Sau khi uống hết hơn nửa chai rượu lớn, nhiệt độ trong phòng dường như nóng lên. Đèn chùm cổ kính với hoa văn lá xanh, sen trắng, đàn cá tung tăng vui đùa dưới nước, mùi rượu tràn ngập trong phòng cũng nương theo chuyển động của đàn cá mà trở nên mê hoặc, ngây ngất.
Hai người chỉ mới ắp một chút thức ăn nhưng công việc đã bàn bạc được hơn nửa. Thẩm Quan nói: “Lâu rồi tôi không đến Lô Xuyên, không ngờ bây giờ chuyện làm ăn lại phát triển sang tận đó”.
Tưởng Nã rót thêm rượu, anh hỏi: “Tại sao Thẩm tổng muốn đến đó?”.
Thẩm Quan cười: “Tôi kinh doanh nhãn hiệu này nhiều năm, nay muốn phát triển lớn hơn. Lô Xuyên thuận tiện, thông suốt bốn phương”.
Tưởng Nã tiếp lời: “Anh nói đúng, Lô Xuyên đi đâu cũng tiện. Quán bar và câu lạc bộ có khắp mọi nơi. Đồ uống cao cấp của anh phát triển sang đó chắc sẽ gặt hái được không ít đơn hàng!”.
Dây chuyền sản xuất đồ uống của Thẩm Quan đã bước đầu ổn định. Cứ mỗi tháng lại sản xuất ra một lượng lớn hàng hóa, bán sang các tỉnh khác. Trong đó đồ uống pha chế và nước uống đóng chai chia nhau tiêu thụ, sản lượng thấp giá thành cao, không tiêu thụ ở các siêu thị, mà hướng đến đối tượng khác. Tuy nhiên việc vận chuyển hàng hóa lại gặp chút vấn đề, Tưởng Nã chính là đầu cơn ngọn nguồn của mối phiền toái này.
Đến các tỉnh khác phải đi qua thị trấn Lý Sơn. Tưởng Nã lại kiểm soát trung lộ Lý Sơn, tiền bảo kê thường xuyên tăng giá, không cần họ dọa nạt, cũng tự có chủ xe ngoan ngoãn nộp tiền.
Tuy nhiên cứ thế mãi sẽ rất lôi thôi, Thẩm Quan bị bó chân buộc tay suốt mấy tháng ròng rã, bây giờ mới quyết định hợp tác với Tưởng Nã. Anh ta lại nâng ly, cười cười nói nói: “Sau này còn phải nhờ Tưởng tổng giúp đỡ, giới thiệu cho tôi quen biết anh Dương!”.
Tưởng Nã cười ha hả, anh cũng khách sáo tiếp lời anh ta.
Bữa cơm xã giao kết thúc, hai người họ cùng quay về khách sạn, Thẩm Quan nhấn tầng thang máy, Tưởng Nã cũng bấm một số, anh quay sang nói với Thẩm Quan: “Tôi đến gặp Diêu Diêu. Mấy ngày nay nhiều việc, không có thời gian rảnh rỗi dành cho cô ấy!”. Anh tỏ vẻ như vừa nhớ ra, nói với Thẩm Quan: “À, hôm đó, tôi có nói với Diêu Diêu anh gọi điện cho cô ấy, cô ấy nhờ tôi gửi lời cảm ơn anh!”.
Thẩm Quan thoáng nhếch môi, anh ta nhìn con số thay đổi từ từ trên bảng số, không nói tiếng nào.
Đến tầng Diêu Ngạn ở, Tưởng Nã bước ra khỏi thang máy, đi đến phòng của cô nhưng anh bỗng do dự ngừng chân xem giờ, lúc này đã quá rạng sáng, anh thở dài một hơi, đứng dựa vào tường. Nghĩ tới Thẩm Quan đã vào phòng, anh lừ đừ đi về phía thang máy.
Ngày hôm sau, mọi người đều ngủ một giấc cho đến khi mặt trời lên cao. Bận rộn suốt một tuần, hôm qua hội chợ cuối cùng cũng kết thúc. Sáu giờ hội chợ bế mạc, mọi người thu dọn gian hàng trưng bày rồi cùng nhau đi ăn uống, hát hò nhưng kỳ thực lúc đó ai cũng mệt rã cả người, chỉ muốn về phòng nghỉ ngơi. Sau một đêm ngủ bù dưỡng sức, mọi người bừng bừng hăng hái. Vệ sinh cá nhân xong liền tập hợp ngoài sảnh, cùng nhau đến khu danh lam thắng cảnh đã ấn định trước đó.
Đồng nghiệp nói: “Chị định ngày kia mới về, ở đây thêm hai ngày, còn mấy đứa thì sao?”.
Hai người khác được hỏi thì một người gật gù, một người lắc đầu, còn Diêu Ngạn mỉm cười và nói: “Em xem thế nào đã rồi mới quyết định!”.
Đến nơi tham quan, Diêu Ngạn cảm thấy hơi chán. Dưới ánh nắng gay gắt, mọi cảnh vật đều trở nên tẻ nhạt. Các đồng nghiệp của cô lăng xăng tạo dáng chụp hình, cô nhanh chóng trở thành “nhiếp ảnh gia”, ai ai trong màn hình cũng cười tươi rạng rỡ. Điện thoại của cô bỗng đổ chuông ngay lúc cô nhấn nút chụp hình ba người đồng nghiệp cùng nhảy lên.
Diêu Ngạn đưa máy ảnh cho đồng nghiệp rồi lẩn sang một bên nghe điện thoại. Sau khi nhận cuộc gọi, cô vội vã rời đi.
Xe taxi chạy chậm như rùa bò khiến Diêu Ngạn hối thúc liên tục. Tài xế chỉ phía trước: “Cô bé nhìn đi! Nếu phóng được thì tôi đã phóng từ lâu, tôi còn phải bảo vệ bằng lái của mình!”.
Hơn nửa ngày sau mới tới được quán cafe đã hẹn, Diêu Ngạn xuống xe taxi, cô hít thật sâu, sải bước vào trong.
Không phải cuối tuần nên quán cafe cũng chỉ thưa thớt vài người. Tiếng kèn saxophone du dương hòa với hương thơm thoang thoảng trong quán.
Từ Anh ngồi trong một góc khuất sáng, bà vẫn ăn mặc giản dị, thoải mái như ngày nào. Mái tóc uốn đã hết độ cong được bà búi gọn sau đầu. Sắc mặt của bà trông cũng hồng hào hơn dịp tết Trung thu nhưng tóc mai của bà đã bạc trắng.
Diêu Ngạn thấp thỏm tiến lại chỗ bà ngồi, cô khẽ gọi: “Cô Từ!”.
Từ Anh mỉm cười hiền hậu, vẫy tay ý bảo cô ngồi xuống, bà hỏi cô: “Em muốn uống gì?”.
Diêu Ngạn chọn nước ép hoa quả, cô áp ly nước vào lòng bàn tay để giải tỏa cái nóng. Cô ngồi nín thinh, không nói năng tiếng nào. Từ Anh uống một ngụm cafe, bà nói: “Cô ấy à! Trước khi về hưu, cô luôn muốn ra nước ngoài định cư. Ngày mai, cô đi du lịch trước, thăm thú mọi nơi, tìm chỗ nào tốt tốt, cô sẽ định cư. Nhưng điều khiến cô không an tâm nhất là em”.
Bà cười nhìn Diêu Ngạn: “Em đừng lúc nào cũng chỉ lo lắng cho người khác, em phải nghĩ đến bản thân. Công việc, học hành, rồi bạn trai, bốn năm qua cô chưa từng thấy em hẹn hò với ai, em muốn một mình mãi sao?”.
Từ Anh nhắc đi nhắc lại vấn đề này với cô không biết bao nhiêu lần trong bốn năm qua. Từ năm nhất đại học đến năm tư đi thực tập, Từ Anh vẫn không cảm thấy nhàm chán chọc ghẹo Diêu Ngạn. Hôm nay nghe bà nói, Diêu Ngạn càng cảm thấy thân thương.
Diêu Ngạn dần thả lỏng, nói vài câu chuyện phiếm với Từ Anh. Tuy nhiên, cô không nhắc đến chuyện xảy ra mấy tháng nay.
Tiếng kèn saxophone đổi thành độc tấu dương cầm êm ái. Nắng chiều có vẻ dịu đi đôi chút, không còn gay gắt như lúc giữa trưa. Mây trắng lững lờ trôi, bầu trời xanh ôm lấy màn sương mỏng manh khiến ánh sáng càng trở nên suy yếu.
Trong lúc uống cafe, Từ Anh xoay nhẹ chiếc cốc, bà lên tiếng: “Em xem, thành phần của cafe có đường glucose, chất nhũ hoá, hương liệu và nhiều thứ khác, nếm thử cũng ngon ngon nhưng không thể sánh bằng cafe xay nguyên hạt.” Bà ngước mắt nhìn Diêu Ngạn: “Thành tích của em so với những học trò mà cô từng dạy qua cũng xem như khá giỏi. Đáng tiếc em không học tiếp lên, làm việc ở Viện nghiên cứu rất có tương lai. Nếu em muốn đi học, cô có thể giúp em”.
