Cùng Xuyên Vào Truyện Máu Chó Với Chồng Cũ

Chương 15: Bàn về cách vợ chồng cũ cùng nhau diễn cảnh hôn

Trước Sau

break

Kịch bản mới đã in hằn trong đầu, nhưng Kiều Mãn lại đột ngột quay mặt đi.

Âm nhạc vẫn đang tạm dừng, những ánh đèn chớp nháy ngũ sắc vẫn xoay tròn trên tường.

Trương Tử Soái huênh hoang giơ micro lên, âm thanh chói tai lại vang lên một lần nữa.

“Tôi bảo cô xin lỗi, cô điếc à?”

Hắn càng lúc càng hống hách, mấy lần suýt thì dí micro thẳng vào mặt Kiều Mãn.

Kiều Mãn vẫn đứng đó với vẻ mặt cứng đờ, trông vô cùng bướng bỉnh, không chịu nhượng bộ chút nào.

Tưởng Tùy lặng lẽ nhìn cô, đột nhiên nhớ lại hồi lớp hai tiểu học, cô từng đánh em gái Kiều Thêm rồi bị ba mẹ mắng.

Khi đó, cô cũng cứng đầu như thế, mặt mày lạnh tanh, không nói một lời, khiến người khác tức đến phát điên.

Từng ấy năm trôi qua, anh chứng kiến cô từ lúc ba tuổi lớn lên đến hai mươi bảy, giờ lại quay về tuổi hai mươi trong thế giới tiểu thuyết. Vậy mà mỗi khi phản kháng bị động, cô vẫn giữ nguyên cái tính cách ấy.

Có thể thấy thời gian – kẻ mài mòn mọi thứ – cũng chẳng mài được cô.

Hôm nay Trương Tử Soái tới quán bar Night Light là để thấy Kiều Mãn quỳ xuống cầu xin tha thứ. Kết quả là cô lạnh lùng, thái độ còn kênh kiệu hơn hắn, chẳng hề có chút thành ý xin lỗi.

Lửa giận của hắn ngày càng bốc cao, nhất là khi phát hiện anh họ mình cũng đang nhìn, đầu óc nóng lên liền giơ tay định đánh.

“Kiều Mãn.”

Tưởng Tùy đột ngột lên tiếng, giọng nói vang vọng trong phòng khiến không khí càng thêm yên tĩnh. Mọi người trong phòng đồng loạt quay đầu nhìn anh.

Tay Trương Tử Soái vẫn còn lơ lửng giữa không trung, ngơ ngác quay lại: “Anh gọi ai vậy, anh?”

Tưởng Tùy nhìn Kiều Mãn, lại gọi cô một tiếng.

Kiều Mãn vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, coi như không nghe thấy.

Trương Tử Soái hơi chột dạ, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc: "Anh… anh với cô ta… quen nhau à?"

Tưởng Tùy không để ý tới cậu ta, lần thứ ba gọi tên Kiều Mãn.

Kiều Mãn cắn nhẹ môi, quay mặt sang hướng khác thêm ba mươi độ.

Tưởng Tùy khẽ thở dài, đứng dậy bước về phía cô.

Giống như mỗi lần hai người giận dỗi khi trước, anh đi đến trước mặt cô, nhìn cô bằng ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa dịu dàng.

Kiều Mãn lạnh lùng liếc anh một cái, vẫn làm ngơ.

Trương Tử Soái nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra.

Những người khác trong phòng cũng dần nhận ra có gì đó không ổn, bầu không khí trầm xuống.

Tưởng Tùy không bận tâm đến tâm trạng của mọi người, cúi đầu nắm lấy tay Kiều Mãn.

Kiều Mãn lập tức muốn giằng ra, nhưng bị anh siết chặt hoàn toàn.

"Còn giận à?" Anh không theo lời thoại trong đầu, mà hạ giọng hỏi.

Trương Tử Soái lập tức tuyệt vọng, mặt cắt không còn giọt máu, lặng lẽ lùi về góc tường.

"Tối qua anh nghĩ lại rồi, đúng là lỗi của anh." Tưởng Tùy tiếp tục xin lỗi.

Trời càng lúc càng khuya, quán bar càng thêm náo nhiệt. Dù cửa phòng bao đóng kín, tiếng nhạc vẫn vọng vào.

