễu Vĩnh thấy hai đứa con cũng thở ngắn than dài, nhướng mày, nghiêm mặt hỏi: “Hai đứa than thở cái gì?”
“Giống cha thôi!” Tiểu Phi Phi nhanh nhẹn đáp.
“Giống cha thôi!” Tiểu Nhạn Nhạn non nớt bắt chước.
Mấy người gác cổng nghe thấy thế, muốn cười mà không dám cười, phải mím chặt miệng, thần sắc rất cổ quái. Lão gia cái gì cũng tốt, chỉ có điều sủng ái phu nhân quá, chiều chuộng không có giới hạn gì. Cũng chỉ là người khác tặng một nàng hầu, lão gia đẩy đi hơi chậm, phu nhân liền đi thẳng về nhà ngoại. Lão gia đi đón, phu nhân không tiếp, lão gia trở về liền ủ rũ như thế. Hôm nay lại cho người đi đón, ba cha con đều đứng ngồi không yên, chạy ra trước cổng ngồi chờ, thật là đáng thương, không biết phu nhân thấy cảnh này liệu có mềm lòng hơn chăng?
Liễu Vĩnh là một mệnh quan bản lĩnh, nhưng đối với người hầu trong phủ không hề hống hách, ngược lại còn rất hiền hòa. Hơn nữa hầu hết người làm trong Liễu phủ hiện giờ là họ hàng trong gia tộc họ Liễu, đối với Liễu Vĩnh rất trung thành, Liễu Vĩnh cũng đặt ra phủ quy rõ ràng, thưởng phạt phân minh, trên dưới đều tâm phục. Giờ những người đó đều đã coi Liễu phủ là nhà, thấy Liễu Vĩnh buồn rầu, chỉ hận không thể thay hắn thuyết phục Lâm Mị về phủ. Chợt thấy loáng thoáng một cỗ xe ngựa, phía trước còn treo cờ hiệu của Vĩnh Bình Hầu phủ, không khỏi vui mừng hô lớn: “Phu nhân trở về!”
“Về rồi!” Liễu Vĩnh nghe thế nhảy dựng lên, hai tay dẫn hai đứa con lao ra cổng đứng chờ.
Xe ngựa dừng lại, màn xe vén lên, hai hầu gái đi xuống trước. Liễu Vĩnh không chờ bọn họ đứng lại, đã kéo Phi Phi và Nhạn Nhạn chen lên, đồng loạt duỗi tay để đỡ Lâm Mị xuống xe.
“Cẩn thận chút!” Tiếng phu nhân Vĩnh Bình Hầu vang lên từ trong thùng xe.
Lâm Mị nhô nửa đầu ra, đẩy tay Liễu Vĩnh, vịn tay hầu gái, dè dặt xuống xe. Nàng không thèm nhìn đến Liễu Vĩnh, đối với hai đứa con cũng làm như không thấy. Lòng nghĩ thầm: đàn ông đều là đồ tồi, hai đứa nhỏ cũng thế, đến lúc lớn chắc chẳng khác cha hắn chút nào đâu!
Liễu Vĩnh thấy Lâm Mị không để ý đến hắn, đành quay sang đỡ phu nhân Vĩnh Bình Hầu, phu nhân Vĩnh Bình Hầu lại không có ý định xuống xe, cười nói: “Không cần đỡ ta, mau đỡ tiểu Mị đi! Ta đã dặn Vương đại phu rồi, ngày mai ông ấy sẽ đến chẩn mạch lại, tuy là mang thai lần thứ ba rồi nhưng vẫn phải cẩn thận. Con cũng thật là, cưới nhau bao năm rồi, tại sao lại giữ nàng hầu người khác tặng đúng lúc tiểu Mị đang có bầu?”
Liễu Vĩnh nghe được mấy chữ “mang thai lần thứ ba” thì cười ngoác đến tận mang tai, nghe đến câu sau vội phân trần: “Con có tiểu Mị là đủ rồi, đâu có lòng nào lưu luyến nàng hầu ai đưa? Chỉ là đêm đó con uống hơi quá chén, đi ngủ sớm, không kịp đẩy đi, sáng hôm sau mới đẩy đi được, lại thành chọc giận tiểu Mị.”
