Sau một khoảng im lặng dài, Kiều Mãn phát hiện đúng là không thể để anh ta dắt mũi được, nếu không sẽ bị lạc đề hoàn toàn.
“...Nói chuyện nghiêm túc được không? Anh không biết đây là một cuốn tiểu thuyết, vậy sao lại giống nam phụ trong truyện mà đi tỏ tình với nữ chính?”
“Bởi vì anh đang đi theo cốt truyện.” Tưởng Tùy lần này không vòng vo, nói thẳng.
Kiều Mãn kinh ngạc: “Cốt truyện? Nhưng anh còn chưa từng đọc cuốn tiểu thuyết này mà, sao lại…”
Chưa nói hết câu, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một dòng chữ—
[Kiều Mãn, xin chào, chào mừng đến với thế giới của tình yêu, hãy nghiêm túc hoàn thành toàn bộ cốt truyện. Phần thưởng là sau khi đến được đoạn kết, bạn sẽ được trở về thế giới ban đầu, tại thời gian và địa điểm trước khi xuyên không. (Đây là lời chào mừng, sẽ không xuất hiện lần thứ hai.)]
[Trước cổng thư viện, bị Cố Hàn Thiên va phải, sách kiến trúc trong tay rơi xuống đất, trong đó có một quyển "Phân tích mái vòm chùa cổ Trung Quốc" thu hút sự chú ý của anh ta.]
“Anh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra trong đầu ngay ngày đầu tiên xuyên đến đây,”
Tưởng Tùy chỉ vào thái dương: “Tự nhiên hiện ra một dòng chữ, nói rằng chỉ cần anh hoàn thành cốt truyện thì sẽ được quay về thế giới của mình, rồi đùng một cái bắt anh đi mua thuốc lá.”
Kiều Mãn chớp mắt, dòng chữ đầu tiên trong đầu cô đã biến mất, chỉ còn dòng thứ hai vẫn còn hiện lên, chữ đen trên nền trắng rõ rành rành.
“Vậy là anh đi mua thuốc lá thật?” Cô hỏi.
Tưởng Tùy liếc cô một cái: “Anh báo cảnh sát rồi, tiện thể đến bệnh viện chụp CT não.”
Kiều Mãn: “...” Hợp lý đấy.
“Sau đó phát hiện ra đây không phải thế giới thực, anh cũng không còn là Tưởng Tùy cũ nữa.”
Kiều Mãn gật đầu: “Anh đã trở thành nam phụ.”
Tưởng Tùy: “Thân thể vẫn là của anh, chỉ là trẻ hơn vài tuổi, nhưng thân phận đã thay đổi, cả gia đình, bạn bè và các mối quan hệ đều không còn.”
Kiều Mãn gật đầu: “Sau đó thì sao? Anh mua thuốc lá rồi à?”
“Ừ, không đi thì mấy dòng chữ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu, rất phiền.”
Tưởng Tùy không đợi cô hỏi tiếp, chủ động kể: “Nhưng anh đi mấy lần rồi mà dòng chữ vẫn chưa biến mất, cứ nhắc mãi phải đến cửa hàng tiện lợi, mãi đến lần cuối, khi anh gặp được Bạch Tinh Vũ ở đó, thì dòng chữ mới chuyển thành cốt truyện cụ thể và lời thoại.”
“Đó là lần đầu tiên nam phụ gặp nữ chính.” Kiều Mãn giải thích.
Nhắc đến đây, Tưởng Tùy không nhịn được mà phàn nàn: “Lúc đó cô ta đang ăn oden, cốt truyện bắt anh nhìn cô ta 30 giây, rồi khi cô ta được tài xế đón đi thì anh phải đội mưa đuổi theo. Lúc đó anh còn tưởng là muốn anh giành lấy củ cải cô ta chưa ăn xong, ai ngờ là đoạn kịch ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’.”
“...Cốt truyện nào não tàn tới mức bắt anh đi giành củ cải chưa ăn xong của người ta hả?” Kiều Mãn cạn lời.
Tưởng Tùy nhún vai: “Tóm lại là sau khi hoàn thành phân đoạn đó, dòng chữ biến mất.”
“Sau đó thì sao?” Kiều Mãn truy hỏi.
“Sau đó không lâu lại xuất hiện một dòng chữ mới, vẫn bảo anh đến cửa hàng tiện lợi, rồi cứ lặp lại vài lần, cho đến hôm qua mới có cốt truyện mới, mà còn tệ hơn cả việc đi cửa hàng.”