Kiều Mãn vẫn giữ thái độ lạnh lùng, không nhận lời xin lỗi. Tưởng Tùy suy nghĩ một lúc, đột nhiên bắt đầu giở trò.

"Phải quỳ xuống thì em mới chịu tha thứ à?"

Kiều Mãn lập tức quay đầu lại: "Vậy anh quỳ đi."

Tưởng Tùy không chần chừ, lập tức quỳ gối xuống.

Kiều Mãn nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Anh quỳ rồi đấy nhé." Anh nhắc nhở.

Kiều Mãn cười lạnh.

"Anh quỳ thật rồi mà." Tưởng Tùy nhấn mạnh lại.

Mặt Kiều Mãn không biểu cảm, cô biết chắc chắn anh không quỳ thật.

"… Bao nhiêu người đang nhìn, cho anh chút thể diện được không?" Tưởng Tùy thấy cô không có phản ứng, đành đứng dậy, tiếp tục dịu giọng, "Anh thật sự biết sai rồi."

Kiều Mãn ngước mắt lạnh nhạt: "Anh sai ở đâu?"

"Anh sai vì không xem Kiều Mãn tiểu thư như một người trưởng thành thông minh và chín chắn, sai vì không tin rằng em có thể tự giải quyết tốt mọi chuyện, càng sai vì đã nổi nóng với em, còn đóng cửa bỏ đi trước mặt em."

Tưởng Tùy thành khẩn nhận lỗi, ánh mắt chăm chú.

Anh có một đôi mắt đào hoa, màu mắt nhạt, bình thường trông có vẻ hờ hững.

Nhưng khi nhìn ai đó thật lòng, ánh mắt anh lại như chỉ chứa duy nhất người đó.

Kiều Mãn đối diện với anh ba giây, bổ sung thêm: "Anh còn nói sẽ không bao giờ quan tâm đến em nữa."

Nếu là người khác, nghe câu này chắc sẽ nghĩ cô đang ấm ức, cảm thấy bị bỏ rơi.

Nhưng là Tưởng Tùy – người theo cô nhiều năm – anh lập tức nghe ra trọng điểm.

"Anh tệ đến vậy sao?" Tưởng Tùy ngạc nhiên, kéo cô ngồi xuống ghế ở góc sofa.

"Nói như thể anh từng giúp em nhiều lắm vậy. Từ lúc đến cái nơi chết tiệt này, lần nào không phải là em giúp anh? Vậy mà anh còn đảo lộn trắng đen, bảo sao em không giận."

Kiều Mãn liếc anh: "Biết vậy là được rồi."

Tưởng Tùy bật cười khẽ, nhưng khi thấy vết bầm trên cổ tay cô, nụ cười lập tức tắt lịm.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Anh hỏi.

Không ai dám hát tiếp khi chưa có lệnh, căn phòng vẫn yên tĩnh.

Câu hỏi vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức nhìn Trương Tử Soái, mồ hôi cậu ta vã như tắm.

"Mọi… mọi người nhìn tôi làm gì?" Cậu ta cười gượng.

Kiều Mãn hất cằm, chỉ thẳng thủ phạm: "Hắn bóp đấy."

Nhìn thấy Tưởng Tùy, cô mới nhớ Trương Tử Soái là em họ của nam phụ nguyên tác – chẳng trách ban đầu nghe tên thấy quen.

Bị chỉ điểm, Trương Tử Soái hoàn toàn tuyệt vọng.

Khóe môi Tưởng Tùy cong lên: "Trương Tử Soái, mày giỏi lắm."

Trương Tử Soái lau mồ hôi, mặt mũi khổ sở bước đến trước mặt Tưởng Tùy: "Anh, anh nghe em giải thích, em không biết cô ấy là bạn gái của anh… chẳng phải anh đang theo đuổi người tên Bạch Tinh Vũ sao?"

"Cô ấy không phải bạn gái tôi."

Tưởng Tùy lười biếng dựa vào sofa, một tay đặt sau lưng Kiều Mãn.

Kiều Mãn: "Ừ, chúng tôi chỉ là bạn học bình thường, đừng nói linh tinh."

Trương Tử Soái: "…" Trời ơi, ai vừa nãy đòi quỳ, đòi nắm tay?

Mà nếu không phải người yêu, sao lại ngồi sát thế kia?!