Thật ra phu nhân Vĩnh Bình Hầu đã nghe tin Liễu Vĩnh đã đẩy nàng hầu kia đi thì mới đưa Lâm Mị trở về, bà liền nói: “Đủ rồi, không cần khoe mẽ trước mặt ta, mau vào dỗ tiểu Mị đi.” Nói xong lệnh cho phu xe khởi hành.
Liễu Vĩnh chào nhạc mẫu, quay lại thấy hai người hầu đang đỡ Lâm Mị đi vào nhà, tiểu Phi Phi và tiểu Nhạn Nhạn đang chạy lon ton theo sau lấy lòng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ta đã nói mà, tiểu Mị là người biết đúng sai phải trái, sao có thể bỏ chồng bỏ con về nhà ngoại mấy ngày không hề đoái hoài, thì ra là đang có bầu. Bà bầu ấy mà, nhìn cái gì cũng thấy không thuận mắt, thích làm mình làm mẩy. Thôi, chịu khó nịnh bợ mấy ngày là được!
Tiểu Phi Phi: “Mẹ, mấy ngày mẹ đi vắng, con không ngủ được chút nào, đêm nào cũng nằm nhớ mẹ.”
Tiểu Nhạn Nhạn: “Con cũng thế. Đúng rồi, còn phụ thân nữa.”
Lâm Mị nghe hai đứa con nói thế lòng cũng chùng xuống, xoay người cầm tay tiểu Nhạn Nhạn, sờ bàn tay bé nhỏ của đứa con, hơi giận: “Hôm nay tuy có nắng, nhưng gió bắc vẫn cắt da cắt thịt, con hứng gió bao lâu rồi? Xem đi, tay cũng đông cứng rồi.”
“Con chờ mẹ về mà!” Tiểu Nhạn Nhạn đưa tay ra sau lưng ra dấu với anh trai, anh nhìn thấy chưa, mẹ thương em nhất. Vừa về đến nhà là dắt tay em, không dắt tay anh. Em đã nói rồi, khi phụ thân đến nhà bà ngoại mà chịu đưa em đi cùng, nhất định có thể đón mẹ trở về.
Đắc ý cái gì? Tiểu Phi Phi bĩu môi hừ hừ, nói, “Mẹ, tay con cũng đông lạnh.”
“Để mẹ xem!” Lâm Mị không vịn tay người hầu nữa, lại cầm tay tiểu Phi Phi sờ sờ, mu bàn tay có lạnh nhưng lòng bàn tay vẫn ấm, thấy thế Lâm Mị yên tâm, vậy là thành hai tay dắt hai đứa con đi vào nhà, Lâm Mị quay sang sai người hầu: “Nhanh cho người bê canh nóng lên, uống canh nóng xua được hàn khi.” Nói xong lại hối hận, nên về sớm một chút, tiểu Phi Phi và tiểu Nhạn Nhạn đến ốm mất thôi. Liễu mama và Cố mama cũng thật là, không để mắt trông nom bọn trẻ.
Liễu nhũ mẫu và Cố nhũ mẫu thật là oan uổng, hai bà đã liều mạng ngăn cản không cho ba cha con ra ngoài cổng hứng gió, nhưng ba cha con nhà này là ai chứ? Hai bà nhũ mẫu ngăn cản được sao? Từ lúc được tin Lâm Mị trở về, hai bà đã chuẩn bị cơm nóng canh nóng sẵn sàng, thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng phu nhân đã trở về. Nhà người khác, nếu không có phu nhân, còn có trưởng bối dì Hai dì Ba chủ trì, thật là đông vui. Liễu phủ này không được như thế, phu nhân vừa về nhà ngoại là lạnh lẽo buồn tẻ ngay, lão gia thiếu gia không người quản thúc, ăn bừa mặc bậy.
Nghe thấy bảo Lâm Mị có bầu, Liễu nhũ mẫu và Cố nhũ mẫu vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng, lại bận rộn quay sang kiểm tra xem đồ ăn chuẩn bị có cái gì bà bầu phải kiêng không. Liễu Vĩnh càng thêm dè dặt, kéo tiểu Phi Phi và tiểu Nhạn Nhạn dặn dò, nói hai đứa con phải cẩn thận không được va chạm vào bụng Lâm Mị, cũng không được khiến Lâm Mị bực tức.
