“Nói hươu nói vượn, Liễu Trạng nguyên là người thế nào, sao có thể làm ra chuyện như thế?” Đường đường là một Trạng nguyên, muốn nữ nhân là chuyện dễ như trở bàn tay, sao phải cưỡng bức một con hầu gái? Không may con hầu lu loa lên, không phải mất hết thanh danh sao? Lòng Chu Tư rất bực, không biết con hầu này nghe ai xui khiến, dám làm ra chuyện ngu xuẩn thế này.
Tô Trọng Tinh cũng không tin lời của Bạch Đào. Nếu nói Liễu Vĩnh gian díu với Lâm Mị ở nhà cỏ, vì muốn che dấu tai mắt mọi người, đánh ngất hắn và Chu Tư để thoát thân thì còn có khả năng. Nhưng nếu nói Liễu Vĩnh không giữ thể diện đi sàm sỡ một nha hoàn Hầu phủ thì thật khó tin.
Bạch Đào vốn tràn đầy tin tưởng rằng Chu Tư vừa nghe cô ta tố cáo, nhất định sẽ đòi công bằng cho cô ta, không ngờ được Chu Tư không tin tưởng chút nào, không khỏi nôn nóng. Cô ta bất chấp tất cả nói ra: “Nếu bình thường đương nhiên Liễu Trạng nguyên sẽ không thèm muốn ta, nhưng lúc đấy, Liễu Trạng nguyên đang trúng mị dược, tự nhiên…”
Nếu nói Liễu Vĩnh là bởi vì trúng mị dược mới ra tay với một con hầu, Tô Trọng Tinh và Chu Tư cũng thấy có chút đáng tin. Mị dược đó có tác dụng rất ghê ghớm, hai người bọn hắn, suýt chút nữa thì mất hết thần trí, cởi áo đối phương, làm chuyện bẽ mặt.
Xem xét bộ dạng Bạch Đào, Chu Tư cười lạnh một tiếng: “Bạch Đào, lời ngươi nói không đáng tin chút nào. Kẻ trúng mị dược thần trí mơ hồ, đâu biết nương tay? Nhìn ngươi đi, diện mạo rất tốt, không có chút thương tích nào. Xiêm y tuy có xộc xệch nhưng không rách nát.”
“Khi Liễu Trạng nguyên ra tay với ta, nhãn thần tuy có chút đáng sợ, nhưng vẫn chưa mất thần trí, còn gọi tên ta! Ta vừa quay đầu thì bị đánh ngất, ta bất tỉnh, sau đó…” Lúc ấy Bạch Đào hôn mê, bị đối phương kéo đi mới tỉnh lại. Nhưng mắt bị bịt kín bằng một giải thắt lưng, miệng bị nhét một khăn tay, tay chân bị đè chặt, không thể giãy dụa, không thể kêu cứu. Đến khi đối phương đi rồi, cô ta mới tháo được thắt lưng bịt mắt, rút khăn tay nhét trong miệng ra, rồi la hét chói tai. Cô ta bận la hét chói tai nhưng vẫn không quên chỉnh lại áo xống, cầm khăn tay mà đối phương bỏ quên. Trên khăn thêu một đóa hoa thủy tiên. Cô ta vui buồn lẫn lộn, vội cất cái khăn vào trong người, lúc cần sẽ lấy ra làm bằng chứng. Lúc này đang do dự, không biết có nên lấy cái khăn ra không, nhất thời thần sắc có vẻ do dự.
Khi Bạch Đào đang biện bạch, La Minh Tú đã bỏ rơi người hầu, tự cầm đèn lồng đuổi theo Tô Trọng Tinh vào vườn hoa. Cô ta vừa bước vào vườn hoa, nghe thấy Bạch Đào đang nói những lời rất thiếu thận trọng, sợ Bạch Đào lỡ miệng, vội vàng nói chen vào, giơ cái nón ra nói: “Bạch Đào, lúc hoàng hôn, ta có thấy ngươi cầm cái nón này. Vừa rồi ta tìm thấy trong nhà cỏ, không biết ngươi muốn giải thích thế nào?” Cầm bạc rồi còn không làm xong chuyện, giờ lại muốn làm hỏng chuyện của ta đúng không? Không chịu nghĩ cho kỹ, xem có ai chịu đến giúp ngươi không?