Tất nhiên, cậu ta không dám cãi. Thấy Tưởng Tùy vẫn không phản ứng, cậu ta quay sang xin lỗi Kiều Mãn, nhưng Kiều Mãn còn lạnh nhạt hơn cả Tưởng Tùy.

Trương Tử Soái càng toát mồ hôi.

Dù là anh em họ, nhưng trong nhà địa vị của Tưởng Tùy với cậu ta đúng là như trời với đất.

Nếu hôm nay không giải quyết xong, mai Tưởng Tùy chỉ cần gọi một cú điện thoại về nhà, cậu ta nửa năm sẽ không ra đường nổi.

"Anh ơi em biết sai rồi, nếu biết đây là chị dâu, cho em tám trăm cái gan cũng không dám ép chị ấy uống rượu đâu."

Trương Tử Soái sắp khóc đến nơi, mặt mũi nhăn nhúm.

Tưởng Tùy bật cười: "Ồ, còn ép cô ấy uống rượu nữa hả."

Trương Tử Soái vội vàng nâng ly bia lên, ừng ực uống cạn.

"Em uống thay chị dâu để chuộc lỗi rồi." Cậu ta nấc lên.

Kiều Mãn cau mày vẻ chán ghét.

Tưởng Tùy: "Chưa đủ."

"Vậy… em uống hết chỗ trên bàn nhé?" Trương Tử Soái dò hỏi.

Tưởng Tùy nhìn cậu ta như xem kịch, không nói gì.

Trương Tử Soái không dám lắm lời, ôm chai bia lên uống ào ào.

Mọi người khác đều sợ chết khiếp, không ai dám mở miệng.

"Hôm qua bọn họ cũng có mặt à?" Tưởng Tùy đột nhiên hỏi.

Cả đám giật thót.

Kiều Mãn gật đầu: "Đều có."

Tưởng Tùy uể oải tựa vào sofa, thong thả nói: "Gọi quản lý mang thêm mấy két rượu đến."

Người ngồi gần cửa vội đáp lời.

Khi mở cửa đi ra, Tưởng Tùy không quên nói thêm: "Lấy rượu trắng."

Ai nấy mặt như đưa đám.

Người đó đi rồi, Tưởng Tùy quay sang nhìn người đầu tiên hát karaoke: "Hát tiếp đi."

Ba giây sau, phòng bao lại vang lên tiếng hát như ma kêu quỷ khóc.

Gã đeo kính từ lúc Kiều Mãn bước vào đã đứng chờ bên ngoài, thấy có người đi ra thì chạy tới hỏi:

"Lấy hai két rượu trắng."

Gã đeo kính vội gật đầu, thấy người đó định quay lại thì kéo lại hỏi: "Thiếu gia Trương nguôi giận chưa?"

Người kia nhếch mép: "Nguôi rồi, nguôi hẳn rồi."

Gã đeo kính thở phào.

May mà hắn cho hai bảo vệ canh Chu Chu, không để cô ta làm hỏng chuyện, cũng may Kiều Mãn biết điều, biết cái gì nên làm và không nên làm.

Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ, hắn tự ôm hai két rượu vào phòng.

Hắn ta trút được gánh nặng trong lòng, tự mình vác hai thùng rượu vào.

“Cậu Trương, xin lỗi, đều là lỗi của tôi không quản lý tốt nhân viên. Hai thùng rượu này tôi tặng riêng, hôm nay nhất định để Kiều Mãn uống cùng cậu… vui…”

Vừa thấy Kiều Mãn ngồi cạnh Tưởng Tùy, còn Trương Tử Soái thì đang ừng ực uống bia, anh đeo kính sững người.

“Vị này là?” Tưởng Tùy hỏi.

Kiều Mãn: “Quản lý của em.”

Tưởng Tùy “ồ” một tiếng, mỉm cười nhìn anh đeo kính: “Là anh bảo Kiều Mãn đến xin lỗi à?”

Người như tên đeo kính, lăn lộn trong quán bar bao năm, là cáo già xã hội chính hiệu!

Dù không biết Tưởng Tùy là ai, nhưng không ngăn được hắn ta lập tức cúi đầu xin lỗi: “Là tôi sai, đều là lỗi của tôi.”

“Còn bắt cô ấy đi tiếp rượu.” Tưởng Tùy cười càng sâu.

Tên đeo kính run rẩy, lập tức mở thùng rượu, rút một chai ra bắt đầu uống.