Tiểu Phi Phi và tiểu Nhạn Nhạn nghe được sang năm Lâm Mị sẽ sinh cho hai đứa một cô em gái nhỏ, Liễu Vĩnh nói gì hai đứa cũng gật đầu lia lịa.
Sau giờ Ngọ, Liễu Vĩnh dỗ dành mãi cuối cùng cũng dỗ được. Lâm Mị cũng biết lần này mình về nhà ngoại có chút vô lý, nhất thời cúi đầu nói: “Liễu đại ca, em đã là gái hai con, giờ lại mang thai lần thứ ba, đã là hoa tàn ít bướm, anh thật sự không muốn nạp một tiểu thiếp trẻ tuổi xinh đẹp sao?”
Liễu Vĩnh nghe thế ôm Lâm Mị ngồi xuống trước gương, chỉ vào người trong gương nói: “Em tự nhìn chính mình đi!”
Thiếu phụ trong gương da trắng môi đỏ, kiều diễm như hoa, không có chút dấu hiệu nào của bà mẹ ba con?
Liễu Vĩnh thấy Lâm Mị ngơ ngẩn, hôn nhẹ lên vành tai nàng, thì thầm: “Tiểu Mị, con người tôi một khi đã nhận định điều gì thì sẽ không thay lòng đổi dạ. Huống hồ nhà ta chỉ có một nữ chủ nhân, đỡ phiền hà biết bao? Tôi sao có thể mua dây buộc mình, nạp tiểu thiếp gì đó?” Nói xong lại tỉ tê, “Sự quyến rũ của em, một trăm tiểu thiếp cũng không so được. Từ khi thành thân với em, tôi có nhìn thấy ai vừa mắt đâu….”
Người xưa có câu tiểu biệt thắng tân hôn, huống chi Liễu Vĩnh lại tỉ tê dỗ dành một hồi, không mất nhiều thời gian, Lâm Mị đã mềm nhũn toàn thân, gò má ửng hồng, nhưng vừa mới có bầu, không thể chiều theo Liễu Vĩnh, nàng thì thầm: “Anh đừng động nữa, còn động nữa thì anh tự giải quyết đó.”
“Em giúp tôi!” Liễu Vĩnh không cam tâm, cầm tay Lâm Mị áp vào bộ phận đang nóng bỏng, rên rỉ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Chúng ta lên giường nghỉ ngơi đi!”
“Ghê tởm!” Lâm Mị không rụt tay được, bĩu môi lườm Liễu Vĩnh, vừa bực lại vừa buồn cười, “Đang thanh thiên bạch nhật, nếu Phi Phi và Nhạn Nhạn đột nhiên đi vào thì biết làm thế nào?”
Lâm Mị vừa nói đến đấy, người hầu đứng ngoài báo: “Phu nhân, Quận chúa tới!”
Liễu Vĩnh ngồi thẳng lên, hậm hực hờn dỗi: “Cô ta ba ngày hai lượt chạy tới làm gì? Suýt chút nữa bị tẩn một trận mà vẫn chưa chịu chừa, không chịu đánh tiếng bao giờ.”
Lâm Mị nghĩ đến chuyện lần trước lại buồn cười.
Như Nguyệt Quận chúa đến giờ vẫn thích mặc quần áo đàn ông, lần trước Quận chúa mặc quần áo của Liễu Dũng tới tìm Lâm Mị, không chờ người hầu thông báo đã vào phòng ôm Lâm Mị nói chuyện, đúng lúc Liễu Vĩnh hạ triều trở về, vừa vào phòng đã thấy một người đàn ông đang ôm ấp lôi kéo Lâm Mị bên bàn phấn, nhất thời máu nóng trào dâng, chưa nhìn kĩ đã vung nắm đấm tới, nắm đấm sắp tới đích lại nhìn ra là Như Nguyệt Quận chúa, không thu lại được, nắm đấm nện xuống bàn phấn, “rầm” một tiếng, bàn phấn rung rinh, phấn son trâm vòng trên bàn phấn đổ hết xuống đất vỡ tan tành.