La Minh Tú tức muốn bốc khói. Cô ta tốn bao công sức mới gài bẫy được Lâm Mị và Liễu Vĩnh, Bạch Đào giỏi lắm, không ngoan ngoãn chờ làm nhân chứng, lại còn nói Liễu Vĩnh ra tay với cô ta. Nếu Liễu Vĩnh đã xuống tay với cô ta, tự nhiên không thể gian díu với Lâm Mị. Kết quả là, Lâm Mị vẫn là có khả năng thoát thân. Kế hoạch của cô ta thì tan thành mây khói.
Nhưng mà… vì sao Bạch Đào phải làm như vậy? Nếu điều tra ra là cô ta vu oan cho Liễu Vĩnh, bằng vào cái thân phận hầu gái thấp hèn của cô ta, Hầu phủ tuyệt đối không chấp nhận cô ta nữa. La Minh Tú suy nghĩ nửa ngày, đưa ra kết luận: ban đầu, Bạch Đào cũng không có ý định trở mặt, đã theo kế hoạch dẫn Liễu Vĩnh và Lâm Mị vào trong nhà cỏ. Đến khi Bạch Đào dẫn được Tô Trọng Tinh và Chu Tư đến nhà cỏ bắt kẻ gian dâm thì, Liễu Vĩnh lại giữ được lý trí, đánh ngất Tô Trọng Tinh và Chu Tư. Sau đó kéo Lâm Mị chạy vào vườn hoa. Lâm Mị dùng kế thoát thân. Dưới tác dụng của mị dược Liễu Vĩnh dần mất lý trí, chạm mặt Bạch Đào, không chừng thực sự ra tay với Bạch Đào. Hắn ra tay xong, còn chưa kịp dỗ dành Bạch Đào, bọn Tô Trọng Tinh Chu Tư đã đuổi tới vườn hoa. Thế là, sự tình thành thế này.
Mặc kệ Liễu Vĩnh có gian díu với Lâm Mị hay không, cô ta nhất định phải khiến Bạch Đào tỉnh táo lại, lôi Lâm Mị vào chuyện này.
Bạch Đào vừa thấy La Minh Tú, đầu óc tỉnh táo hơn một chút, cân nhắc nặng nhẹ, biết rõ nếu không lôi Lâm Mị vào chuyện này, tất là La Minh Tú sẽ không bỏ qua, liền nói: “Nón này là tìm cho Lâm tiểu thư đội che nắng. Chắc Lâm tiểu thư vào nhà cỏ rồi để trong đấy!”
“A, thì ra là Lâm tiểu thư đội mũ đi vào nhà cỏ?” La Minh Tú không muốn để Bạch Đào làm hỏng chuyện tiếp, quay đầu nhìn Lâm Mị, tựa tiếu phi tiếu nói: “Có người trốn trong nhà cỏ đánh ngất biểu ca và Chu thiếu gia, trước khi chạy trốn để lại cái mũ này! Không biết …”
Tô Trọng Tinh và Chu Tư đi mấy bước, xoay người khiển trách Bạch Đào, Lâm Mị lặng lẽ thở ra một hơi, lưng hơi cứng lại. Khoảnh khắc bị Bạch Đào đẩy ngã vào nhà cỏ, nàng đã biết, có người muốn hãm hại nàng. Nhưng Bạch Đào là người hầu của Chu Mẫn Mẫn, đây lại là Hầu phủ, mấy lẽ đó khiến nàng từng đoán chuyện có liên quan đến Chu Mẫn Mẫn. Chỉ có điều nàng và Chu Mẫn Mẫn mới gặp lần đầu, hai bên cũng chưa va chạm xích mích gì, hà tất Chu Mẫn Mẫn phải làm thế? Đến khi thấy La Minh Tú đi cùng nhóm phu nhân Vĩnh Bình Hầu đến nhà cỏ bắt gian tại trận, nàng liền hiểu ngay lập tức, chuyện này có liên quan đến La Minh Tú.