Những người khác thấy vậy cũng vội vàng cầm chai lên, mùi rượu nồng nặc khắp phòng.

“Già khuynh thiên chú điệp, thất khuynh kháo đả bính, ái pia à tra huê à~”

Người đang hát sợ bị bắt uống rượu nên càng hát càng hăng, mấy người khác khổ sở uống rượu trắng, nhanh chóng ngã rạp một nửa.

Trương Tử Soái sau khi uống xong năm chai bia và nửa chai rượu trắng, nôn khan hai tiếng rồi nằm gục lên bàn trà.

“Không được rồi, em thật sự không chịu nổi nữa, anh… uống tiếp thế này, em sẽ chết mất.”

Hắn khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, ôm mặt cầu xin tha thứ.

Tưởng Tùy lạnh lùng nhìn hắn: “Uống chết thì càng tốt, đỡ phải ra ngoài mang danh họ Tưởng mà đi ức hiếp người khác.”

“Em sai rồi anh ơi, em thật sự biết sai rồi, em không dám nữa đâu…”

Trương Tử Soái khóc như mưa, từ trên bàn trượt xuống nằm bẹp luôn dưới sàn.

Cả phòng toàn là tiếng rên rỉ của những con ma men, Kiều Mãn nhíu mày, đá Trương Tử Soái đang nằm bên chân mình sang một bên.

“Lâu lắm rồi mới lại ra oai dùng quyền lực thế này, lần trước chắc là lúc mới thực tập ở công ty, dạy dỗ mấy lão già hay rủ nữ đồng nghiệp đi tiệc tùng.”

Tưởng Tùy khẽ hoài niệm chút về thời trai trẻ, rồi quay sang hỏi Kiều Mãn: “Hết giận chưa? Nếu chưa thì để tụi nó uống tiếp cũng được.”

“Uống nữa là chết thật đấy.” Giọng Kiều Mãn đều đều.

Tưởng Tùy: “Không sao, trong tiểu thuyết thì có tiền là giải quyết được hết.”

Kiều Mãn quay sang nhìn anh.

Tưởng Tùy mỉm cười: “Mà anh vừa hay lại là một kẻ vừa phất lên giàu sụ, có rất nhiều rất nhiều tiền.”

Kiều Mãn: “…”

“Không được… thật sự không được nữa rồi…”

Trương Tử Soái nằm bẹp dưới sàn thì thào, mặt đỏ bừng như gan heo.

Tuy Tưởng Tùy nói trong truyện thì chuyện gì cũng giải quyết được bằng tiền, nhưng nếu uống đến chết thật thì cũng khá phiền phức, Kiều Mãn cũng không muốn tuổi còn trẻ mà lại phải mang một mạng người trên lưng.

Dù chỉ là mạng của một nhân vật giấy.

Cô cúi đầu, cẩn thận quan sát tình trạng của Trương Tử Soái, chắc chắn chỉ là say thường thôi mới thở phào nhẹ nhõm, rồi trong khoảnh khắc tiếp theo đã chạm phải ánh mắt của Tưởng Tùy.

“…Anh nhìn em làm gì?” Cô lại nhíu mày.

Trong phòng tràn ngập mùi rượu, Tưởng Tùy tựa lưng vào ghế sofa, khóe môi khẽ cong, dáng vẻ lười nhác như thể cũng đã uống say.

“Không phải em hết giận rồi sao?” Anh hỏi.

Kiều Mãn liếc Tưởng Tùy một cái, tao nhã ngẩng cằm lên.

Tưởng Tùy cười càng vui hơn, ánh đèn mờ ảo rơi vào mắt anh, vỡ ra thành từng mảnh như sao.

“Cười gì đấy?” Kiều Mãn nhíu mày hỏi.

Khóe môi Tưởng Tùy chưa từng hạ xuống: “Còn nhớ chuyện em đánh Kiều Thêm khóc hồi lớp hai không?”

Trí nhớ Kiều Mãn rất tốt, lập tức nhớ lại chuyện đó.

“Lúc ấy bị ba mẹ mắng một trận, em suýt nữa thì viết chữ ‘không phục’ lên mặt luôn rồi.”

“Em ấy trộm đồ chơi của em, mẹ lại quay sang mắng em, sao em có thể phục được.” Kiều Mãn phản bác.

Tưởng Tùy: “Nói lý một chút đi cô Kiều Mãn, lúc đó Kiều Thêm mới có hai tuổi.”

