Sau đó Lan Ninh vẫn quan tâm đến diễn biến câu chuyện, buổi tối hôm ấy Mạc Trăn cũng share status của Ngôn Nho Ngữ, thể hiện mình cũng là độc giả của thầy Hạnh Tâm, lần này may mắn được diễn Ngô Dạng, nhất định anh sẽ thể hiện thật tốt.
Status này vừa được đăng lên liền thu hút sự bàn luận xôn xao của cộng đồng mạng, Lan Ninh lướt đọc comment một lúc rồi thoát khỏi weibo.
Ba ngày của kỳ nghỉ mùng một tháng năm nhanh chóng kết thúc, Lan Ninh xách theo túi đồ ăn mẹ cô sống chết nhét vào balo, lại bước lên xe quay về thành phố A.
Cô ngồi chuyến xe cuối cùng lên thành phố, lúc về đến nhà đã là buổi tối muộn. Cô lấy chút đồ ăn mang sang cho Khúc Đồng rồi đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó cảm thấy hơi mệt nên ngả người xuống giường ngủ luôn.
Bản điện ảnh của “Diễn viên” gây nên tiếng vang lớn nên được rất nhiều người quan tâm, có điều sau đó thầy Hạnh Tâm cũng không đăng thêm tin tức gì nữa, hơn nữa anh nhận trách nhiệm viết kịch bản cho bộ phim này, nên kỳ nghỉ mùng một tháng năm chắc vẫn đang bận rộn viết kịch bản nhỉ?
...Vậy bản thảo sắp tới có phải lại xin khất rất lâu nữa không?
Vừa nghĩ tới chuyện đó Lan Ninh lại cảm thấy tuyệt vọng, vừa trải qua cuộc sống đòi bản thảo địa ngục kia, cô thật sự không muốn trải qua lần thứ hai nữa.
Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ mọi người đều đi làm đầy đủ, công việc vẫn rất bận rộn. Dù ‘Lời nhắn tử vong’ cuối cùng cũng xuống xưởng in, nhưng Lan Ninh vẫn chưa yên tâm, còn đích thân tự chạy xuống xưởng in kiểm tra tiến độ công việc, nhìn xem sách in ra chất lượng có tốt không. Mặt khác tháng này tạp chí lại ra số mới, nên mấy ngày nay Lan Ninh bận đến mức chân không chạm nổi đất, mỗi ngày vừa về tới nhà là mệt đến mức vừa ngả người xuống giường liền ngủ luôn.
Ngày thứ ba đi làm, công việc vẫn bận rộn giống hai hôm trước, tin nhắn trên QQ cô cũng không thể trả lời ngay được. Khung chat của Trời Xanh Mây Trắng nhấp nháy dưới góc phải màn hình thật lâu, cuối cùng mới được cô kéo lên.
Trời Xanh Mây Trắng: Biên Biên Biên Biên, hôm nay là sinh nhật thầy Hạnh Tâm thật á ~\(≧▽≦) ~
Lan Ninh vừa đọc được tin này, thì theo bản năng nhìn sang chiếc lịch bàn để ngay bên cạnh, hôm nay là ngày mùng 5/5, cô nhớ hình như đúng là ngày sinh nhật của thầy Hạnh Tâm.
Súp Lơ: Ừm... Hình như đúng rồi.
Trời Xanh Mây Trắng: Biên Biên, có phải chị bận lắm không?
Súp Lơ: Ừ, bận đến mức đầu óc choáng váng hết cả _(:3” ∠)_
Trời Xanh Mây Trắng: xoa xoa ~
Trời Xanh Mây Trắng: Vốn không nên quấy rầy Biên Biên, nhưng chị có biết tin tức gì về thầy Hạnh Tâm không_(:3” ∠)_ gần đây không thấy anh ấy vào nhóm, hôm nay thầy Mười Chín Tai nói tổ chức sinh nhật cho anh ấy, anh ấy cũng từ chối _(:3” ∠)_
Trời Xanh Mây Trắng vừa nói vậy, Lan Ninh mới kịp nhận ra, hình như cũng đã lâu rồi cô không liên lạc với Ngôn Nho Ngữ .
Súp Lơ: Tôi cũng không rõ lắm, gần đây hơi bận nên tôi cũng không gọi điện được cho thầy.