Thấy Lâm Mị còn cười, Liễu Vĩnh càng thêm ngột ngạt, hừ hừ: “Chắc là cô ta nghe nói em có bầu nên tới đây chúc mừng. Em nhanh chóng đuổi khéo cô ta đi. Cô ta không biết ý tứ gì cả, thấy em thân thiết không chừng sẽ quấn quít em không buông, bỏ mặc tôi chờ đợi khổ sở.”
Buổi tối nói chuyện, Lâm Mị bật cười, chọc chọc ngực Liễu Vĩnh: “Anh ghen cái gì? Như Nguyệt Quận chúa là phụ nữ mà. Anh giữ nàng hầu người ta tặng không buông, em cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.”
“Tôi đã đụng chạm được cái nào đâu. Nhưng Như Nguyệt Quận chúa vừa tới là ôm chặt lấy em, em cũng không chịu đẩy ra.” Liễu Vĩnh nói, có chút u oán, tiểu Mị về nhà ngoại mấy ngày, hắn cầm tay còn chưa ấm mà Như Nguyệt Quận chúa đã chen ngang.
Vì có Quận chúa đến tìm, Liễu Vĩnh chưa được như ý. Đến giờ đi ngủ, tiểu Phi Phi và tiểu Nhạn Nhạn mấy ngày mới được gặp Lâm Mị, bướng bỉnh không chịu ngủ riêng, Liễu Vĩnh chờ hai đứa con ngủ, định bế đi. Ai dè vừa tách khỏi Lâm Mị hai đứa bé đã tỉnh, bắt phải bế trở về, làm Liễu Vĩnh tức trợn mắt.
Cố nhũ mẫu cười nói: “Trẻ con thích ngửi hơi mẹ, được nằm cạnh mẹ thì mới ngủ yên. Huống hồ người phu nhân lại có hương thơm, hai tiểu thiếu gia bị tách ra liền tỉnh là đúng. May mà trước đây đã cho ngủ riêng rồi, nếu không càng bám chặt hơn.”
Tối hôm sau, tiểu Phi Phi và tiểu Nhạn Nhạn vẫn bám lấy Lâm Mị đòi ngủ chung như cũ, Liễu Vĩnh trằn trọc trăn trở nằm ở phòng bên cạnh, nửa đêm lén lút vào phòng Lâm Mị, mò đến bên giường, xoa xoa lòng bàn tay Lâm Mị, gọi nhỏ: “Tiểu Mị, tiểu Mị!”
Lâm Mị nghe thấy tiếng mở mắt, lặng lẽ ngồi dậy, mặc áo khoác, thuận tay nhét gối đầu vào lòng tiểu Nhạn Nhạn, lại nhét một cái áo khác bên gối tiểu Phi Phi, an bài thỏa đáng xong mới xuống giường.
Liễu Vĩnh cúi người, đi giày cho nàng, lại mở vạt áo khoác che cho nàng, rồi hai vợ chồng mới lặng lẽ sang phòng bên cạnh.
Nửa tháng tiếp theo, cứ cách mấy ngày Liễu Vĩnh lại cùng Lâm Mị yêu đương vụng trộm một lần, tuy không thể như lúc bình thường, nhưng có sự thú vị riêng. Hai vợ chồng gắn bó như keo sơn, Liễu nhũ mẫu và Cố nhũ mẫu thấy thế nói: “Nồi nào úp vung nấy, đúng là không lệch vào đâu.”
Tiểu Phi Phi và tiểu Nhạn Nhạn biết Lâm Mị có bầu, biết điều ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Tiểu Nhạn Nhạn là vui sướng nhất, đi đến đâu cũng khoe: “Đến năm sau, cháu sẽ được làm ca ca.”
Lâm Mị đã sinh hai con trai, cả phủ đều biết Liễu Vĩnh đang mong ngóng một cô con gái, nghe thấy tiểu Nhạn Nhạn nói thế, mọi người cười rộ nói: “Trẻ con rất có giác quan thứ sáu, nó nói thích muội muội, không chừng trong bụng phu nhân là tiểu thư thật.”
Chớp mắt đã tới tháng tám, quả nhiên Lâm Mị sinh được một cô con gái, đặt tên là Liễu Hồng Âm.