Nghe vậy, Kiều Mãn nhớ lại trong nguyên tác đúng là có đoạn như vậy.
Nam phụ yêu nữ chính từ cái nhìn đầu tiên ở cửa hàng tiện lợi, sau đó thường xuyên lui tới nhưng không gặp lại cô. Cho đến trước ngày khai giảng, nam phụ thấy thông tin của nữ chính trong hồ sơ hội học sinh thì mới có màn tỏ tình vào ngày đầu nhập học.
So với cốt truyện thì những gì Tưởng Tùy trải qua đều trùng khớp.
“Lý do em chưa thấy cốt truyện, có thể vì nhân vật của em trong truyện vẫn chưa xuất hiện.” Tưởng Tùy ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào gương mặt đỏ lên vì nóng của cô, “Vì chúng ta đều là người xuyên không anh nhắc em một câu.”
Kiều Mãn lau mồ hôi: “Nói đi.”
“Cốt truyện thường sẽ xuất hiện trong đầu em trước mười phút. Tuy phần lớn tình tiết không cụ thể đến từng phút giây, có thể linh hoạt trong một khoảng thời gian, nhưng anh khuyên em nên chuẩn bị xong xuôi trong mười phút, và cố gắng hoàn thành nhiệm vụ một lần cho trọn vẹn.”
Tưởng Tùy nói xong ngừng lại một chút, rồi bổ sung: “Dù cho không vì muốn quay về thế giới thực.”
Kiều Mãn: “Tại sao?”
“Vì nếu bỏ lỡ cốt truyện, em sẽ gặp xui, mà còn rất phiền.”
Kiều Mãn: “…”
Tưởng Tùy chậm rãi giải thích: “Ví dụ như lần đầu anh nhận được nhiệm vụ nhưng không đi ngay đến cửa hàng, sau đó dù đi mấy lần cũng vô ích, mãi đến khi Bạch Tinh Vũ lại đến ăn oden, anh mới miễn cưỡng hoàn thành phân đoạn đầu tiên. Nếu như trước khi phân đoạn sau tới mà cô ta không quay lại cửa hàng nữa, anh đoán là nhiệm vụ sẽ thất bại.”
Kiều Mãn gật đầu: “Bỏ lỡ thời điểm diễn ra tình tiết, hành vi của các nhân vật khác sẽ trở nên khó đoán, lúc đó muốn hoàn thành nhiệm vụ sẽ phiền hơn. Nhưng chuyện xui xẻo mà anh nói là sao?”
Tưởng Tùy: “Lần đầu bỏ lỡ cốt truyện, anh làm rơi điện thoại, máy tính hỏng ba lần, áo quần tự dưng bị rách, bị mưa ướt một trận, tai nghe mới mua chưa dùng đã hỏng.”
Kiều Mãn im lặng nhìn anh.
Tưởng Tùy: “?”
Kiều Mãn quay người bước đi.
“Đi đâu vậy?” Tưởng Tùy nhàn nhã cao giọng hỏi.
Kiều Mãn không quay đầu lại: “Thư viện!”
Thư viện cách tòa nhà Tri Hành năm tòa giảng đường, hai căn tin, và một hồ nhân tạo vừa không đẹp lại chẳng hữu ích.
Khi Kiều Mãn thở hồng hộc chạy đến thư viện, thì vừa đúng lúc bỏ lỡ mười phút chuẩn bị cho cốt truyện.
Từ lời bàn tán của người đi đường trước cửa thư viện, cô biết nam chính Cố Hàn Thiên đã rời đi từ hai phút trước.
“Cố Hàn Thiên thật sự quá đẹp trai!” Người qua đường số 1 phấn khích nói.
Người số 2 lập tức đồng tình: “Đúng vậy đúng vậy, quá đẹp trai!”
Kiều Mãn chống tay vào tường thở hổn hển, vất vả lắm mới bình ổn nhịp thở, thì phát hiện đôi giày sneaker trắng của mình, lúc này đang há miệng to như cười nhạo mình.
Cô: “…”
“Bắt đầu xui rồi,” Tưởng Tùy chẳng biết đã theo tới từ bao giờ, liếc nhìn giày cô: “Nhưng em cũng không cần căng quá, anh đã nghiên cứu rồi, không nguy hiểm đến tính mạng đâu, nhiều nhất là mất tiền thôi.”