Trời Xanh Mây Trắng: Thầy Mười Chín Tai nói, hình như thầy Hạnh Tâm không khỏe lắm :-(
Súp Lơ: Hả…lúc nào thầy ấy chả than trong người không thoải mái ○| ̄|_
Trời Xanh Mây Trắng: ... Phụt.
Trời Xanh Mây Trắng: Tôi còn tưởng nhân dịp sinh nhật thầy sẽ có cơ hội gặp anh ấy một lần QwQ.
Súp Lơ: Sau này còn rất nhiều cơ hội khác nữa, xoa đầu một cái ~ dạo này chắc thầy Hạnh Tâm rất bận, anh ấy vừa chuẩn bị sách mới rồi lại phải ký bản quyền bản điện ảnh “Diễn Viên” nữa.
Trời Xanh Mây Trắng: A a a tôi rất chờ mong bản điện ảnh của “Diễn Viên”! Mạc Thiên Vương diễn Ngô Dạng không phải quá đẹp trai đấy sao!
Súp Lơ: Ha ha tôi cũng cảm thấy vậy, không nói nữa nhé, tôi phải chuẩn bị xuống xưởng in giờ đây.
Trời Xanh Mây Trắng: Được được, Biên Biên chú ý chăm sóc sức khỏe nhé, chị đừng làm việc quá sức!
Lan Ninh gửi cho cậu một icon mỉm cười thân thiện rồi tắt khung chat, thoát khỏi QQ.
Sau ba ngày liên tục xuống xưởng in, cuối cùng Lan Ninh cũng có chút yên tâm, ngày mai sẽ không phải chạy xuống xưởng in giám sát tiến độ nữa. Lúc rời khỏi xưởng in thì đã sáu giờ hơn nên cô không về công ty, mà ra ga tàu điện ngầm về thẳng nhà.
Lúc đi qua cửa hàng bánh gato phía dưới chung cư, Lan Ninh dừng chân đứng ngoài cửa lưỡng lự vài phút, rồi cuối cùng cũng đi vào. Bây giờ trời cũng đã tối, không còn thời gian làm bánh sinh nhật nữa, nên Lan Ninh không thể làm gì khác hơn là mua một chiếc bánh gato hoa quả to nhất trong tiệm.
Nhưng chiếc bánh gato này cũng chỉ có sáu miếng, mà mỗi miếng thì rất nhỏ. Lan Ninh cảm thấy nếu như cô tặng chiếc bánh này cho thầy, thì không biết anh sẽ càu nhàu chế nhạo cô bao nhiêu ngày mới thôi đây.
Sau khi nhìn quỹ tiền mặt ọp ẹp Lan Ninh cắn răng chọn thêm vài miếng bánh gato cho đủ số, mới coi như một dao thanh toán sạch món nợ này.
Khi cầm túi bánh gato lớn tới cửa nhà Ngôn Nho Ngữ, thì cô lại chần chứ không dám nhấn chuông cửa. Tuy rằng hôm nay là sinh nhật của anh, nhưng cảm giác gặp thẳng mặt vẫn thấy hơi lúng túng. Không không không, mọi người đều đã là người trưởng thành rồi, cần gì phải xấu hổ, hơn nữa nói không chừng chuyện ngày đó chỉ là do cô hiểu lầm mà thôi!
Chuẩn bị tinh thần thật tốt, cuối cùng Lan Ninh cũng nhấn chuông cửa.
Chuông cửa vang lên rất lâu nhưng không có ai ra mở, Lan Ninh bắt đầu hoài nghi Ngôn Nho Ngữ có ở nhà hay không. Cô giơ tay lên đang định nhấn chuông lần nữa, thì đột nhiên người bên trong bỗng đẩy cửa ra.
Ngôn Nho Ngữ mặc một áo T-shirt màu trắng, đôi mắt hơi sưng, tóc cũng bối rù cả lên, dường như anh vừa mới tỉnh ngủ. Lan Ninh sửng sốt mấy phút, rồi nhìn anh cười một cái vô cùng tự nhiên: “Thầy, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Ngôn Nho Ngữ nhìn cô một lượt, hai tay rụt về đút trong túi quần, xoay người đi vào nhà: “Vào đi.”
Lan Ninh thay dép đi theo phía sau anh: “Thầy, anh làm sao vậy? Nhìn trông không thấy có sức sống gì cả.”
Ngôn Nho Ngữ nói: “Cô thử bị sốt rồi thể hiện sức sống cho tôi xem đi.”
