Sau kỳ thi Đình, các Tiến sĩ mới nhộn nhịp thăm hỏi các bậc tiền bối, mục đích kiếm một chức quan tốt. Nhân dịp này, Nguyên Tông Hoàng đế triệu kiến các tiến sĩ Liễu Châu, đích thân an bài chức quan, sau đó còn ban thưởng cho Liễu Vĩnh và nhóm Trầm Minh. Bên ngoài nghe được tin đó xôn xao không ngớt.
Sau khi Nguyên Tông Hoàng đế ban thưởng, Thái tử cũng cho người mang quà tặng đến Liễu phủ.
Nguyên Tông Hoàng đế nghe được tin đó hỏi: “Thái tử tặng gì đến Liễu phủ?”
Tả Thị lang cười trả lời: “Một bộ sách bốn quyển mới ra và một khóa trường mệnh phú quý cho trẻ con (*).”
Nguyên Tông Hoàng đế khẽ cười, “Hẳn là chủ ý của phụ tá Thái tử rồi .”
Thái bác của Thái tử bất hòa với Nhậm Tể tướng, vì thế Thái tử cũng không thích Nhậm tể tướng. Có điều trong triều nguyên lão đông đảo, Thái tử thế đơn lực mỏng, nếu muốn lôi kéo nhân tài, chỉ có thể bắt tay với người mới. Nếu có thể lôi kéo “Liễu Châu nhất phái”, ít nhiều gì cũng giảm bớt quyền lực của Tể tướng, đối với Thái tử là chuyện tốt. Nhưng dù muốn lôi kéo nhóm Liễu Vĩnh thì cũng không thể quá lộ liễu, lễ vật mang tặng lần này nhất định là đã cân nhắc mất rất nhiều công sức (giải thích ở đây).
Tả Thị lang thấy Nguyên Tông Hoàng đế không có bình luận gì về việc tặng quà của Thái tử, hiểu rất rõ chuyện này chạm đến vảy ngược của rồng, dừng một lát rồi nói: “Thần còn chuyện này muốn bẩm báo với Hoàng thượng.”
“Nói đi!”
“Liễu Vĩnh gần đây thu lưu một cô em họ xa trong phủ. Theo hạ thần điều tra ngầm, cô gái kia từng tiếp xúc với người của Tể tướng phủ.”
Nguyên Tông Hoàng đế nghe thế cười mỉa mai, “Nhậm Tể tướng thiếu kiên nhẫn đến thế sao? Thủ đoạn vặt vãnh đấy cũng dùng được?”
Tả Thị lang cười nói: “Mỹ nhân kế là một trong những mưu kế đơn giản mà dễ thành công nhất. Huống hồ Liễu Vĩnh tuổi trẻ, vợ lại đang bầu, thủ đoạn nhỏ không chừng sẽ có hiệu quả lớn.”
Triều đình vốn có mấy thế lực, mạnh nhất là hai thế lực của Vĩnh Bình Hầu và Nhậm Tể tướng, hai thế lực đối đầu kiềm chế lẫn nhau, Nguyên Tông Hoàng đế rất vui vẻ với cục diện đó. Nhưng từ khi chính thức xác nhận Chu Minh Dương cưới Nhị Công chúa và Chu Mẫn Mẫn gả cho Hoa Quận vương, Vĩnh Bình Hầu thành hoàng thân quốc thích, vì để tránh điều tiếng làm phản, Vĩnh Bình Hầu không thể tiếp tục đối đầu với Nhậm Tể tướng như quá khứ.
Hiển nhiên Nguyên Tông Hoàng đế sẽ không khoanh tay nhìn Tể tướng trở thành thế độc tôn, cách duy nhất là bồi dưỡng ra một thế lực khác để đối đầu với phe Nhậm Tể tướng, thăng bằng thế lực triều đình. Liễu Châu nhất phái, chính là lựa chọn đầu tiên của ông ấy.
Nguyên Tông Hoàng đế cảm thấy Nhậm Tể tướng đang định tiên hạ thủ vi cường, dùng mỹ nhân kế hủy diệt Liễu Vĩnh, chỉ cười, “Nếu Liễu Vĩnh trúng kế dễ dàng như thế thì cũng không phải kẻ làm việc đại sự. Không cần nhúng tay, cứ để yên xem chuyện diễn biến thế nào!”