Diêu Ngạn lắc đầu: “Trước mắt, em chưa nghĩ đến chuyện này. Đợi công việc ổn định, có lẽ em sẽ thi nghiên cứu sinh”.
Từ Anh thở dài, bà rủ mắt nhìn thứ chất lỏng màu nâu trong cốc. Đắn đo một hồi, bà nói: “Mẫu cafe đó sản xuất với số lượng không nhiều, mới nghiên cứu ra năm ngoái. Hộp cafe em uống chỉ sản xuất với số lượng có hạn, có thể nói bây giờ nó là độc nhất vô nhị!”.
Diêu Ngạn trầm mặc, khuấy khuấy ly nước hoa quả.
Cô nắm được quá trình sản xuất của tòa nhà phía đông, cũng đã nhiều lần nếm thử cafe và thức uống khác sau khi đóng gói, cảm thấy không có gì khác thường. Theo đà suy nghĩ này, cô nhẹ giọng hỏi bà: “Cafe hiện nay…”.
Từ Anh cười: “Cô đã nói thứ đó chỉ sản xuất số lượng có hạn!” Diêu Ngạn lại giữ chặt ly nước ép, thủy tinh lạnh lẽo làm ngón tay cô run run, cô bình tĩnh nhìn Từ Anh: “Cô Từ, hôm Trung thu, em ở lại nhà cô. Em uống cafe, còn tìm được hộp trà và một quyển sổ tiết kiệm bảy chữ số trong phòng sách của cô.” Hàng lông mày của Diêu Ngạn cau lại: “Lần trước, em lại đến nhà cô, chính là khi nhận được tin nhắn. Em phát hiện hộp trà đã biến mất”.
Từ Anh gật đầu: “Cô biết, sáng hôm qua cô có về qua nhà. Trong nhà dọn dẹp sạch sẽ, cô nhìn thấy cửa phòng sách đóng thì đã hiểu tất cả. Thật ra em cũng hiểu đôi chút, phải không?”. Diêu Ngạn mím môi, khóe miệng cô cứng ngắc nhếch lên: “Em từng tra cứu luật hình sự. Hình như điều ba trăm bốn mươi bảy quy định, buôn lậu, buôn bán hay sản xuất methamphetamine trong vòng mười gam sẽ bị phạt tù ba năm. Em không biết hộp trà đó có bao nhiêu gam, cũng không biết tiền trong sổ tiết kiệm của cô từ đâu mà có”.
Từ Anh mỉm cười nhìn Diêu Ngạn, ánh mắt bà lộ vẻ bất lực, bà nói khẽ: “Mấy tháng qua, cô nghĩ về rất nhiều chuyện trước kia, nhất là thời gian sống ở Tân Châu”.
Từ Anh vuốt nhẹ cốc cafe, bà chậm rãi nhớ lại: “Cuộc sống của cô lúc đó trôi qua êm đềm. Năm kết thúc cách mạng văn hóa, cô vừa tròn mười chín tuổi, cô thi đại học, ra trường làm giáo viên, tiếp tục học lên cao. Về sau cải cách mở cửa, những năm đầu thập niên chín mươi, người nào cô quen cũng kinh doanh làm ăn. Cô cũng đứng ngồi không yên muốn từ bỏ nghề giáo, cô vào Tuệ Viên Mỹ ở Tân Châu làm nghiên cứu đến tận bây giờ”. Bà nhìn cô, tiếp tục nói: “Giảng viên đại học là công việc nhàn nhã, mỗi tuần chỉ cần lên giảng đường dạy vài tiết, đa số thời gian cô đều ở phòng nghiên cứu. Bây giờ cô nghỉ hưu ở cả hai bên, cuộc sống của cô trước giờ đều tốt nhưng có nhiều chuyện đến thời khắc cuối cùng mới cảm thấy hối hận và sợ hãi”.
Từ Anh nắm bàn tay đang cầm ly nước ép hoa quả của Diêu Ngạn, nước đá lạnh buốt tựa hồ xuyên qua ly thủy tinh và mu bàn tay của Diêu Ngạn thấm vào lòng bàn tay bà, bà cười hiền hòa: “Tuổi thọ trung bình của con người chỉ hơn bảy mươi tuổi. Cô không biết mình còn sống được bao lâu, cô chỉ mong mình được sống giống hồi còn bé, vô ưu vô lo. Em cũng đừng để mình bị cuốn vào rắc rối”.
Diêu Ngạn điềm tĩnh nhìn bà, cô không khỏi nhớ tới cuộc gọi ngày hôm ấy. Hôm đó, Từ Anh trong điện thoại không chủ động nhắc đến tin nhắn không phải do bà gửi. Đến khi cô nói đến cafe, Từ Anh mới nói ra sự thật, khi đó cô đã hiểu, Từ Anh biết hết mọi rắc rối, bà nắm rõ ai đang tìm bà. Diêu Ngạn không hiểu ngọn nguồn, cô từng muốn tìm hiểu đến cùng nhưng bây giờ, cô không muốn biết thêm nữa.
Diêu Ngạn cầm tay bà, giọng cô khản đặc: “Em đưa sổ tiết kiệm cho cô!”. Cô lấy túi xách, lấy bấm móng tay khều rách đường may ở góc túi, cô nói: “Em giấu sổ tiết kiệm trong này, nhà em không có chỗ giấu”.
Dưới lớp vải thoáng lộ ra góc một gói cafe màu nâu, cô nhét nó sát vào trong, kéo sổ tiết kiệm đưa Từ Anh: “Đây cô!”.
Từ Anh nhận lấy cuốn sổ tiết kiệm nhìn mặt ngoài vài giây, bà cười nói: “Vật ngoài thân, cô sao cũng được”.
Hai người ngồi thêm một lúc rồi cùng ra khỏi quán cafe. Diêu Ngạn tỏ vẻ bình thản nói: “Hội chợ Canton kết thúc ngày hôm qua. Hôm nay, mọi người còn ở lại Quảng Châu, không biết lúc nào mới về”.
Từ Anh nhìn cô, bà gật nhẹ đầu, đi vào ngân hàng gần đó rút tiền, sau đó chia tay Diêu Ngạn ở ngã tư.
Diêu Ngạn nhìn theo chiếc taxi chạy mỗi lúc một xa. Thừ người ra hồi lâu, cô cầm gói cafe dưới đáy túi kẹp lại vào khe hở.
Tưởng Nã gọi điện tới hỏi cô: “Em đang ở đâu?”.
Diêu Ngạn xuôi bước trên con đường tràn đầy ánh nắng: “Em về khách sạn ngay. Anh định chiều về à?”.
“Anh đặt vé máy bay xong rồi. Sao vậy? Em muốn ở chơi thêm mấy ngày?”
Diêu Ngạn nói: “Không có, em muốn về sớm. Em còn giữ một gói cafe lần trước, anh cần không?”.
Tưởng Nã hơi ngạc nhiên: “Cần, sao lại không cần chứ”.
Gác máy, khóe miệng của Tưởng Nã bất giác cong lên, anh tiện tay gọi điện cho Dương Quang: “Cuối tháng, anh chuyển hàng đến Lô Xuyên. Bên thành Nam của chú đừng ngăn cản, cứ để anh vào địa bàn”.
Dương Quang cười nói thoải mái: “Vốn dĩ chỗ đó là để giành cho anh mà”. Dừng một chút, anh ta lại do dự mở miệng: “Nhưng anh Nã, mấy thứ đó là…”.
Tưởng Nã như đọc được suy nghĩ của anh ta, anh nói: “Chú yên tâm, hàng bình thường”. Anh cau mày nghĩ thầm, gói nguyên liệu duy nhất đã nằm trong tay người phụ nữ của anh, có điều anh không biết tại sao Diêu Ngạn lại bất thình lình nảy ra ý định đưa nó cho anh.
Cũng trong lúc đó, Thẩm Quan đang thu dọn hành lý thì nhận được điện thoại của tài xế gọi tới nói: “Sếp Thẩm, chuyến bay từ Nam Giang đến Quảng Châu sáng qua có tên Từ Anh!”.
Thẩm Quan dừng tay, anh hỏi: “Rồi sao?”.
Tài xế thưa chuyện: “Trưa nay, cô Diêu không đi chung với đồng nghiệp, cô ấy bận việc bỏ đi trước nhưng về sau tôi mới biết, tôi không bám theo được. Còn nữa trước đó Từ Anh có quay về nhà lúc người của chúng ta không canh chừng, vì vậy không phát hiện bà ta”.
Thẩm Quan nhếch môi đóng khóa hành lý, anh ta cầm ly nước bên cạnh lên uống, nói: “Để ý sân bay, nhà ga và mỗi một ngã tư có thể rời Quảng Châu, còn cần tôi dạy ư?”.
Tài xế lập tức làm theo lời anh ta. Thẩm Quan uống cạn nước trong ly, thở phào nhẹ nhõm.
Diêu Ngạn về khách sạn dọn dẹp hành lý. Đồng nghiệp của cô đi chơi chưa về, Tưởng Nã lẻn vào phòng, nhảy lên giường cô nằm gối đầu lên tay: “Dù gì về cũng được nghỉ ba ngày, em đừng về nhà. Em nói với gia đình em ở Quảng Châu, sang bên anh đi!”.