Lan Ninh chớp mắt mấy cái, rồi đi tới bên cạnh anh: “Anh thật sự bị sốt sao?”
Ngôn Nho Ngữ lườm cô: “Muốn tôi cặp nhiệt độ đo lại cho cô xem ngay bây giờ không?”
“Không cần ...” Lan Ninh đặt túi bánh gato lên bàn, quan sát anh chăm chú, “Còn không phải vì anh đã có tiền sử nói dối ăn vạ nhiều lần đấy sao? Anh từng đọc truyện ‘Cậu bé chăn cừu và chó sói’ chưa?”
Dường như Ngôn Nho Ngữ rất mệt mỏi, nên anh không nói câu nào, chỉ ngả người nằm xuống ghế sofa.
Lan Ninh đi tới bên cạnh anh, ngồi xuống bên cạnh chiếc sofa: “Thầy này?”
Cô gọi một tiếng, thấy đối phương không phản ứng lại, liền đánh bạo đặt tay lên trán anh kiểm tra thử: “Nóng quá, anh đã uống thuốc chưa?”
“Ừm...” Ngôn Nho Ngữ nhắm mắt lại, mơ màng không rõ đáp một tiếng.
Lan Ninh đứng dậy, vào phòng anh lấy chăn ra, đắp lên người cho anh, sau đó lại xuống nhà bếp chuẩn bị một túi đá lạnh, đặt lên trán anh.
Dường như Ngôn Nho Ngữ đã thoải mái hơn nhiều, lông mày chau lại nãy giờ cuối cùng cũng buông lỏng.
Lan Ninh nhìn anh chăm chú, lầm bầm lầu bầu nói: “Xem ra mấy chiếc bánh gato này anh không ăn được rồi.”
“Khụ...” Ngôn Nho Ngữ ho khụ một tiếng, nhẹ nhàng mà nói, “Bánh gato cô cứ để vào tủ lạnh giúp tôi, ngày mai tôi khỏe lại là có thể ăn rồi.”
Lan Ninh: “...”
Đây chính là bản năng nghề nghiệp của kẻ tham ăn đi. :’)
Cô nghe lời đem bánh gato cất vào ngăn mát của tủ lạnh, sau đó ngồi ngắm Ngôn Nho Ngữ đang ngủ ngon trên sofa. Anh bị sốt lại ở một mình cả ngày hôm nay, anh cũng thật là đáng thương, cô không muốn để anh ở lại đây một mình nữa.
Cô tìm một vài nguyên liệu nấu ăn ở nhà bếp, quyết định làm cho mình vài món ăn tạm. Ngôn Nho Ngữ vẫn đang nằm ngủ trên sofa, Lan Ninh thay túi đá cho anh mấy lần, cuối cùng bản thân mình cũng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Không biết Ngôn Nho Ngữ tỉnh lại từ lúc nào. Anh vươn tay sờ túi đá đã chảy ra thành nước từ lâu, anh hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy Lan Ninh đang ngả đầu ngủ trên một chiếc sofa khác.
Ban đầu anh hơi ngạc nhiên, sau đó ánh mắt từ từ trở nên dịu dàng. Hơi thở Lan Ninh đều đều, mái tóc dài mềm mượt xõa ngang vai. Ngôn Nho Ngữ nhìn cô một lúc, rồi từ từ duỗi một tay tới, chạm nhẹ lên đỉnh đầu của cô.
“Ưm...” Lan Ninh khẽ lầm bầm, cô vốn ngủ không sâu, vào lúc này khi Ngôn Nho Ngữ chỉ mới chạm nhẹ, cô đã tỉnh lại.
Ngôn Nho Ngữ vừa thấy cô sắp tỉnh, liền mau chóng thu tay lại.
Lan Ninh vịn tay vào thành ghế, từ từ ngồi thẳng dậy: “A, thầy, anh tỉnh rồi sao?”
“Ừm.” Ngôn Nho Ngữ đáp một tiếng, chuyển hướng ánh mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà phía trên.
Lan Ninh lấy túi đá trên trán anh xuống, lại kiểm tra nhiệt độ trên trán anh một chút, rồi thở phào nhẹ nhõm nói: “Hạ sốt rồi, anh có muốn đo lại nhiệt độ không?”
“Không cần…”
“À...” Lan Ninh hơi do dự, rồi đứng thẳng người lên. Bởi vì ngồi dưới đất quá lâu, nên bây giờ chân cô hơi tê. Cô xoa bóp tay chân một chút, thuận tiện nhìn đồng hồ trên tay một cái: “Còn chưa tới 12 giờ này!”