Liễu Vĩnh đang vui vì có con gái, lại nhờ lập công, được thăng thêm một cấp, làm nhị phẩm Thị lang. Lâm Mị cũng được phong nhị phẩm cáo mệnh phu nhân. Trong kinh thành, tuổi như Liễu Vĩnh mà đã làm đến quan nhị phẩm chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bởi vậy vào tiệc đầy tháng của Liễu Hồng Âm, quan khách đến chật nhà. Sáng sớm, quan khách đã lũ lượt kéo đến. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân vì là nghĩa mẫu của Lâm Mị, nghĩ Liễu phủ không có trưởng bối, thím Liễu lại không phải cáo mệnh phu nhân, nếu khách đến là cáo mệnh phu nhân Lâm Mị sẽ phải đích thân ra tiếp, lại sợ Lâm Mị mới sinh con được một tháng, mệt mỏi chưa hồi phục, cả hai bà đều qua Liễu phủ giúp đỡ từ sớm. Có hai bà mẹ nuôi giúp đỡ, Lâm Mị thoải mái hơn rất nhiều.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu tranh thủ lúc rỗi chơi đùa với tiểu Âm Âm, tấm tắc khen: “Mới đầy tháng đã thấy có nét rồi. Trưởng thành nhất định là đẹp hơn tiểu Mị.”
Một vị phu nhân đứng cạnh cười nói: “Hai anh trai đã tuấn tú kinh ngạc rồi, không ngờ em gái còn xinh đẹp hơn. Đến khi lớn, chỉ sợ bà mối sẽ đạp hỏng cửa lớn Liễu phủ.”
Đúng lúc đó, có tiếng người hầu thông báo:
“Đại Công chúa và Đại Phò mã đến!”
“Tả phu nhân đến!”
“Trầm Bộc xạ phu nhân đến!”
“…”
Một nhóm mệnh phụ phu nhân cùng vây quanh tiểu Âm Âm suýt xoa khen ngợi. Có người kéo Lâm Mị hàn huyên. Có mấy cáo mệnh phu nhân ngũ phẩm lục phẩm tuổi tác tương đương Lâm Mị, lặng lẽ đánh giá Lâm Mị, ánh mắt tràn ngập hâm mộ. Lại không thể không thừa nhận, Lâm Mị cho dù đã là bà mẹ ba con, nhưng trừ chuyện hơi đẫy đà một chút, còn thì thần thái tỏa sáng, xinh đẹp không thua kém năm xưa.
“Đúng là tốt số! Lại lấy được người chồng tốt, cả kinh thành chẳng được mấy người như thế.” Một cáo mệnh phu nhân từng trải lặng lẽ nói: “Ta nhớ năm đó, Lâm phu nhân vốn là một bé gái mồ côi, lên kinh tìm Tô Trọng Tinh thành hôn, không ngờ vô duyên vô cớ từ hôn, lại được phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhận làm nghĩa nữ. Sau đó Liễu Thị lang đến Hầu phủ cầu thân, lại tranh giành với Vương gia Hạ Quốc, mới cưới được Lâm phu nhân về làm vợ. Vừa đón dâu hôm trước, hôm sau Liễu Thị lang liền được thăng quan, giờ đã thăng đến nhị phẩm rồi. Mọi người đều nói, Lâm phu nhân là người có tướng vượng phu ích tử vào bậc nhất. Tô Trọng Tinh kia chắc là vô phúc, mới không cưới được cô ấy.”
“Không phải Tô Trọng Tinh cưới biểu muội La Minh Tú sao, La Minh Tú kia cả ngày rầu rĩ, oán khí đầy mặt, nhìn đã thấy xúi quẩy, nói gì đến chuyện cưới về nhà. Tô Trọng Tinh lúc trước cũng nổi tiếng là thanh niên tài mạo song toàn, xuất sắc hơn người, sau khi đỗ Tiến sĩ cưới La Minh Tú, từng đấy năm vẫn chỉ là một quan nhỏ lục phẩm, nửa bước cũng không tiến, khiến Tô Hàn lâm và Tô phu nhân buồn rầu không thôi! Lại nói đến La Minh Tú, cô ta sinh liền bốn cô con gái, xem ra không sinh được con trai.”