Diêu Ngạn không đồng ý: “Không được, nhà em vẫn còn chưa biết thế nào, vụ phóng hỏa vẫn còn chưa giải quyết xong”.
“Em lo lắng thì gọi điện về là xong mà. Mấy chuyện này bố mẹ với cô em tự biết giải quyết, em giúp không được gì đâu!”
Diêu Ngạn lắc đầu: “Em ở nhà giặt đồ, nấu ăn cũng được”.
Tưởng Nã buồn bực nhổm dậy lôi Diêu Ngạn lên giường. Cô vừa kêu lên một tiếng đã bị anh giam trong vòng tay. Tưởng Nã véo má cô: “Sao em không giặt đồ, nấu ăn cho anh? Vả lại nhà đó bé tí teo, em ngủ ở đâu? Lẽ nào em ngủ ở căn phòng tồi tàn kia? Trở mình được cơ à?”.
Diêu Ngạn gạt tay anh, cô sững sờ: “Làm sao anh biết gia đình em thuê nhà…”
Tưởng Nã cong cong khóe môi nhưng anh im lặng, không lên tiếng. Diêu Ngạn chần chờ hỏi: “Nhà đó do anh chuẩn bị?”.
Tưởng Nã hôn cô: “Bố mẹ em không nghi ngờ chứ?”.
Diêu Ngạn cảm thấy khó tin. Khi thấy căn nhà đó sửa sang mới mẻ, đồ dùng đầy đủ, cô chỉ nghĩ mình may mắn. Nào ngờ đúng là công lao của anh. Cô tính toán thời gian sửa chữa, mua sắm đồ đạc chắc chỉ diễn ra trong một ngày mà thôi.
Diêu Ngạn gục đầu nhéo ngực anh nhưng tiếc rằng ngực anh rắn chắc, cô nhéo không được. Tưởng Nã cầm tay cô, cô vùng mạnh, nhảy xuống giường lấy cafe ném cho anh. Diêu Ngạn lặng lẽ xoay lưng tiếp tục thu dọn hành lý.
Tưởng Nã nắm lấy gói cafe, anh cười nhìn bóng lưng giả vờ bận bịu của Diêu Ngạn, rồi trầm ngâm quay ra nhìn bầu trời u ám bên ngoài.
Sau khi Diêu Ngạn xếp xong hành lý, Tưởng Nã kéo cô về phòng cao cấp.
Tưởng Nã đá vali, nhét lung tung đồ đạc vào trong. Diêu Ngạn nhìn nhìn, cô giơ chân hất anh tránh ra, ngồi xuống xếp quần áo giúp anh. Tưởng Nã khoanh tay dựa vào tường, nhìn Diêu Ngạn cầm từng chiếc quần chiếc áo của anh trải ra rồi gấp gọn vào vali. Mỗi động tác của cô đều nhu tình như nước, khiến anh không dám chạm vào, anh sợ đây là ảo giác, chớp mắt sẽ hóa thành mây khói.
Khi Diêu Ngạn gấp xong bộ đồ cuối cùng, Tưởng Nã ngồi xuống, ôm cô từ phía sau. Anh hôn khắp mặt Diêu Ngạn, phả hơi thở gấp rút lên mặt cô, cô nhắm nghiền mắt lại.
Chuyến bay đặt lúc bốn giờ rưỡi, Diệu Ngạn sợ lỡ thời gian, chỉ cùng Tưởng Nã thân mật một hồi rồi bắt đầu đẩy anh ra. Mây xám âm u bao trùm bên ngoài, tiếng sấm loáng thoáng xẹt qua, Tưởng Nã không muốn ngừng, anh thở hổn hển: “Ở chỗ anh nhé?”. Tay anh không ngừng chuyển động.
Diêu Ngạn rên lên, cố sức chống lại anh: “Em phải về nhà”.
Tưởng Nã càng mạnh tay hơn, anh ngồi khoanh chân dưới đất ôm chặt lấy Diêu Ngạn, tay anh thò vào trong sờ soạng. Cô cản không được anh, thở phì phò kêu: “Anh đừng đùa nữa, mau gọi taxi đi!”.
Tưởng Nã hừ hừ lờ đi, cắn mút cổ cô. Diêu Ngạn run rẩy, đỏ mặt né tránh, nhắc anh lúc này là mấy giờ.
Tiếng báo tin nhắn đột nhiên xen vào hơi thở gấp gáp trong phòng. Diêu Ngạn như gặp được cứu tinh, cô đẩy anh, giục anh xem tin nhắn. Tưởng Nã bất mãn lôi điện thoại ra, mới liếc mắt một cái, anh đã cong cong khóe miệng nhìn Diêu Ngạn, bổ nhào lên người cô.
Diêu Ngạn hoang mang, cô lại đẩy anh: “Anh làm gì vậy?”.
Tưởng Nã hôn cô cái chụt, lắc lắc di động trước mặt cô: “Chuyến bay bị hủy vì lý do thời tiết!”.
Diêu Ngạn ngỡ ngàng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào mưa tuôn xối xả, sấm sét đùng đoàng, tòa nhà cao tầng cũng mông lung trong làn mưa. Nhân lúc Diêu Ngạn thất thần, anh bế bổng cô lên, ném cô xuống giường. Tiếng hét chưa thoát khỏi miệng cô lập tức biến thành tiếng rên rỉ yếu ớt. Khi điện thoại di động đổ chuông, Diêu Ngạn đang nhễ nhại mồ hôi phiêu diêu trong cơn khoái lạc. Trong phòng bỗng oi bức vô cùng, cô run rẩy đón lấy khoái cảm đến như sóng lũ, cơn trước chưa rút, cơn sau đã tràn dâng.
Di động đổ chuông dồn dập, Diêu Ngạn bải hoải xoay người xuống giường. Tưởng Nã kéo Diêu Ngạn lại hôn bờ vai ướt đẫm mồ hôi của cô, anh nói: “Để anh lấy cho em”.
Diêu Ngạn khẽ “ừm”, nhắm mắt lấy lại sức.
Tưởng Nã chạy vào phòng khách, điện thoại di động không biết bị ném vào góc phòng từ bao giờ lúc này đã im re. Anh khom người nhặt lên, nắm di động xoay vòng vòng, mắt anh vô tình lia thấy số điện thoại lạ trên màn hình, tay anh khựng lại, nhíu mày nhìn chăm chú.
Diêu Ngạn nằm mê man, bên cạnh đột nhiên lún xuống, cơ thể cô bị đè ép, cô khó chịu “hừ” một tiếng. Tưởng Nã vuốt mái tóc ươn ướt của cô, đưa di động tới trước mắt cô, anh nói nhỏ: “Điện thoại vừa tắt xong, số lạ ở Nam Giang gọi. Em có cần gọi lại không?”.
Diêu Ngạn mở choàng mắt, giành lấy điện thoại. Cô cầm lấy di động nhưng ngón tay cô mềm nhũn, làm nó lại rơi xuống giường. Diêu Ngạn với lấy lần nữa, nhìn số gọi đến, cô tỏ vẻ điềm tĩnh: “À, không cần. Em không biết số này.” Nhưng tim cô đập hỗn loạn không sao che giấu.
Tưởng Nã nằm xuống, anh kéo chăn, nhắm mắt nói: “Ngủ đi em. Lát nữa, anh dẫn em đi ăn tối”.
Diêu Ngạn nhỏ giọng “ừm”, nhắm mắt nắm chặt điện thoại di động. Một lát sau, cô tung chăn ngồi dậy, khoác đồ đi vào nhà vệ sinh.
Diêu Ngạn gọi điện thoại, chuông reo ba tiếng thì bên kia có người nghe máy. Từ Anh hỏi: “Lúc nãy em gọi cô à?”.
Diêu Ngạn sừng sốt: “Không ạ”.
Từ Anh vừa nói vừa cười: “Ờ, không sao. Đúng rồi, hôm nay em không về à?”.
Diêu Ngạn che điện thoại di động nói nhỏ: “Em mua vé máy bay rồi nhưng trời mưa lớn, chuyến bay bị hủy.” Cô nghe bên kia điện thoại cũng có tiếng mưa giống như đang ở gần cô. Diêu Ngạn lấy làm lạ hỏi bà: “Cô Từ, cô đang ở đâu? Cô còn ở ngoài sao?”.
Từ Anh nói: “Cô định đi leo núi ngắm cảnh, nào ngờ leo đến giữa chừng thì gặp trời mưa”.
Diêu Ngạn nhíu mày: “Cô đang leo núi ạ?”.
Từ Anh mỉm cười: “Ngày mai đi rồi, cô muốn cảm nhận non sông quý báu của tổ quốc. Em không biết đâu, ở đây rất đẹp, chưa ai khai phá, nhiều người đi du lịch đều thích đến đây. Nếu em ở thêm một ngày, em có thể tới đây leo núi. Chỗ này cao hơn cả Nam Giang, phong cảnh lại đẹp nhưng đường xá hơi dốc, cô nhá… á…”.
Từ Anh bỗng nhiên hét thất thanh. Diêu Ngạn hoảng hốt, cô vội gọi: “Cô Từ?”.