Bên kia, Liễu Vĩnh chỉ tốn thời gian vài ngày, đã có thể xác minh kỹ càng những lời Lý Tình Hảo nói, chứng thực chuyện Lý Tình Hảo là con gái của dì họ hắn. Lý do cô ấy bị nhà chủ đuổi đi, là bởi vì xuất hiện phá đám thiếu gia đang lén tình tự với một tỳ nữ, thiếu gia kia sợ cô ấy để lộ chuyện, lấy cớ là cô ấy làm vỡ đồ này nọ, muốn đánh một trận, sau có có người xin cho nên chỉ đuổi ra khỏi nhà.
Nếu là người khác, biết thế rồi nhất định sẽ nhận cô em họ này, không nghi ngờ gì nữa. Nhưng Liễu Vĩnh lại không nghĩ thế, người xin tha cho Lý Tình Hảo là vợ của một quản sự trong phủ. Theo người điều tra báo cáo lại, quan hệ của người vợ quản sự kia với Lý Tình Hảo trước giờ chẳng lấy gì làm thân thiết, nếu đã như vậy, sao bà ta lại đứng ra xin tha cho Lý Tình Hảo?
Lại nói đến chuyện Lý Tình Hảo được an bài ở lại Liễu phủ, biểu hiện biết điều một cách lạ lùng, tuy là thân phận biểu tiểu thư, nhưng lại giành để làm việc của Cố nhũ mẫu và Liễu nhũ mẫu, gặp ai cũng thưa gửi ngọt ngào, không lâu sau, người hầu trong phủ dành cho cô ấy rất nhiều thiện cảm. Nhưng mỗi khi thấy Liễu Vĩnh, Lý Tình Hảo lại tận lực né tránh, cũng không chủ động tiếp xúc. Khi Liễu Vĩnh không có ở trong phủ thì Lý Tình Hảo mới tích cực đến gần Lâm Mị, một câu “chị dâu” hai câu “chị dâu”, rõ ràng là muốn lấy lòng Lâm Mị, không có lỗi lầm nào để bới lông tìm vết. Thấy cô ấy như thế, Cố nhũ mẫu và Liễu nhũ mẫu cũng yên lòng, cho rằng cô gái này không phải loại hồ ly cướp chồng người. Tương lai chỉ cần tốn công sức tìm cho cô ấy một nhà chồng tốt thôi, vì không còn nghi ngại, trong khoảng thời gian ngắn hai bà nhũ mẫu dần thân thiện với cô ấy hơn rất nhiều.
Hơn nửa tháng sau, Lý Tình Hảo dần dần hoạt bát hơn, thậm chí có lúc còn vào thư phòng của Liễu Vĩnh quét dọn, giúp đỡ thu dọn tài liệu trên bàn. Nhưng Liễu Vĩnh vừa về là cô ta lại tránh mặt.
Liễu Vĩnh nghe được tin Lý Tình Hảo từng đi vào thư phòng của hắn, nhãn thần chợt lóe một tia sáng trong tích tắc, chỉ cười nhạt.
Mối quan hệ giữa Lý Tình Hảo với những người hầu của Trạng nguyên phủ càng lúc càng tốt, Lâm Mị thậm chí còn nghe được nhóm người hầu bàn luận, nói biểu tiểu thư đẹp người đẹp nết, giờ song thân không còn, không có chỗ dựa, nếu gả cho nhà khác không biết sau này thế nào? Lúc này phu nhân đang mang thai, lão gia lại không có nữ nhân nào hầu hạ, nếu nạp biểu tiểu thư làm thiếp thì đúng là vẹn cả đôi đường vân vân.
Lâm Mị không đẩy Liễu Vĩnh đến thư phòng ngủ riêng nữa, đêm nào cũng giữ rịt lấy hắn, thậm chí còn không ngừng cho phép hắn làm chuyện mờ ám. Một ngày kia Vương đại phu đến chẩn mạch, Lâm Mị ngượng ngùng hỏi một câu, Vương đại phu vừa nghe liền hiểu, cười ha ha rồi nói: “Ba tháng đầu và hai tháng cuối thì phải tránh chuyện vợ chồng, những tháng còn lại thận trọng một chút sẽ không có vấn đề gì.”