“Nói cũng đúng. Lâm phu nhân sinh được con gái thì như bảo bối, ai cũng hoan hỉ. La Minh Tú cũng sinh con gái tháng trước, hôm trước tôi có qua dự tiệc đầy tháng, Tô phủ lạnh tanh, không có điểm nào sánh được với Lâm phu nhân.”
“Ah nói đến con gái, tháng trước có mấy nhà cũng sinh con gái đấy. Con gái Nhậm Tể tướng là Nhậm Hiểu Ngọc, gả cho Hứa Chiếu Tiến, cũng mới sinh con gái. Tiệc đầy tháng tổ chức ba hôm trước. Cô ta đã sinh hai gái, rồi mới sinh được một con trai, ai ngờ nâng niu giữ gìn quá, đứa bé kia yếu ớt bệnh tật, chưa đầy hai tuổi đã chết non. Lần này lại sinh con gái, cả phủ thất vọng, tuy là tiệc đầy tháng, nhưng chẳng thấy chút vui mừng nào, ai nấy đều lãnh đạm, có chút…”
Nhất thời mọi người im lặng. Nửa năm trước, mẫu thân Nhậm Tể tướng tạ thế, không thể không về quê giữ đạo hiếu, ông ta từ quan, chức Tể tướng được giao cho Tả Thị lang. Chỗ trống của Tả Thị lang thì giao cho Liễu Vĩnh.
Con trai Nhậm Kế Tông của Nhậm Tể tướng vốn dưới trướng Thái tử, mọi người đều cho rằng Nhậm Tể tướng có thất thế hôm nay, thì cũng còn Nhậm Kế Tông, nhà họ Nhậm vẫn chưa suy sụp quá. Không ngờ Thiên Phương Công chúa chỉ nói một câu, Thái tử liền xa lánh Nhậm Kế Tông. Những người tinh tường trong kinh thành suy đoán, hắn là Liễu Vĩnh nhờ Mạc Song Bách nói hộ, để Mạc Song Bách thông qua Thiên Phương Công chúa, khuyến cáo Thái tử. Thái tử mới xa lánh Nhậm Kế Tông.
Cuối cùng Nhậm Kế Tông cũng phải về quê để tang bà nội.
Nhậm Tể tướng không còn hy vọng quay lại triều đình, Nhậm Hiểu Ngọc sống tại Hứa phủ vô cùng khổ ải.
Bên kia, Mạc Song Kỳ lặng lẽ kéo Lâm Mị nói: “Nhậm Hiểu Ngọc và La Minh Tú cũng sinh con gái, cả phủ than phiền, tiệc đầy tháng làm rất miễn cưỡng gượng gạo. Không được như em, sinh con gái như bảo bối trên trời rơi xuống, không nói người khác, tiểu Phi Phi và tiểu Nhạn Nhạn đi đâu cũng khoe rất hào hứng, nói em gái xinh đẹp đáng yêu thế nào.” Nói xong lại che miệng cười.
Mạc Song Kỳ lấy Trầm Tân, sinh được một trai hai gái, cũng rất được chồng trân trọng, so với trước đây sung sướng hơn nhiều. Nói về Nhậm Hiểu Ngọc và La Minh Tú, Mạc Song Kỳ hơi thở dài. Hỏi Lâm Mị: “Tiểu Mị, cũng từng đấy năm rồi, em còn oán hận hai người đó không?”
Lâm Mị mỉm cười, “Khi mới xảy ra chuyện tất nhiên em có hận họ hãm hại. Sau khi thành thân với Liễu đại ca, chuyện gì cũng có Liễu đại ca che chở, em không còn tâm trí nghĩ đến họ nữa. Nếu cứ mãi canh cánh báo thù rửa hận, sẽ cả ngày đứng ngồi không yên, sao có thể thoải mái? Liễu đại ca giờ đã là quan nhị phẩm, Nhậm Hiểu Ngọc và La Minh Tú gặp em cũng phải hành lễ, đối với họ đã là giày vò lắm rồi, em đâu còn lý do nào để hận?”