Âm thanh bên kia đột nhiên hỗn loạn như tiếng vật nặng nện mạnh xuống đất, chỉ có điều âm thanh đó bị lẫn vào với tiếng mưa to nên rất khó phân biệt.
Tiếng hét thất thanh của Từ Anh giống như quanh quẩn bên tai Diêu Ngạn, cô nghe rõ ràng tiếng Từ Anh kêu cứu, Diêu Ngạn hoảng loạn hét vào trong điện thoại: “Cô Từ, cô Từ, cô nói gì đi!”.
Diêu Ngạn gọi mãi nhưng đầu dây bên kia dần trở nên yên lặng, chỉ còn vọng lại tiếng mưa rơi không dứt bên tai. Cơ thể cô cứng ngắc như hóa đá.
Cô bỗng hoàn hồn, lao ra khỏi nhà vệ sinh. Tưởng Nã đang nhìn chằm chằm cửa nhà vệ sinh, trông thấy cô bất ngờ đi ra, anh không khỏi sửng sốt. Diêu Ngạn mặt mày trắng bệch, nhặt đồ lên thay, không quan tâm sự hiện diện của Tưởng Nã.
Tưởng Nã vội vàng nhảy xuống giường mặc quần áo, anh nói: “Em đi đâu, anh đưa em đi!”.
Diêu Ngạn run tay cài cúc quần mãi không được, Tưởng Nã túm lấy, bình tĩnh cài giúp cô. Diêu Ngạn ngước lên nhìn khuôn mặt góc cạnh của anh. Anh trầm ổn cao lớn, giống như không khó khăn cản trở nào quật ngã được anh. Cô khàn khàn nói với anh: “Cô Từ ở trên núi đột nhiên hét lên, sau đó cô la hét cầu cứu, rồi điện thoại di động của cô không gọi được nữa. Em muốn báo cảnh sát!”.
Đôi mắt Tưởng Nã thoáng thay đổi, anh dẫn cô rảo bước ra ngoài.
Cơn mưa bất thình lình trút xuống, càn quét thành phố Quảng Châu. Làn mưa giăng kín bầu trời, che lấp thái dương, chảy siết thành dòng đổ về phía rãnh thoát nước.
Qua điện thoại, Từ Anh không nói cô biết bà ở ngọn núi nào, Diêu Ngạn chỉ có thể miêu tả với cảnh sátChưa ai khai phá, nhiều khách du lịch đều muốn đến ngọn núi đó”.
Cô cố gắng bình tĩnh ngẫm nghĩ: “Trưa nay mười hai giờ rưỡi, tôi và cô Từ gặp nhau.” Bắt đầu tính toán vị trí và thời gian tạm biệt, trước khi trời đổ mưa chỉ hơn hai giờ đồng hồ, ngọn núi nào có thể đến được trong vòng hai giờ đi xe chính là mục tiêu.
Tưởng Nã nghe cô nói, anh nghiêng đầu nhìn Diêu Ngạn. Cảnh sát mở máy vi tính tìm kiếm, xác định được vài địa điểm. Cùng lúc này có khách du lịch gọi báo trời mưa lớn làm vài người đi chung với anh ta kẹt lại trong núi. Xe cảnh sát lập tức xuất phát đến điểm khách du lịch báo tin.
Diêu Ngạn căng thẳng leo lên xe băng qua màn mưa. Tưởng Nã nắm chặt tay cô, từ đầu tới cuối anh chỉ im lặng, không nói tiếng nào.
Mưa to như trút nước, mây đen bao phủ khắp nơi. Sét đánh ầm ầm nhấn thành phố vào màn mưa tối tăm.
Cảnh sát phòng cháy chữa cháy cũng tới chân núi. Người dân trong thôn tốt bụng chủ động gia nhập đội ngũ cứu hộ. Cảnh sát thấy Diêu Ngạn muốn đi theo, đối phương nhanh chóng ngăn cản: “Phụ nữ không nên lên núi!”.
Diêu Ngạn không muốn, cảnh sát hét lên: “Có tới ba người mắc kẹt trên núi, không ai có thời gian trông chừng cô. Cô đừng cản trở chúng tôi cứu người!”.
Diêu Ngạn cắn môi. Tưởng Nã rốt cục cũng mở miệng: “Em đến nhà của người trong thôn ngồi đợi, anh đi cùng họ!”.
Diêu Ngạn vẫn không nhúc nhích, Tưởng Nã nhấn vai cô: “Nghe lời. Em không xem tin tức à? Những người đi du lịch gặp chuyện không may lần nào cũng được cứu ra an toàn!”.
Diêu Ngạn lắc đầu, cô ngân ngấn nước mắt, cụp mi. Từ Anh không phải khách du lịch, cũng không gọi cảnh sát cầu cứu như khách du lịch, bà chỉ hét lớn rồi im bặt.
Cô nhìn đội cứu hộ đã sẵn sàng xuất phát, nói giọng khàn khàn: “Anh nhớ nhìn kỹ vách núi, sườn dốc. Cô Từ mặc đồ màu đỏ, anh phải nhìn cho kỹ!”.
Tưởng Nã ôm cô, anh vỗ đầu cô, nói khẽ: “Anh biết, em ngoan ngoãn ở đây đợi anh!”.
Đội cứu hộ xông vào màn mưa lên núi chống lại cơn thịnh nộ của Thượng đế, cố gắng tìm người. Nước mưa xối xả cắt ngang luồng sáng của đèn pin, con đường đằng trước vô cùng gồ ghề, cây dại rậm rạp che hết lối đi. Nước mưa làm bùn đất mềm nhũn dính bết, mỗi lần giẫm xuống lại phải tốn sức nhấc chân cao lên. Bùn lầy nhem nhuốc dưới đế dính đầy lên mặt giày khiến mỗi bước đi càng trở nên nặng nề, đường lên núi xa tít tắp không thấy điểm dừng.
Diêu Ngạn ngồi lại nhà của một người trong thôn. Côn trùng bay là là, cô ngẩn ngơ nhìn ly nước, các ngón tay cô cuộn chặt đỏ ửng. Một người tiến đến an ủi cô: “Bạn cháu nhất định không sao, cháu đừng lo lắng. Thanh niên trai tráng hay đến đây leo núi, chưa có người nào gặp chuyện không may!”.
Tưởng Nã băng qua làn mưa tiến lên trước cùng đội cứu hộ. Dưới áo mưa, gương mặt anh ướt đẫm. Lá cây xung quanh rơi rụng khắp mặt đất.
Đội cứu hộ lên tới đỉnh núi. Mọi người mệt nhoài, cất giọng gọi lớn nhưng tiếng mưa xối xả hòa tan giọng nói đến mức không thể nghe thấy.
Cảnh sát nói: “Ở chỗ này. Điện thoại di động của họ không liên lạc được nữa rồi. Tìm kỹ khu vực này!”.
Mọi người tản ra xung quanh, cẩn thận giẫm lên mặt đất trơn trượt. Họ vừa lật tìm trong bụi cỏ rậm rạp, vừa tiếp tục gọi lớn.
Một người đột nhiên hét lớn: “Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!”.
Tưởng Nã lập tức đi tới, đẩy mấy người đứng chắn đường chen vào trong. Hướng mắt xuống hàng thông cao vút phía dưới, anh thấy một người hôn mê bất tỉnh đang nằm ở đó.
Cảnh sát nói: “Đã tìm được một người. Tiếp tục tìm kiếm!”.
Tưởng Nã giúp cảnh sát đỡ người đó dậy, rồi tới chỗ khác tìm kiếm.
Ngọn núi này gập ghềnh dựng đứng, không cẩn thận sẽ trượt chân ngay. Leo vào chiều tối thiếu ánh sáng lại càng nguy hiểm. Tưởng Nã giơ đèn pin, tản ra theo mọi người, tới một vách núi khác, vừa đi được hai bước, tảng đá bên cạnh đột ngột rung chuyển. Mưa lớn làm bùn đất nhũn ra, rễ cây lỏng lẻo, mưa chút xuống không ngừng khiến tảng đá chịu không nổi lăn xuống vách núi làm mặt đất bùn lầy dưới chân cũng chao đảo theo.
Tưởng Nã nhìn cây thông được tảng đá che chắn ban nãy trở nên nghiêng vẹo bên vách núi. Cỏ dại mọc quanh gốc cây bị thứ gì đó đè nặng, anh tiến lại gần nhặt được một chiếc di động màn hình tối thui.
Cảnh sát cũng bước qua chỗ Tưởng Nã. Nhìn tảng đá lăn xuống và điện thoại di động trên tay Tưởng Nã, anh ta hỏi: “Sao vậy?”.
Tưởng Nã xoay người lại. Trong bóng tối không nhìn rõ vẻ mặt của anh nhưng giọng anh lạnh như băng: “Có lẽ đã có người rơi xuống đó”.
Mưa to tầm tã, đỉnh núi phía xa xuất hiện vài tia sáng mờ nhạt, nháy mắt lại biến mất vào rừng cây rậm rạp.