La Minh Tú và Tô Trọng Tinh có tình cảm với nhau, hẳn là cùng nhau lên kế hoạch ép nàng từ hôn, vì vậy mà cấu kết với Bạch Đào, để kế hoạch diễn ra thuận lợi. Chắc La Minh Tú nghĩ Liễu Vĩnh là Trạng nguyên, tướng mạo tài hoa không thua Tô Trọng Tinh, đến lúc bắt gian tại trận, mình sẽ cam tâm ủy thân cho Liễu Vĩnh làm thiếp, sau đó không náo loạn tìm chết, mọi sự coi như êm xuôi.
Bây giờ không bắt được quả tang Liễu Vĩnh và nàng gian díu, La Minh Tú vẫn không cam tâm, muốn dùng cái mũ kia dồn nàng đến chân tường. Lâm Mị phẫn nộ ngút người, đứng thẳng dậy, gằn từng chữ: “La Minh Tú, ngươi làm gì tự ngươi biết rõ. Coi như người muốn ép ta từ hôn với Tô Trọng Tinh, cũng không cần dùng đến thủ đoạn này. Ngươi có dám nói, ngươi không xui khiến Bạch Đào dụ ta đội mũ, đẩy ta vào nhà cỏ không? Hiện tại, ta vẫn trong sạch đứng ở đây, trời cao có thể làm chứng cho ta, nếu có nửa câu dối trá, ta chết không có chỗ chôn. Về phần ngươi, ngươi có dám thề độc như ta vừa rồi không? Không dám đúng không? Không dám cũng không sao. Những kẻ thủ đoạn độc ác, sớm muộn gì trời cao cũng cho thiên lôi đánh chết.”
“Ngươi, ngươi nói bậy cái gì?” Mặt La Minh Tú biến sắc, xoay người với nói Tô Trọng Tinh: “Biểu ca đừng nghe cô ta luyên thuyên.”
Chu Tư vừa nghe Lâm Mị nói xong, lòng liền sáng tỏ. Đích thực là Lâm Mị và Tô Trọng Tinh có hôn ước, lần này đi theo Tô phu nhân đến Hầu phủ, quả thật không có lý do gì để gian díu với Liễu Vĩnh. Nhưng nếu nói là La Minh Tú vì muốn ép Lâm Mị từ hôn, hãm hại Lâm Mị, không cần chứng cớ hắn cũng tin hoàn toàn. Bây giờ Lâm Mị ở trước mặt mọi người phát lời thề độc, chắc hẳn, nàng ấy vẫn còn trong sạch. Vậy cũng khó trách Liễu Vĩnh manh động đi ra tay với Bạch Đào.
Chu Tư nghĩ được thế, đương nhiên Tô Trọng Tinh cũng đã đoán ra gần hết, nghĩ đến chuyện La Minh Tú vì mình mà làm ra từng đấy chuyện, trong lòng đắng cay ngọt bùi đủ cả, nhìn La Minh Tú chằm chằm. La Minh Tú biết hắn đã tin lời Lâm Mị, ứa nước mắt, nức nở nói: “Biểu ca!”
Làm chuyện bỉ ổi còn khóc lóc ra chiều ấm ức lắm? Lâm Mị vẫn chưa nguôi giận, lồng ngực đau nhức nhối, hai chân không nhũn ra, nàng tiến lên phía trước hai bước, quát lớn: “La Minh Tú, Tô Trọng Tinh, các ngươi không cần đóng kịch thêm nữa. Các ngươi không thấy mệt, nhưng ta thấy mệt mỏi lắm. Bây giờ có mặt Chu thiếu gia đây, nói chuyện rõ ràng một phen đi, tránh chuyện ta chẳng may sơ ý, lại bị các ngươi âm mưu hãm hại.”
“Cô…” Tô Trọng Tinh vừa định mở miệng, đã bị Lâm Mị chặn họng: “Đừng cô cô ta ta, chẳng qua chỉ muốn từ hôn mà thôi, việc gì phải tự bôi tro trát trấu trước mặt mọi người. Đợi lát nữa ra sảnh chính, ta sẽ tự nghĩ cách nói với Tô phu nhân, để phu nhân Vĩnh Bình Hầu làm nhân chứng, rồi từ hôn trước bàn dân thiên hạ. Còn nữa, ta không so đo chuyện hạ dược với hai ngươi, đương nhiên chuyện cái mũ ở trong nhà cỏ cũng không liên quan đến ta. Các ngươi nghe rõ chưa?”