Hai người vừa cười vừa nói, lại nghe thấy tiếng cười rộ lên, thì ra là Liễu Hồng Trọng nhìn tiểu Nhạn Nhạn, rồi lại nhìn tiểu Âm Âm, rốt cục cũng phân biệt được nam nữ.
Tuy có phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân giúp việc xã giao chào hỏi, Lâm Mị cũng không dám ngồi chơi không, lại kéo Mạc Song Kỳ đi chào hỏi hàn huyên. Một quản sự mama hớt hải chạy vào, bẩm: “Phu nhân, có người trong cung tới, là Hoàng hậu nương nương gửi lời chúc mừng.”
“Oa!” Cả sảnh kinh ngạc, mọi người chúc mừng tới tấp, nói: “Cả Hoàng hậu nương nương cũng gửi lời chúc mừng, Lâm phu nhân thật là có phúc.”
Nội thị bê hộp vàng vào, giơ lên cao rồi tuyên: “Phụng mệnh Hoàng hậu nương nương, ban cho Lâm phu nhân khóa trường mệnh phú quý hai cái, tràng hạt Nam Hải hai chuỗi, chúc mừng Lâm phu nhân sinh được ái nữ.”
Tiễn nội thị đi, cả sảnh chúc tụng đến tối mới tan.
Lâm Mị rất vui, nhưng bắt đầu cảnh giác, buổi chiều lặng lẽ nói với Liễu Vĩnh: “Liễu đại ca, có câu trăng tròn ắt khuyết, nước đầy tất sẽ tràn, leo càng cao, ngã càng đau. Anh được thăng quan quá nhanh, chỉ sợ người khác ghen ăn tức ở,…”
Liễu Vĩnh chờ Lâm Mị nói xong, kéo nàng vào trong lòng nói: “Hoàng thượng cũng chỉ muốn nhờ tay Liễu châu nhất phái hạ bệ Nhậm Tể tướng, giờ Nhậm Tể tướng đã thất thế, đệ tử môn sinh của ông ta cũng đã tan đàn sẻ nghé, không còn ảnh hưởng triều chính như xưa. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tôi sẽ thu dần các mũi nhọn lại, không đứng mũi chịu sào nữa. Trong vòng mười năm tiếp theo sẽ không thăng quan thêm nữa. Đến lúc đó, Thái tử cũng đã lên ngôi, tôi sẽ giã từ sự nghiệp trên đỉnh vinh quang, đưa em đi du sơn ngoạn thủy.”
Lâm Mị nghe thế ước ao: “Mười năm sau, Phi Phi và Nhạn Nhạn cũng đã trưởng thành, chúng ta có xa nhà cũng yên lòng.”
“Phi Phi và Nhạn Nhạn đương nhiên có thể yên tâm, tôi chỉ không yên tâm về Âm Âm. Con bé như thế, chúng ta phải để mắt thường xuyên.” Liễu Vĩnh vừa nói vừa bóp tay, “Sau này không biết sẽ lợi cho tên tiểu tử nào? Chỉ nghĩ đã không cam tâm! Chúng ta đau khổ cay đắng mới nuôi lớn được một cô con gái, sao có thể để người khác rước đi dễ dàng.”
Lâm Mị vừa bật cười đã bị Liễu Vĩnh dùng môi ngăn chặn. Lâm Mị nghĩ thời gian ở cữ vẫn chưa hết, nhưng Liễu Vĩnh đã kiềm chế mấy tháng, lúc này để hắn hôn một chút coi như giải khát cũng không ảnh hưởng gì.
Liễu Vĩnh càng hôn lại càng đói khát, rơi vào đường cùng cầm tay Lâm Mị ấn vào nguồn gốc của dục hỏa, thì thầm: “Tiểu Mị, giúp tôi!”
Khí tức Liễu Vĩnh nóng bỏng ẩm ướt, phả lên cổ Lâm Mị, Lâm Mị mềm nhũn toàn thân, rên rỉ một tiếng, nhẹ nhàng chuyển động tay, nhất thời bị trượt không cầm được, mặt đỏ tim đập loạn, thở dốc dồn dập.
Liễu Vĩnh dù chưa thỏa mãn nhưng cũng đã * *, ôm chặt Lâm Mị không buông tay, dằng dai đến nửa đêm mới ngủ.