Người trong thôn quen ngủ sớm, giờ này đã ngáp ngắn ngáp dài. Thấy nước trà nguội ngắt, bà lão cố làm bản thân tỉnh táo đi vào rót trà, rồi không quên quay sang hỏi Diêu Ngạn có muốn ăn tối hay không. Diêu Ngạn cảm ơn, khước từ lòng tốt của bà lão. Tâm tư của cô phiêu lãng về nơi xa xôi.
Núi cao hiểm trở, đội cứu hộ sắp xếp lại lần nữa. Mưa ngày càng nặng hạt, họ chỉ mới tìm được một người, chưa có manh mối về những người khác. Bây giờ vừa thăm dò thêm được một chút tin tức nhưng đêm khuya mưa lớn, vách núi dốc đứng, nguy hiểm luôn luôn rình rập.
Người dần trong thôn quen thuộc địa hình, miêu tả tình hình bên dưới, anh ta chỉ con đường không rõ trước mắt: “Phía dưới là suối nhưng chúng tôi chưa từng đến đó!”.
Cảnh sát thoáng do dự, đường lên núi lại lầy lội, không thể lường được độ nguy hiểm của vách núi.
Tưởng Nã vịn cây thông bên vách núi, duỗi chân lần xuống dưới, chỗ cây thông sụp xuống khá trơn, anh gọi: “Lấy dây thừng cứu hộ. Tôi xuống phía dưới tìm!”.
Anh ta lập tức bác bỏ: “Anh đùa gì vậy, đừng đứng ở đó, lại đây!”.
Tưởng Nã nói: “Một tốp tìm kiếm ven núi, tôi xuống dốc này tìm, cứu người quan trọng hơn!” Thấy họ không cho anh xuống, anh nói thêm: “Đừng lo, tôi từng đi lính!”.
Mọi người biết hiện tại cứu người là quan trọng nhất. Dù mưa to gió lớn, họ cũng không thể chùn chân. Vì vậy sau một thoáng do dự, cảnh sát lập tức bố trí một tốp người đến con đường mà người dân trong thôn chỉ, mặt khác cử người leo xuống núi. Đối với họ mà nói, Tưởng Nã chỉ là người dân bình thường, mặc kệ anh có từng đi lính hay không, họ cũng không thể để anh leo xuống.
Xe cấp cứu và phóng viên chạy tới chân núi. Diêu Ngạn sốt ruột như kiến bò trên chảo lửa, cô cầm ô chạy ra ngoài. Người bị nạn nằm mê man được đưa lên xe cấp cứu. Diêu Ngạn chạy đến hỏi một cảnh sát: “Chỉ có một người thôi sao?”.
Anh ta trả lời: “Tạm thời mới chỉ tìm được người này. Chúng tôi đang tiếp tục tìm kiếm, cô chớ nên nóng vội!”.
Phóng viên trông thấy vậy, bèn tiến lên phỏng vấn Diêu Ngạn. Diêu Ngạn vội vàng né tránh, chạy về nhà của người dân trong thôn, thấp tha thấp thỏm chờ đợi.
Ở chỗ của Tưởng Nã lúc này, anh giữ dây cứu sinh giúp cảnh sát. Dưới núi tối om, ánh đèn pin chỉ có thể chiếu sáng sơ sơ.
Mưa từ từ nhẹ hạt, cảnh sát vội vã mang đèn chiếu sáng tới giúp, sườn núi sáng lên tức khắc. Họ chỉ thấy cây cối rậm rạp, cánh sát đang leo xuống dường như chìm nghỉm trong đó. Mỗi bước chân xuống dưới của anh ta đều khiến người chứng kiến sợ thót tim, dây thừng thỉnh thoảng lại rung mạnh.
Ở phía khe suối, nước chảy xiết, địa thế tương đối bằng phẳng nhưng đi được ba mét, phía trên bọt tung trắng xóa, thác nước ầm ầm đổ xuống. Người dân trong thôn nói: “Ở đây nước chảy rất mạnh, lên trên đó lại càng dốc!”.
Trong lúc nói chuyện, họ thoáng thấy một người nằm trên tảng đá giữa thác nước và suối, họ liền chiếu đèn pin thẳng đến đó. Thác nước và mưa xối ầm ầm xuống mấy tảng đá bên dưới, người đó trôi theo dòng nước, họ vội vàng tiến lại gần.
Khung cảnh dưói chân núi bắt đầu hỗn loạn. Cảnh sát, phóng viên và hơn mười người dân trong thôn vây quanh xe cấp cứu. Một phóng viên mặc áo mưa, giơ micro phỏng vấn. Cảnh sát nói: “Một người rơi xuống khe suối, nước đẩy anh ta đi một quãng thì chúng tôi mới tìm thấy. Còn người khác ngã xuống vách núi được cây chặn lại”.
Phóng viên hỏi: “Chỉ có ba khách du lịch mắc kẹt trên núi?”.
Cảnh sát lắc đầu: “Còn một người nhưng chúng tôi chưa tìm thấy. Mọi người đang dốc toàn lực tìm…”.
Nhìn hai khách du lịch hôn mê được đưa lên xe cấp cứu, đôi mắt ngỡ ngàng của Diêu Ngạn nhòe nước, chân cô mềm nhũn suýt ngã xuống đất. Người dân trong thôn vội vàng đỡ cô, kéo cô về lại nhà.
Diêu Ngạn vịn khung cửa thẫn thờ nhìn bên ngoài. Mưa đã tạnh, hiên nhà nhỏ nước tong tong. Chân trời sáng bừng, gió mát dìu dịu thổi đến.
Hai chân cô tê cứng, muốn bước cũng bước không nổi. Cô nhìn một nhóm cứu hộ đang tiến lại gần, vẻ mặt họ nặng nề, không chút niềm vui hiện lên.
Tưởng Nã ướt rượt bước đến. Mặt trời sau cơn mưa dịu dàng không gì sánh được, quầng sáng nhàn nhạt xoa nhẹ chiếc cằm lún phún râu của anh.
Diêu Ngạn vô hồn nhìn anh, miệng cô mở to nhưng không phát ra nổi âm thanh. Tưởng Nã dang tay muốn ôm cô nhưng thấy người mình đang ướt sũng, anh lại thả tay xuống. Anh rút một miếng vải đỏ trong túi quần đưa Diêu Ngạn, hỏi cô khe khẽ: “Quần áo Từ Anh mặc là màu này?”.
Diêu Ngạn trợn tròn mắt, gật đầu lia lịa, âm thanh tràn ra khỏi cổ họng cô khô khan khản đặc: “Màu này. Cô đâu?”.
Tưởng Nã nín thinh nhét miếng vải vào túi, anh quệt tay ướt nước vào quần, vuốt mái tóc rối bù của cô: “Mảnh vải này tìm được trên một cành cây gãy ở vách núi, dưới đó là suối và thác, tối qua mưa lớn, nước chảy rất xiết”.
Anh còn chưa nói hết, nước mắt của cô đã tuôn trào, nhưng dường như cô không hề hay biết, mắt cô vẫn dõi nhìn về hướng đỉnh núi xa xa. Mặt trời nhô lên trên nền trời trong trẻo, ngọn núi được gột rửa cả đêm trông vẫn tĩnh lặng nhưng tràn đầy sức sống.
Đội cứu hộ nghỉ ngơi một chút, rồi tiếp tục tìm kiếm xung quanh. Trời tạnh mưa, đi lại dễ dàng, tầm nhìn rõ ràng, thoáng cái họ đã tìm hết một vòng.
Dưới khe núi là một hồ nước rộng và sâu. Đội cứu hộ chia làm ba tốp, một tốp chèo thuyền trục vớt, một tốp tiếp tục tìm ở lối đi lên núi, tốp còn lại quan sát bên trong núi, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào. Thế nhưng khi mặt trời sắp lặn xuống núi, họ vẫn không tìm được gì.
Cả ngày Diêu Ngạn chưa hề ăn uống, mắt cô thâm quầng, Tưởng Nã ép cô về khách sạn.
Các đồng nghiệp đã về hết, Tưởng Nã xách hành lý của cô, dẫn cô lên phòng cao cấp. Diêu Ngạn ngơ ngơ ngác ngác để anh kéo đi. Tài xế đẩy hành lý theo sau Thẩm Quan nhìn thấy hai người Tưởng Nã, ông ta gật đầu đi đến thang máy. Thẩm Quan nhìn Diêu Ngạn chằm chằm: “Chuyện gì vậy?”.
Tưởng Nã sờ chiếc cằm lún phún râu của mình, anh cười: “Không có gì. Thẩm tổng về à?”.
Thẩm Quan chăm chú nhìn Diêu Ngạn, thấy cô im lặng nghiêng đầu, anh ta thu hồi ánh mắt, cười nói: “Đúng vậy. Chừng nào Tưởng tổng về?”.
Tưởng Nã ôm Diêu Ngạn vào lòng: “Chúng tôi ở chơi thêm vài ngày, chưa về vội!”.
Thẩm Quan gật đầu, bước đến thang máy.
Về phòng cao cấp, Tưởng Nã vào mở nước nóng, dỗ Diêu Ngạn đi tắm. Môi cô tái nhợt, cánh tay cô lạnh buốt nổi đầy da gà.