Vừa nghe Lâm Mị đồng ý chủ động từ hôn, La Minh Tú tự nhiên cũng không muốn chuyện tối nay vỡ lở ra, may mắn là tính cả Bạch Đào thì ở đây chỉ có năm người, cả năm người đều dính vào chuyện bẽ mặt xấu hổ, đều không muốn mọi chuyện rùm beng, giờ muốn giấu diếm cũng không phải việc khó. Cô ta liền mở miệng nói: “Lâm…”
“Ta không muốn nói chuyện với ngươi, ngậm miệng lại.” Lâm Mị vẫn đang nổi cơn thịnh nộ, toàn thân đứng thẳng, khí thế dọa người, cắt lời La Minh Tú xong, nàng lạnh lùng nói: “Nghe cho rõ, là Lâm Mị ta không cần tên Tô Trọng Tinh này nên chủ động từ hôn, không phải là do ta không tranh được với ngươi. Ngươi chớ có đắc ý.”
“Bộp bộp…” Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên, một thanh niên đi tới. Dưới ánh sao, Chu Tư nhìn thấy rất rõ ràng, người đến là anh cả Chu Minh Dương của hắn, không khỏi cười hô một tiếng.
Chu Minh Dương cười đáp lại, chào Tô Trọng Tinh một câu, rồi quay sang Lâm Mị nói: “Lâm tiểu thư nói rất hay. Không biết sau này từ hôn rồi, có chỗ nào để đi?”
“Ta tính về quê trồng rau sống qua ngày!” Lâm Mị tức giận mắng Tô Trọng Tinh và La Minh Tú mấy câu, thấy Chu Minh Dương xuất hiện, bao tức giận đột nhiên trôi đi đâu hết, trong nháy mắt, khí tức đàn ông lại đập vào mặt, né không được, tránh không xong, mặt đỏ, tim đập loạn nhịp, hai chân mềm nhũn, toàn thân tê dại, “phịch” một tiếng, ngã luôn ra đất.
Bên kia, Mạc Song Kỳ tìm mãi vẫn không thấy Lâm Mị, lòng nóng như lửa đốt, đang lững thững đi ra sảnh chính, đứng ở cửa nhìn xung quanh, lại thấy Liễu Vĩnh đang ung dung đi tới, nhất thời gọi một tiếng, “Liễu đại ca!” Đến gần thấy môi Liễu Vĩnh rách đến rỉ máu, Mạc Song Kỳ cả kinh lên tiếng: “Môi anh bị sao kìa?”
“Không cẩn thận cắn phải môi.” Liễu Vĩnh thuận miệng đáp một câu, lòng thầm sợ đêm dài lắm mộng, nhân thấy bốn bề vắng lặng, thản nhiên nói: “Song Kỳ, nếu trước kia ta có nói gì khiến em hiểu lầm thì giờ cho ta xin lỗi. Nếu em đồng ý, ta sẽ coi em như em gái ruột.”
Mạc Song Kỳ choáng váng, quả nhiên, cô ấy đã mơ hão. Cũng tốt, chí ít đã được một lời rõ ràng, có thể chết lòng triệt để, không cần nhớ nhung thêm nữa.
Liễu Vĩnh thấy Mạc Song Kỳ ngây ngốc, thầm thở dài một hơi, không tiện nói thêm, đi vào sảnh chính đèn đuốc sáng trưng trước.
Mạc Song Kỳ tinh thần chán nản, lại gặp ba cỗ kiệu mềm dừng trước cửa, phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân cùng Chu Mẫn Mẫn xuống kiệu, cô ấy lau nước mắt, trốn sang một bên. Một bà già vội vàng đi tới, thì thầm mấy câu với phu nhân Vĩnh Bình Hầu, mặt phu nhân Vĩnh Bình Hầu biến sắc, quay đầu hỏi Chu Mẫn Mẫn: “Con hầu Bạch Đào của con đâu?”
Chu Mẫn Mẫn kinh ngạc, “Bạch Đào sao ạ?”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cười lạnh nói: “Nó làm được một chuyện tốt lắm? Bây giờ, đang theo hai anh con đến sảnh phụ, chờ Liễu Trạng nguyên đến đối chất!”