Mất, chút, tiền? Kiều Mãn không có đồng nào trong túi liếc mắt lạnh lùng nhìn anh, khiến Tưởng Tùy đang hóng kịch cũng phải đứng nghiêm chỉnh hơn một chút.
“Anh đã mua SIM chưa?” Cô hỏi.
Tưởng Tùy: “Mua rồi.”
“Đăng ký chính chủ chưa?”
Tưởng Tùy: “Chưa kịp.”
Thẻ sinh viên là do trường làm và kích hoạt đồng loạt, sinh viên mua với giá rất rẻ, sau đó tự ra cửa hàng đăng ký thông tin cá nhân.
Hôm nay là ngày đầu nhập học, Tưởng Tùy vừa mua SIM, nhưng chưa đăng ký.
Nghe câu trả lời, Kiều Mãn đưa tay ra, Tưởng Tùy im lặng đưa điện thoại cho cô.
“Em biết số điện thoại của nam chính à?” Tưởng Tùy hơi nhướn mày.
Kiều Mãn không ngẩng đầu, vừa gõ nhanh vừa nói: “Lúc nãy nhìn thấy ở phòng giáo vụ.”
Gửi tin nhắn cho nam chính xong, cô lưu số mình vào máy Tưởng Tùy rồi mới trả lại điện thoại.
Màn hình vẫn ở giao diện tin nhắn, Tưởng Tùy tiện liếc nhìn
Anh: Cố chó, tao đã ngứa mắt mày lâu rồi, có gan ra thư viện đối mặt chút không?
188******:** Mày là ai?
Anh: Mày quan tâm làm gì, ông đây đang ở thư viện chờ mày đấy, , mày không tới là cháu tao.
188******:** Đồ điên? Cút xa tao ra.
Anh: Mày cái @# đầu óc có vấn đề $#%^& ông đây nhịn mày đủ rồi $#@... con hoang!
188******:** Đợi đấy, tao tới ngay.
Tưởng Tùy lặng lẽ cất điện thoại, nhìn cô gái cao ngạo lạnh lùng trước mặt mà mắng chửi rất thành thạo, hiếm hoi lên tiếng bênh vực người lạ: “Người đến thư viện ngay ngày đầu nhập học thế này, sau này chắc chắn sẽ còn tới nữa, em không nhất thiết phải mạo hiểm khiêu khích anh ta, cứ chờ là được.”
Chờ? Cô cũng muốn chờ, nhưng tiếc là túng tiền không cho phép.
Kiều Mãn cười lạnh, không quay đầu lại mà đi thẳng vào thư viện: “Em đi mượn sách, anh thấy anh ta đến thì nhắn cho em.”
Nam chính Cố Hàn Thiên vừa rời khỏi thư viện không lâu, rất có thể vẫn còn quanh đây.
Kiều Mãn không dám chậm trễ, vừa vào thư viện liền chạy tới khu sách kiến trúc, nhanh chóng tìm cuốn “Phân tích mái vòm chùa cổ Trung Quốc”.
Cố Hàn Thiên từ nhỏ đã thích kiến trúc cổ, đặc biệt là cấu trúc mộng thép, tuy bị ép học kinh tế vì gia đình, nhưng chưa từng từ bỏ đam mê nghiên cứu lĩnh vực này.
Chính vì vậy, lần đầu gặp nữ phụ, thấy cô cầm cuốn sách mình yêu thích, mới để lại ấn tượng không tệ.
Sau này khi biết cô cũng học ngành kinh tế như mình, thì ấn tượng đó trở thành cảm giác đồng điệu.
Nữ phụ vì thế bước vào vòng tròn của anh, trở thành đóa hoa hiểu lòng người nở bên cạnh anh.
Tóm lại, đã quyết định đi theo cốt truyện thì bước đầu tiên này cực kỳ quan trọng, nền tảng tốt thì sau mới suôn sẻ.
Điện thoại cũ trong túi rung hai lần, Kiều Mãn vội vàng nhìn qua, là tin nhắn của Tưởng Tùy: “Tới rồi.”
Kiều Mãn tìm sách nhanh hơn, nhưng sắp tìm hết cả dãy rồi vẫn chưa thấy cuốn “Phân tích mái vòm chùa cổ Trung Quốc”.
Điện thoại đột nhiên rung điên cuồng, không cần đoán cũng biết là Tưởng Tùy đang thúc giục.