Lâm Mị nghe thế liền hạ quyết tâm, tối đến vừa lên giường liền chủ động ôm lấy cổ Liễu Vĩnh gặm bừa, Liễu Vĩnh vừa hôn, Lâm Mị đã mềm nhũn người rên một tiếng. Từ khi Lâm Mị mang bầu, Liễu Vĩnh đã kiềm chế suốt mấy tháng, giờ Lâm Mị chủ động, hắn không chịu đựng được nữa, nghiêng người ôm Lâm Mị, hôn từ cổ xuống bụng, thấy Lâm Mị run rẩy rên rỉ, nhãn thần mờ mịt, mị thái vô song, bèn thúc nhẹ, thong thả tiến vào.
“Tiểu Mị, tiểu Mị!” Liễu Vĩnh vừa thì thào vừa xoa lên đùi Lâm Mị, bắp đùi Lâm Mị mềm nhũn như bún, nhưng chân vẫn khẽ vặn vẹo, Liễu Vĩnh cảm thấy thật **, lại sợ ảnh hưởng đến bào thai trong bụng Lâm Mị, không dám dùng lực, chỉ cử động nhẹ nhàng, hừ hừ: “Thành thật khai ra, tại sao đêm nay lại chủ động?”
Ngoài e ngại Lý tiểu thư thì còn lý do nào khác. Lâm Mị uyển chuyển rên khẽ, không kịp đáp lời Liễu Vĩnh, duỗi tay đan mười ngón tay vào tay Liễu Vĩnh, dưới sự khiêu khích của Liễu Vĩnh, Lâm Mị như muốn tan chảy thành nước, làm sao còn nhớ được đến Lý tiểu thư nào?
** , thời gian trôi nhanh như tên bắn. Chẳng mấy chốc đã quá nửa đêm. Liễu Vĩnh sợ Lâm Mị mệt mỏi, cuối cùng buông tha nàng, tự lấy nước cho nàng lau người. Hôn lướt rồi nói: “Có em rồi tôi làm sao còn chú ý đến người con gái khác được? Lý Tình Hảo tuy là con gái của dì, nhưng sự xuất hiện của cô ấy quá trùng hợp, chúng ta phải thận trọng để mắt coi chừng.”
Lâm Mị nghe thế bật dậy, vùi đầu vào vai Liễu Vĩnh dụi dụi, ấp úng nói: “Trước mặt em cô ấy luôn có vẻ rụt rè nhút nhát, thật thà chân chất. Nhưng những khi tình cờ gặp anh, nhãn thần cô ấy thay đổi rất nhanh, kích động vui sướng chỉ trong một cái nháy mắt. Em thấy rất không bình thường.” Nói xong lại thuật lại lời bàn tán của nhóm người hầu.
Liễu Vĩnh vuốt ve lưng Lâm Mị, trầm ngâm nói: “Thế này đi, ngày mai em hãy về nhà ngoại, dẫn cả cô ấy về cùng, sau đó nói thật với phu nhân Vĩnh Bình Hầu, để nhạc mẫu nghĩ cách giữ cô ấy lại Hầu phủ, sau đó thu xếp gả cô ấy cho một người tử tế. Tuy cô ấy có mục đích khác, nhưng dù sao cũng là con gái của dì, nên cho cô ấy một cơ hội hối cải.”
Lâm Mị nghe Liễu Vĩnh nói thế, ngơ ngẩn nói: “Anh điều tra được chuyện gì rồi sao?”
“Không tra được chuyện gì. Nhưng nhất định có vấn đề.” Liễu Vĩnh cười xoa xoa đầu Lâm Mị, “Hầu phủ đông người, lắm mama rảnh rỗi, có từng đó người soi mói, cô ấy sẽ không làm được chuyện gì xấu xa. Giờ em đang có bầu, nếu còn phải để tâm canh chừng cô ấy sẽ ốm mất.”
Chạng vạng ngày hôm sau, Nguyên Tông Hoàng đế đã được nghe tình hình cập nhật ở Trạng nguyên phủ. Nguyên Tông Hoàng đế cười nói: “Liễu Vĩnh dùng chiêu tứ lạng bạt thiên cân, nhẹ nhàng hóa giải cái bẫy mỹ nhân kế của Tể tướng.” Rồi lại trầm ngâm, “Liễu Vĩnh dù sao cũng còn quá trẻ, chưa có công trạng gì, không thể vô duyên vô cớ thăng quan nữa được. Tả ái khanh, khanh có cao kiến gì không?”