Cô vùi mình vào nước, Tưởng Nã cũng chui vào kỳ cọ cho cô. Diêu Ngạn mệt đừ người, mặc Tưởng Nã muốn làm gì thì làm. Một lát sau hai người tắm xong, Tưởng Nã bế cô về giường, quấn kín chăn cho cô, anh nói: “Em muốn ăn gì?”.
Diêu Ngạn lắc đầu, hai mắt cô trống rỗng.
Tưởng Nã hôn lên trán cô, gọi điện thoại đặt đồ ăn. Một lát sau, anh bưng cháo đến trước mặt Diêu Ngạn.
Hơi cháo nóng hổi xông lên mí mắt run run của Diêu Ngạn, cô nắm vạt áo của anh, giọng cô khản đặc cất lên: “Anh nghĩ cô Từ có gặp chuyện chẳng lành không?”.
Tưởng Nã múc cháo đút cho cô ăn: “Ngày mai, đội cứu hộ sẽ tìm tiếp. Qua hết ngày mai rồi tính!”.
Diêu Ngạn há miệng, nuốt cháo xuống, nhưng mắt cô ngân ngấn lệ, nhận không ra mùi vị của cháo.
Tưởng Nã đút cô ăn xong, mới ăn đến đồ của mình. Anh cầm bát đũa ra ngoài phòng ngủ, rút di động màn hình tối thui ra xem.
Qua một ngày một đêm, điện thoại đã ráo nước.
Tối qua, di động được cỏ dại che chắn nhưng vẫn ướt nước mưa, không biết nó còn dùng được hay không. Tưởng Nã lắp pin vào rồi mở máy. Một lát sau, màn hình sáng lên nhưng màu sắc hơi thay đổi, có vẻ như cần được sửa chữa.
Tưởng Nã lục tìm lịch sử điện thoại nhưng trống không. Anh lại tìm đến lịch sử cuộc gọi, số điện thoại của Diêu Ngạn bỗng xuất hiện trên màn hình. Thời gian của cuộc gọi cuối cùng là sáu giờ chiều ngày hôm qua, kéo xuống phía dưới là chuỗi các cuộc gọi nhỡ, chỉ có một cuộc gọi được nhận hơn mười giây, chính là số điện thoại lạ ở Quảng Châu.
Một bóng mờ bất ngờ xuất hiện trước mặt anh, anh ngước đầu lên. Diêu Ngạn dựa cửa phòng ngủ, ngây người nhìn di động trong tay Tưởng Nã.
Bóng đêm mênh mang, hơi đất xông lên nồng nặc báo hiệu một cơn mưa lớn sẽ trút xuống lần nữa. Tưởng Nã xoay điện thoại trong tay, nhếch miệng nói: “Em không ngủ à?”.
Diêu Ngạn chầm chậm bước từng bước về phía Tưởng Nã, im lặng xòe lòng bàn tay, Tưởng Nã mỉm cười, đặt điện thoại vào tay cô.
Diêu Ngạn dè dặt mở điện thoại, nhìn đến một chuỗi dài các cuộc gọi nhỡ, mắt cô thoáng thay đổi.
Tưởng Nã thở dài, kéo cô về phòng ngủ, tắt đèn trên đầu giường. Sự im lặng ngăn cách giữa hai người giống như một dòng sông, người đứng hai bên bờ không sao cảm nhận được hơi ấm của đối phương.
Thẩm Quan ngồi trên máy bay. Tài xế đưa báo cho anh ta: “Có lẽ tối qua cô Diêu và Tưởng tổng túc trực ở đó, hình như không tìm được gì”.
Thẩm Quan từ tốn nói: “Nhìn cô ấy rất đau lòng”.
Tài xế gật đầu: “Giống như đánh mất linh hồn”.
Thẩm Quan nhíu mày, gấp báo để sang một bên.
Ngày hôm sau, đội cứu hộ vào thôn tìm kiếm lần nữa. Diêu Ngạn và Tưởng Nã cũng tới từ sáng sớm. Cả ngọn núi bị xới tung, khe núi cũng lùng sục nhiều lần. Trong lòng mọi người đều đã có kết luận, lúc này chỉ đang cố gắng nốt chút sức lực cuối cùng, thuận theo tia hy vọng của những người đang từng giây từng phút mong ngóng tin tức.
Tìm đến tối, mọi người cũng kiệt sức. Họ vớt hồ nước hết lần này đến lần khác, không ai nỡ mở miệng nói kết luận. Về phần Diêu Ngạn, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Trở về khách sạn, bà Diêu gọi hỏi cô khi nào về, Diêu Ngạn giả vờ hăng hái, cười nói vui vẻ với bà. Sau khi gác máy, vai cô gục xuống, đầu óc rối như tơ vò.
Tưởng Nã đứng ngoài ban công hút thuốc. Quảng Châu đèn đuốc sáng choang so với thị trấn nhỏ như hai thế giới khác biệt, rực rỡ sắc màu.
Dưới chân anh đã có đến bốn chiếc đầu mẩu thuốc lá, Tưởng Nã dập tắt điếu thuốc thứ năm, quay người trở vào phòng khách.
Diêu Ngạn ngồi bó gối trên sofa, cúi gục đầu giàn giụa nước mắt, trông cô rất đáng yêu dưới ánh sáng mờ mờ. Tưởng Nã thở dài, ngồi vào ghế sofa, ôm cô đặt lên đùi.
Diêu Ngạn ngả vào ngực anh, cắn môi khóc thút thít, Tưởng Nã vuốt tóc cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cô, rất lâu sau anh nói: “Chỉ có một mảnh vải và một chiếc điện thoại di động, không chứng minh được gì hết”.
Diêu Ngạn níu chặt áo anh, vùi mặt vào ngực anh, giọng cô rầu rĩ như một con thú nhỏ bị dồn đến đường cùng: “Cô nói ngày mai cô sẽ ra nước ngoài, sống một cuộc đời mới, tạm biệt quá khứ. Cô nói cô muốn làm lại từ đầu…”.
Tưởng Nã ôm cô, lông mày anh cau chặt, hơi thở nơi lồng ngực phập phồng yếu ớt nhưng có thể chạm vào tận nơi sâu thẳm nhất trong tim anh. Anh nói: “Tìm chưa ra bà ấy thì chuyện gì cũng có khả năng. Mấy người rơi xuống núi đều không sao, em nghĩ bà ấy gặp chuyện?”.
Diêu Ngạn ngước đầu lên, mắt cô sưng húp, cô ngơ ngc nhìn Tưởng Nã, Tưởng Nã cũng trầm mặc nhìn cô.
Diêu Ngạn khàn giọng nói: “Có người đang tìm cô Từ”.
Tưởng Nã rót một ly nước ấm. Diêu Ngạn uống nước, cổ họng dần dần ấm lại không còn đau rát, cô cầm ly nói: “Lần đó em nói dối, không phải bạn học gửi tin nhắn chọc em. Tin nhắn đó kêu em lấy sổ tiết kiệm, em tưởng cô Từ kêu em đi”.
Tưởng Nã ngồi xuống một ghế sofa khác, chống khuỷu tay lên đầu gối, im lặng nghe cô kể.
“Hồi em đi thực tập, em thuê nhà ở ngoài. Sau đó con trai chủ nhà kết hôn, chủ nhà lấy phòng lại. Cô Từ dẫn em về chỗ của cô, kêu em ở tạm nhà cô. Chính trong thời điểm đó, em phát hiện cô hút ma túy.”
Thường ngày, Diêu Ngạn rất bận rộn, cô thường xuyên tăng ca. Một hôm cô đi làm về khuya, tình cờ qua khe cửa phòng ngủ của Từ Anh, cô thấy Từ Anh hít thuốc.
“Khi đó em không thể tin vào hai mắt của mình. Ngày hôm sau, em muốn dẫn cô đến trung tâm cai nghiện nhưng cô không chịu.”
Không một kẻ nghiện ngập nào tự nguyện đi cai ma túy, Từ Anh cũng không ngoại lệ. Diêu Ngạn không thể ép buộc bà, cũng không nỡ báo cảnh sát. Mãi đến một ngày Từ Anh hít ma túy quá liều, Diêu Ngạn cưỡng ép đưa bà đến trung tâm cai nghiện, cô thở phào nhẹ nhõm nhưng nào ngờ tất cả chỉ mới là khởi đầu.
“Cô Từ hận em đưa cô đi cai nghiện, cũng không còn mặt mũi gặp em. Em không thể tiếp tục ở lại làm việc tại Nam Giang, phải giấu giếm bạn học và thầy cô, em chịu không nổi, vì vậy em xin thôi việc về quê.”
Diêu Ngạn nắm chặt ly nước, cô cắn môi đến bật máu. Tưởng Nã vỗ chân cô, anh hỏi: “Sau đó thì sao?”.
Diêu Ngạn nhìn anh: “Về sau, chính em phát hiện hộp cafe trong nhà cô.” Diêu Ngạn kể từng chuyện bản thân biết cho anh nghe, bao gồm chuyện Thẩm Quan dò hỏi cô về Từ Anh và việc Thẩm Quan từng làm việc ở Tuệ Viên Mỹ: “Cô Từ làm ở Tuệ Viên Mỹ hơn hai mươi năm, từ khi nó còn ở Tân Châu rồi chuyển đến Nam Giang. Cô cũng là người giới thiệu em vào làm ở Tuệ Viên Mỹ. Thẩm Quan nói anh ta thân thiết với cô Từ nhưng cô chưa bao giờ nhắc anh ta trước mặt em”.