Trong thư viện, giọng nữ nhẹ nhàng vang lên qua loa, dịu dàng nhắc nhở: hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, sách trong thư viện vẫn chưa được phân loại hoàn chỉnh, vẫn còn một số sách xếp sai khu vực, nếu các bạn phát hiện sách bị lệch vị trí, xin vui lòng mang đến quầy để giao lại cho nhân viên.
Điện thoại trong túi vẫn không ngừng rung bần bật, Kiều Mãn càng sốt ruột lục tìm sách nhanh hơn. Cuối cùng cũng tìm thấy cuốn mình cần ở dãy cuối cùng.
Điện thoại bỗng im bặt. Cô lập tức rút cuốn “Phân tích mái vòm chùa cổ Trung Quốc”, tiện tay lấy thêm vài quyển khác, ôm hết vào lòng rồi sải bước đi ra ngoài. Hai chiếc giày trên chân cô kêu lạch cạch, đế giày bung ra như miệng há ngoác trông vừa buồn cười vừa đáng sợ.
“Bạn học, bạn chưa đăng ký mượn sách, không được mang sách ra ngoài đâu!” Nhân viên quầy lập tức hô lớn khi thấy cô đi thẳng mà không ngoái đầu lại.
Ngay lúc Kiều Mãn vừa bước ra khỏi thư viện, Tưởng Tùy cũng từ hướng ngược lại đi tới, vừa hay lướt ngang cô. Anh mỉm cười, chặn ngay trước mặt nhân viên.
“Chị ơi, ngại quá, cô ấy ra ngoài gặp bạn một chút, lát nữa sẽ quay lại đăng ký ạ.”
“Nhưng mà…”
“Hay chị giữ em lại làm tin cũng được, yên tâm đi chị, cô ấy không trốn đâu.”
Tưởng Tùy cười càng thêm thân thiện, tỏ vẻ nhẫn nại dễ gần, nhưng vẫn đứng chắn lối đi, không nhúc nhích.
Kiều Mãn phớt lờ ánh mắt kỳ quái của mọi người đang nhìn vào đôi giày sắp bung của mình, ôm sách bước nhanh ra xa. Cô chưa từng gặp nam chính, nhưng chỉ cần liếc qua đã nhận ra anh ta ngay.
Dù là tiểu thuyết ngốc đến đâu thì nam chính vẫn phải đẹp trai và nổi bật, điều này không bao giờ sai.
…Huống chi ánh mắt đối phương đầy sát khí, nhìn là biết đang muốn gây chuyện.
Kiều Mãn âm thầm điều chỉnh hơi thở, cố gắng làm ra vẻ tự nhiên nhất, bước lại gần từ một góc độ như tình cờ.
Bốp!
Cố tình va vào đối phương, sách rơi lả tả xuống đất. Cố Hàn Thiên cũng vì thế mà dừng bước, theo phản xạ cúi xuống nhặt sách giúp cô.
Dòng chữ trong đầu cô biến mất, thay vào đó là một dòng thoại mới.
Kiều Mãn từ nhỏ đã là một nữ hoàng, chưa từng đóng vai "hoa nhài trắng nhỏ" trong sáng ngây thơ, nên đành cố gắng dịu giọng hết mức:
“Xin lỗi, anh không sao chứ?”
“Không sao, còn cô?”
Giọng Cố Hàn Thiên lạnh nhạt, nhưng cũng xem như lịch sự. Anh nhặt cuốn “Phân tích mái vòm chùa cổ Trung Quốc” lên, nhưng khi định nhặt những cuốn khác thì tay lại khựng lại.
Xem ra đã thành công thu hút sự chú ý của anh ta, thậm chí còn gây được thiện cảm ban đầu.
Kiều Mãn thấy phản ứng của đối phương, khóe môi khẽ cong lên duyên dáng, nhưng ngay sau đó lại nhận ra… ánh mắt anh ta không phải dừng ở cuốn về đền chùa, mà là những quyển còn lại.
Cô cúi đầu nhìn theo ánh mắt anh ta
“100 tư thế mới trong tình yêu và tình dục”
“Các bước dạo đầu giúp tăng khoái cảm cho các cặp đôi”
“Cẩm nang chọn và sử dụng đồ chơi tình dục cho người độc thân”
“Tại sao con người lại bị ràng buộc bởi đạo đức, nếu người với người được thì… với động vật…”
Kiều Mãn: “…”