Cô chạy xuống phòng bếp lấy bánh gato hoa quả ra, bày trên bàn trà ngoài phòng khách, tiện thể cũng thắp thêm một ngọn nến: “Thừa dịp còn mấy phút nữa, anh mau cầu nguyện đi!”
Ngôn Nho Ngữ nhìn cô một cái, rồi lại nhìn chiếc nến cắm trên chiếc bánh, anh nhỏm người ngồi dậy từ sofa: “Cô mua loại bánh cô thích làm quà sinh nhật cho tôi đấy à?”
“Trong tủ lạnh còn mấy miếng vị khác nữa, anh có thể giữ lại để ngày mai ăn!” Lan Ninh mau chóng giải thích, “Nói chung anh mau cầu nguyện trước đã!”
Giọng nói Ngôn Nho Ngữ vẫn có chút ghét bỏ: “Dùng cái bánh bé xíu đó mà ước nguyện á, không chừng điều ước chẳng thực hiện được đâu.”
Lan Ninh: “...”
Ước ao thì tự mình cố gắng mà thực hiện, liên quan gì đến chuyện bánh to hay nhỏ!
“Còn nữa, lần trước sinh nhật của chủ biên mấy người cắm nến số 17 rõ to, sao đến lượt tôi thì cô cắm số 28?”
Lan Ninh: “...”
Bởi vì chủ biên là phụ nữ, anh cũng muốn vậy sao!
Cô hít một hơi lấy lại bình tĩnh, nhắc nhở bản thân không được chấp nhặt cùng bệnh nhân, hơn nữa hôm nay còn là sinh nhật anh, cô nên khoan dung với anh một chút mới phải. Cô vừa nghĩ thế, liền nhìn Ngôn Nho Ngữ nở nụ cười vô cùng bao dung bác ái: “Thầy à, anh không thổi nến nữa thì 12 giờ bây giờ đấy.”
Ánh mắt Ngôn Nho Ngữ nhàn nhạt đảo qua nhìn cô một cái, anh nhắm mắt lại hai tay tạo thành chữ thập, nhẹ giọng nhủ thầm: “Hi vọng năm nay tôi có thể kết hôn.”
Lan Ninh: “...”
Thầy à, tốt nhất anh vẫn nên cầu nguyện năm nay có thể thoát khỏi kiếp FA còn thực tế hơn đấy!
“Phù ――” Ngôn Nho Ngữ thổi tắt ngọn nến, cầm chiếc dĩa đặt bên cạnh bánh gato chuẩn bị xúc bánh. Lan Ninh cướp dĩa về, chau mày nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”
“Đương nhiên là ăn bánh gato, cô lấy dĩa ra đây không phải để tôi ăn sao?”
“... Không, tôi chỉ muốn để anh ước nguyện thôi.”
“Bây giờ sứ mệnh thứ nhất của nó đã hoàn thành, có thể thực hiện sứ mệnh thứ hai của nó rồi.”
Lan Ninh: “...”
“Tôi vừa nấu chút cháo vẫn còn nóng đấy, anh ăn cháo trước rồi hãy ăn bánh gato.” Cô xuống nhà bếp, múc một chén cháo nhỏ, bưng ra cho Ngôn Nho Ngữ.
Ngôn Nho Ngữ cúi đầu nhìn cháo trong chén, quả nhiên vẫn còn đang bốc hơi nóng, anh cầm lấy thìa, múc một muỗng đưa vào miệng.
Lan Ninh ngồi bên cạnh cắt hai miếng bánh gatô nhỏ, bỏ vào hai chiếc đĩa, rồi đóng gói hộp bánh cất đống còn lại vào trong tủ lạnh. Trong phòng trở nên yên tĩnh, Lan Ninh xiên gần hết đống dâu tây trên chiếc bánh, độc thoại luyên thuyên một hồi: “Đợt nghỉ mùng một tháng năm anh làm gì vậy? Sao không có chút tin tức nào?”
Ngôn Nho Ngữ nói: “Không phải cô cũng biệt tăm biệt tích đó sao?”
“À, chỉ là tôi đang... suy nghĩ về cuộc đời.”
Ngôn Nho Ngữ quay đầu nhìn cô: “Tôi cũng đang cho cô thời gian suy nghĩ về cuộc đời.”