Tả Thị lang trả lời: “Hiện nay phía nam đang gặp nạn hạn hán, chỉ cần phái Liễu Vĩnh xuống phía nam khắc phục thiên tai, xử lý ổn thỏa sẽ thành công trạng, đến lúc đó thăng quan cho hắn là chuyện hợp tình hợp lý.”
Nguyên Tông Hoàng đế gật đầu, “Cứ làm như thế đi!”
Lâm Mị không biết sắp phải tạm xa Liễu Vĩnh, chỉ nói chuyện Lý Tình Hảo với phu nhân Vĩnh Bình Hầu. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu giận dữ nói: “Mẹ con năm đó là bị thiếp của cha con chọc tức, nên mới thành sinh non, từ đó về sau người cứ yếu dần. Giờ mặc kệ Lý Tình Hảo kia có tâm tư gì, tuyệt đối không thể để cô ta ở lại Liễu phủ.”
Hai mẹ con đang nói chuyện, Vĩnh Bình Hầu hạ triều trở về, cho người thỉnh hai mẹ con, cười nói: “Đại hỉ đại hỉ!”
“Hôm nay nghị triều, mọi người đề cử Liễu Vĩnh đến phía nam khắc phục thiên tai. Nếu làm tốt khi trở về nhất định sẽ được thăng quan.”
“Đến phía nam khắc phục thiên tai? Phụ thân, phải đi bao lâu?” Lâm Mị rất ngỡ ngàng.
“Yên tâm, chuyến này đi không quá ba tháng, trở về vừa đúng lúc được làm cha.” Vĩnh Bình Hầu cười ha ha, “Con về phủ chuẩn bị hành trang cho nó đi!”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cũng rất ngạc nhiên vui mừng, cười nói: “Đây đúng là chuyện tốt. Năm xưa, Hầu gia cũng là đến phương nam khắc phục thiên tai, trở về mới được trọng dụng.” Xong lại dặn dò Lâm Mị: “Chờ Liễu Vĩnh lên đường, ta sẽ cho người đón con về Hầu phủ. Về phần Lý Tình Hảo, ta sẽ sắp xếp, con không cần để tâm.”
Lại nói đến Liễu Vĩnh hạ triều, hắn không về phủ mà đến Hầu phủ đón Lâm Mị, thấy Hầu gia đã thông báo rồi, không khỏi cười nói: “Con đi xa, xin nhờ nhạc phụ nhạc mẫu chăm sóc tiểu Mị hộ con.”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cười nói: “Con cứ yên tâm!”
Liễu Vĩnh lại nói: “Tháng sau là đại hôn của Mẫn Mẫn và Minh Dương, con không thể có mặt, thật là…”
“Được rồi, không sao, con trở về chúc mừng sau cũng được.” Vĩnh Bình Hầu cười phất phất tay, “Hai đứa hồi phủ đi, chỉ sợ sắp có thánh chỉ đến nhà rồi!”
Lâm Mị vừa vui lại vừa buồn, vui là, Liễu Vĩnh được Hoàng thượng tin dùng, buồn là mình bụng mang dạ chửa mà Liễu Vĩnh lại phải đi xa.
Người hầu của Liễu phủ lại cảm thấy rất nở mày nở mặt, đều nói Lâm Mị có lá số tốt, đứa bé trong bụng lá số còn tốt hơn, chưa ra đời đã trợ giúp phụ thân vân vân. Khi lời đó lọt đến tai Liễu Vĩnh, Liễu Vĩnh không khỏi vui mừng khôn xiết, sờ bụng Lâm Mị, lẩm bẩm nói: “Bé cưng thật lợi hại, còn không ra đời mà đã được bao người khen ngợi. Ra đời rồi không biết bao nhiêu người thương yêu đây?”
Lâm Mị cười nói: “Anh đi xa phải nhớ đến em và con, người không liên quan không được dính dáng.”
Liễu Vĩnh hú lên quái dị, nói nhỏ: “Tôi luôn thủ thân như ngọc, đến khi cưới em mới bị em phá thân. Thế mà em còn không tin vào nhân phẩm của tôi?”
“Thôi đi, em chỉ mới nói một câu, anh đã…” Lâm Mị còn chưa nói xong, đã bị Liễu Vĩnh dùng môi chặn lời.
Đêm đó, hai người liều lĩnh triền miên, đứa bé trong bụng cảm thấy chấn động, đạp mấy cái tỏ vẻ kháng nghị, hai người mới yên.