Nước ấm dần dần nguội lạnh, không còn nước ấm xoa dịu, cổ họng Diêu Ngạn lại khô rát: “Cô biết ai tìm cô nhưng cô không nói với em”. Diêu Ngạn ngẩng lên: “Lẽ nào là Thẩm Quan?”.
Tưởng Nã trở lại ngồi cạnh cô, anh quàng tay ôm vai cô nhưng không trả lời mà hỏi vặn: “Em biết ma túy đá làm như thế nào không?”.
Diêu Ngạn cau mày không hiểu. Tưởng Nã cười cười, anh nói: “Ephedrine, phốt pho đỏ, axit clohydric và một số thứ khác. Chúng không khó tìm, ở đâu cũng mua được, chỉ có ephedrine là rắc rối. Tháng Chín năm nay, cục quản lý thực phẩm và dược phẩm quốc gia thông báo siết chặt quản lý với một số loại thuốc chứa hơn ba mươi gam ephedrine”.
Miệng Diêu Ngạn há hốc ngạc nhiên: “Thuốc cảm?”.
Tưởng Nã mỉm cười: “Đúng vậy, thuốc cảm”.
Nhiều năm qua, nhà nước thay đổi biết bao chính sách với thuốc chứa ephedrine. Lần này lại càng thắt chặt hơn. Mỗi nhà thuốc bán loại dược phẩm này, đều yêu cầu người mua khai số chứng minh nhân dân, thời gian mua, số lượng mua, mà số lượng mua một lần, từ năm hộp ban đầu điều chỉnh xuống còn hai hộp.
Tưởng Nã nhíu mày: “Sản xuất ma túy đá cần ephedrine. Tinh chế ephedrme từ thuốc cảm khiến chi phí bị đội lên cao. Hơn nữa, cục quản lý luôn kiểm tra định kỳ lượng thuốc cảm bán ra của các tiệm thuốc và nhà máy dược phẩm. Một khi có biến động sẽ nắm được chiều hướng bán ra của ma túy đá. Lúc đầu quy mô nhỏ, họ dùng cách này điều chế ma túy, về sau dần dần thay đổi”.
Tưởng Nã bóp bàn tay lạnh buốt của Diêu Ngạn, anh nói: “Công ty Tuệ Viên Mỹ cung cấp một số hỗ trợ về mặt kỹ thuật với rất nhiều đơn vị sản xuất dược phẩm và thực phẩm. Với một người làm việc lâu năm, nhất định không thiếu các mối quan hệ, cũng có thể bỏ qua phân đoạn thuốc cảm, trực tiếp chiết xuất ephedrine!”.
Diêu Ngạn giật mình: “Ý anh là?”.
Miệng Tưởng Nã cong lên: “Trước đây, anh chỉ biết Thẩm Quan từng làm việc ở Tuệ Viên Mỹ. Sau này, anh mới biết năm năm trước, anh ta từng đại diện Tuệ Viên Mỹ giao thiệp với Lương Thịnh Hoa. Anh ta tìm Từ Anh, Từ Anh cũng là nhân viên của Tuệ Viên Mỹ. Rốt cuộc mục đích tìm Từ Anh của anh ta là gì?” Tưởng Nã nâng tay Diêu Ngạn lên miệng và hôn, anh hạ thấp giọng nói: “Anh một mực chờ Thẩm Quan hành động. Theo lý hẳn là đầu năm nay, nhưng đến đầu năm, anh ta lại không hề có động tĩnh. Vào tháng Chín, lượng ma túy đá cuối cùng cũng thông qua lá trà vận chuyển ra ngoài. Bây giờ cái anh muốn điều tra là cửa trên của anh ta và cửa dưới mới nhất!”.
Diêu Ngạn sợ hãi rủ mi, cô không thể tin nổi: “Ý anh là cô Từ cung cấp ephedrine cho Thẩm Quan?”.
Tưởng Nã lắc đầu: “Anh chỉ suy đoán mà thôi. Anh không có bằng chứng xác thực nhưng Thẩm Quan đang tìm bà ấy!”.
Tưởng Nã cầm điện thoại di động của Từ Anh, anh nói tiếp: “Có lẽ em cũng đã thử gọi vào số điện thoại Quảng Châu đó, nó là dãy số ảo, làm sao trùng hợp đến vậy? Chúng ta ở Quảng Châu, bà ấy liền nhận được điện thoại của Quảng Châu?”.
Diêu Ngạn nhíu mày, giọng nói không mấy chắc chắn: “Cô Từ biết em ở Quảng Châu. Trước đây, đối phương lợi dụng em để tìm cô Từ. Lẽ nào lần này đối phương cũng lợi dụng việc em ở Quảng Châu, cố tình dùng số điện thoại di động của Quảng Châu gọi cho cô Tỿ Cô Từ tưởng em tìm cô nên mới nghe điện thoại di động. Sau khi cô nghe xong cuộc gọi đó, đối phương tiếp tục gọi tới, cô Từ không nghe mà trực tiếp gọi hỏi em”.
Tưởng Nã gật đầu đồng tình: “Khi hỏi em, bà ấy đã xảy ra chuyện!”.
Diêu Ngạn sực nhớ tới một điều, cô giành điện thoại di động xem lịch sử cuộc gọi. Thời gian trò chuyện với dãy số Quảng Châu và Từ Anh gọi cho cô chênh lệch nhau một giờ đồng hồ. Cô lại cầm di động của mình không biết nên làm gì. Cô quay qua nói với Tưởng Nã: “Khoảng cách giữa hai cuộc gọi chỉ là một tiếng đồng hồ, liệu có chức năng theo dõi điện thoại giúp đối phương lần ra chỗ của cô, gây bất lợi cho cô không?” Cô còn nói: “Trước đây cô Từ gọi cho em, nghe xong em xóa số ngạy lập tức. Người khác làm sao biết số điện thoại của cô Từ? Lẽ nào họ cài phần mềm khôi phục lịch sử cuộc gọi hay giống như anh ngày trước, gắn phần mềm nghe trộm vào điện thoại của em? Nhưng không đúng, không thể nào có chuyện em không biết gì hết”.
Nghe cô nhắc đến phần mềm nghe trộm, Tưởng Nã hơi xấu hổ, anh cau mày nói: “Chúng ta từ từ phân tích, em đừng nóng vội!”.
Suy nghĩ của Diêu Ngạn rối tinh rối mù, lòng cô nóng như lửa đốt. Tưởng Nã chải tóc giúp cô: “Định vị theo dõi và nghe trộm điện thoại di động không phải dễ làm, chúng ta không phải đang đóng phim. Giả sử đối phương không dựa vào hai thứ này, vậy khả năng còn lại là thứ nhất họ đã phát hiện ra Từ Anh từ lâu, thứ hai họ thông qua em tìm Từ Anh. Chúng ta không đủ khả năng cân nhắc điểm thứ nhất nhưng có thể đắn đo điểm thứ hai”. Tưởng Nã đặt điện thoại di động của Diêu Ngạn ra trước mặt, anh nói: “Điện thoại này từng qua tay Thẩm Quan, mà còn là sau khi em nhận được cuộc gọi đầu tiên của Từ Anh”.
Diêu Ngạn lộ vẻ bàng hoàng. Tưởng Nã nói: “Có thể khôi phục lịch sử cuộc gọi nhưng cần điện thoại di động của em. Anh không cho rằng trong một quãng thời gian ngắn có thể làm được điều này, chúng ta nên thử cách khác”.
Tưởng Nã đi về phía máy vi tính đặt trên bàn, anh mở máy lên nói: “Lên mạng có thể xem sao kê giao dịch điện thoại, em biết không?”.
Diêu Ngạn không hiểu điều anh nói. Bắt gặp vẻ mặt của cô, Tưởng Nã cũng đã rõ, anh giải thích: “Trang chủ của nhà mạng cho tra xét chi tiết hoạt động của điện thoại trong vòng năm tháng nhưng cần có mã dịch vụ và một số mã khác. Em có mã dịch vụ không?”.
Diêu Ngạn lắc đầy nguầy nguậy: “Em chưa dùng bao giờ”.
Tưởng Nã trầm ngâm, anh cầm di động của Diêu Ngạn gọi lên tổng đài, hỏi gần đây số điện thoại này có thay đổi mã dịch vụ hay không. Tổng đài viên trả lời: “Có cài đặt mã một lần. Tôi không thấy mã cụ thể ở đây”. Tổng đài viên báo cho anh biết ngày cài đặt mật mã, Tưởng Nã gác máy, trầm mặc nhìn Diêu Ngạn.
Trong lòng Diêu Ngạn rối như tơ vò, sống lưng của cô cứng đờ, cô không dám tin: “Thẩm Quan lấy số điện thoại của cô Từ bằng cách này ư?”.
Tưởng Nã “ừ” một tiếng, anh cau chặt mày, ngón tay bất giác gõ lên bàn. Anh vẫn không giải thích được: “Dễ dàng bị phát hiện đến vậy, tại sao Thẩm Quan lại làm?”.
Diêu Ngạn cũng nghĩ không ra, cô lo lắng: “Vậy cô Từ có gặp nguy hiểm không?”.
Tưởng Nã nhếch miệng nói: “Nếu đối với Thẩm Quan, Từ Anh có giá trị lợi dụng, bà ấy làm sao gặp nguy hiểm?”.
Diêu Ngạn thoáng nhẹ lòng, cô nghe Tưởng Nã nói: “Nhưng Từ Anh có bị Thẩm Quan đưa đi hay không, đây vẫn còn là một ẩn số!”.
Họ cũng hết cách, không biết phải làm gì tiếp theo. Đài truyền hình Quảng Châu tranh giành đưa tin này, Từ Anh mất tích, sống chết chưa biết. Khi tin tức truyền đến Nam Giang đã là chiều Chủ nhật. Diêu Ngạn rời khỏi sở cảnh sát, phờ phạc ngồi ở sân bay. Tưởng Nã mua đồ ăn để cô lấp đầy bụng, cô lắc đầu không chịu ăn, nói chuyện điện thoại: “Làm sao mấy cậu biết?”.
Bạn của Diêu Ngạn nói: “Đọc trên weibo, sau đó bọn mình tìm tin tức xem. Là cô Từ thật à?”.
Diêu Ngạn ủ rũ nói: “Ừ, là cô”.
Cô bạn kia như không tin được vào tai mình. Diêu Ngạn kể lại tình cảnh trên núi, cô ta nói: “Để mình gọi các bạn khác cùng tới Quảng Châu tìm kiếm!”.
Diêu Ngạn ậm ừ chiếu lệ vài câu rồi gác máy. Nước mắt của cô lại không cầm được, tuôn ra như đê vỡ: “Không thể để cảnh sát xét hỏi Thẩm Quan sao anh?”.
Tưởng Nã ôm vai cô, anh nói: “Không thể, em cố chịu đựng, được không?”.
Diêu Ngạn ôm mặt, che giấu nước mắt, cô nói giọng khản đặc: “Cô Từ chính là người thân của em, anh hiểu không? Nếu không phải em bị lừa, không phải em liều lĩnh tìm cô, cô sẽ không liên lạc với em, sẽ không đến Quảng Châu xem em có gặp rắc rối hay không, bây giờ sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô cả!”.
Tưởng Nã thở dài: “Anh hiểu tâm trạng của em nhưng có một điều em phải hiểu, nếu Từ Anh ở trong tay Thẩm Quan thì bà ấy sẽ không gặp nguy hiểm!”.
Diêu Ngạn khóc nức nở, lòng dạ cô rối bời. Cô nghĩ đến hình ảnh giết người diệt khẩu, ném thi thể ra biển, phơi thấy ngoài đường, xử theo luật giang hồ trong phim xã hội đen. Tuổi của Từ Anh đã cao, bà làm sao chịu được kiểu đày đọa này.
Sau khi đến Nam Giang, hai người đón xe về thị trấn Trung Tuyển. Diêu Ngạn lặng thinh, dán sát người vào cửa. Phong cảnh ven đường trôi qua vun vút như mực vẽ thay đổi trên giấy Tuyên Thành, phân biệt không rõ hình dạng nguyên gốc. Màu sắc diễm lệ đến mấy cũng chỉ là mây khói thoáng qua.
Tưởng Nã đưa cô đến ngã tư: “Ở chỗ của anh nhé? Bây giờ em thế này, đừng khiến người nhà lo lắng”.
Diêu Ngạn mệt mỏi nói: “Mẹ em gọi nhiều lần rồi. Anh yên tâm, em không sao!”.
Tưởng Nã nhìn cô vào nhà, rồi anh quay về thị trấn Lý Sơn.
Diêu Yên Cẩn nằm bò trên giường xem ti-vi, thấy Diêu Ngạn xách hành lý mở cửa vào nhà, cô ném phăng điều khiển ti-vi, phi tới trước mặt em gái: “Sao hôm nay em mới về? Mẹ đang đi chợ mua đồ ăn”.
Diêu Ngạn mỉm cười, lấy quà tặng Diêu Yên Cẩn. Diêu Yên Cẩn hí hửng, reo hò sung sướng đi tìm gương soi. Trang sức tinh tế đẹp đẽ, những món linh tinh khác cũng cực kỳ hợp ý cô.
Bà Diêu đi chợ về, xót xa nhìn Diêu Ngạn, bà nói cô gầy đi nhiều. Diêu Ngạn xông xáo giúp bà Diêu nhặt rau nấu cơm. Một lát sau cơm nước nóng hổi đã xong Diêu Yên Cẩn trải bàn xếp ra nền phòng ngủ, ba người vừa ăn cơm vừa trò chuyện rôm rả. Diêu Ngạn không hề nhắc tới chuyện ở Quảng Châu.
Tưởng Nã về đến công ty vận chuyển hàng hóa, mấy anh em đã chuẩn bị sẵn một bàn rượu thịt chờ anh. Tưởng Nã để họ ăn trước, anh lên phòng làm việc trên tầng. Lý Cường theo sau anh, mở sổ sách, báo cáo việc kinh doanh mấy ngày qua. Tưởng Nã nói: “Cuối tháng để lại hai chiếc chạy đường dài đến Lô Xuyên!”.
Lý Cường lấy làm ngạc nhiên: “Lô Xuyên? Chuyến hàng gì ạ?”.
Tưởng Nã nhếch mép nói: “Đồ uống bên tòa nhà phía đông của công ty nước giải khát!”.
Lý Cường nghe theo lệnh anh, anh ta rời phòng làm việc. Tưởng Nã ngả người ra sau, mệt mỏi day trán. Anh mở máy vi tính kiểm tra tư liệu, góp nhặt tin tức thu được mấy ngày qua.
Bà Diêu nói với Diêu Ngạn tiến triển vụ phóng hỏa: “Không ngờ người đó lại đồng ý số tiền bồi thường, cả chục vạn tệ đấy con. Mẹ và bố con đã bàn bạc căn nhà trong ngõ sửa xong vẫn có thể ở”.
Diêu Ngạn gật đầu: “Vậy chúng ta sửa đi mẹ”.
Hai người trò chuyện xong, Diêu Ngạn về phòng, Diêu Yên Cẩn đang nằm ngủ ngon lành. Giường lò xo trải ra chỉ còn dư một lối đi nhỏ bằng hai bàn chân. Diêu Ngạn phải nằm nghiêng người mới đủ chỗ, Diêu Ngạn dịch nhẹ người, giường lò xo liền kêu cót két. Diêu Yên Cẩn mơ màng làu bàu trở mình dồn Diêu Ngạn ra sát ngoài. Diêu Ngạn vội chống tay lên tường, cúi mặt nhìn lối đi nhỏ chật hẹp. Cô nhíu mày, cuộn tròn người, miễn cưỡng chợp mắt.
Ngày hôm sau thức dậy, toàn thân Diêu Ngạn rã rời, cổ cô bị sái, lắc tới lắc lui cả buổi mới hơi bình thường trở lại. Diêu Ngạn rón rén đi vào bếp nấu cháo, sau đó vào nhà vệ sinh. Cô cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể nhưng mấy ngày nay bà Diêu căng thẳng, chút xíu tiếng động cũng đủ đánh thức bà. Nhìn Diêu Ngạn đánh răng rửa mặt, bà thở phào nhẹ nhõm. Bà cũng không ngủ được nữa, dậy giúp Diêu Ngạn làm đồ ăn sáng.
Khi Diêu Ngạn tới công ty nước giải khát, phòng làm việc vẫn chưa có ai đến. Thời gian vẫn còn sớm, cô ngồi thừ ra trên ghế, đầu óc mơ màng, không biết nên làm gì.
Cảnh sát Quảng Châu theo dõi vụ Từ Anh mất tích nhưng Diêu Ngạn không rõ họ có thể kiên trì bao lâu. Đến khi tất cả đồng nghiệp xuất hiện đầy đủ, cô mới gác mớ suy nghĩ hỗn độn của mình lại, tập trung làm việc.
Buổi trưa bà Diêu gọi điện cho cô, nói bà ở bệnh viện thăm Hứa Châu Vi. Bà lại nhỏ giọng rù rì: “Chao ôi, mẹ kể con nghe. Lúc nãy, mẹ đi xuống dưới tầng, ồn ào lắm. Sếp của Tiểu Hứa, anh Nã đó, làm một cô gái to bụng, cãi nhau ầm ĩ trong bệnh viện. Bởi thế mẹ bảo mà, loại lưu manh đó rõ là vô nhân tính. Con gái nhà người ta trẻ trung xinh đẹp lại bị thứ như anh ta phá hỏng đời!”.
Diêu Ngạn ngẩn ra: “Mẹ, mẹ nói gì cơ?”.
Bà Diêu nói: “Thôi quên đi. Mẹ không nói với con nữa, có nói con cũng chẳng hiểu. Con mau làm việc đi!”.
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng tút tút. Diêu Ngạn thẫn thờ cầm diện thoại di dộng, cô không cách nào bình tâm trở lại.