“Vừa hay là cái tuổi biết nghe người lớn nói gì và biết vì sao mình bị đánh.” Kiều Mãn ngạo nghễ đáp.

Tưởng Tùy: “Hai tuổi đấy, em có chắc là em ấy hiểu được không?”

“...Thế thì sao? Giờ anh định lật lại chuyện cũ thay em ấy à?”

Tưởng Tùy cười cười: “Em ấy là đầy tớ trung thành nhất của em, đâu cần anh ra mặt. Anh chỉ là...”

Kiều Mãn chờ mãi, cũng không nghe thấy cái “chỉ là” gì đó.

Cô quay đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh.

“Chỉ là cảm thấy hồi đó sau khi em ấy xin lỗi, em vừa giận dỗi vừa muốn xuống thang, y như bây giờ.” Tưởng Tùy mỉm cười nói thêm.

Kiều Mãn sững người ba giây, hiểu ý anh rồi lập tức phản bác: “Em mới không giận dỗi, càng không muốn làm lành với anh...”

Dưới ánh đèn chớp chớp, Tưởng Tùy móc ra một cây kẹo mút.

“Bạn học Kiều Mãn, làm lành đi.” Anh nói.

Kiều Mãn nhìn cây kẹo trong tay anh, đột nhiên nhớ ra hồi trước mình và anh cãi nhau vì chuyện yêu sớm, cuối cùng làm lành thế nào.

Tuổi mười lăm mười sáu đúng là thời kỳ nổi loạn, Kiều Mãn cũng không ngoại lệ.

Sau khi cãi nhau với kẻ mách lẻo, cô giận dữ trở về phòng mình.

“Tên Tưởng Tùy rác rưởi! Ai mà thèm nói chuyện với anh nữa thì là chó!”

Vừa mắng vừa đấm đá con thỏ bông trên giường, trút giận xong thì nằm xoài trên giường, u ám nhìn trần nhà.

Lúc đó, cửa sổ bị gõ vang.

“Cốc cốc cốc.”

Kiều Mãn ngẩn ra, xác định mình không nghe nhầm thì đột nhiên căng thẳng.

Nhà cô là biệt thự ba tầng, cô ở phòng hướng nam tầng hai, cửa sổ cách mặt đất bốn mét, ai lại lên được đó?

“Cốc cốc cốc.”

Lại vang lên lần nữa.

Cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ tối.

Lập tức lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát, ngoài cửa sổ vang lên tiếng Tưởng Tùy chậm rãi:

“Kiều Mãn, mở cửa đi, anh là Kiều Nguyên.”

Kiều Mãn: “……”

Nhà họ Kiều có ba anh em, anh cả Kiều Nguyên, thứ hai là Kiều Mãn, út là Kiều Thiêm.

Tên rác rưởi Tưởng Tùy này, chẳng qua là thấy anh cả hiền lành nên mới dám mạo danh.

Dường như cũng nhận ra giọng mình không giống, người ngoài cửa sổ im lặng ba giây, rồi đổi sang giọng trầm thấp dịu dàng: “Anh thật sự là Kiều Nguyên.”

Kiều Mãn không nhịn được nữa: “Tưởng Tùy, anh bị điên à?”

Bên ngoài lập tức vang lên một tràng cười lớn.

Kiều Mãn không chút duyên dáng nào đảo mắt một cái, đang định đi ngủ thì đột nhiên nghe tiếng kêu kinh hãi ngoài cửa sổ.

Cô giật nảy mình, vội chạy tới mở cửa sổ: “Anh làm sao…”

Chưa nói xong thì đã chạm phải ánh mắt tươi cười của Tưởng Tùy.

Anh ta bình yên vô sự, bám chắc vào bệ cửa sổ.

Kiều Mãn cứng đờ mặt, ánh mắt rơi xuống cái thang dưới chân anh.

“Ba anh mua cái này cách đây không lâu, mẹ anh còn mắng ông ấy một trận, bảo suốt ngày mua mấy thứ vớ vẩn,” Tưởng Tùy vỗ vỗ tay vịn của thang, “giờ thì thấy hữu ích chưa.”

Sắp sang tháng Chín, thời tiết rất đẹp, trăng cũng to bất thường.

Tưởng Tùy mặc đồ ngủ, cười toe toét chống cằm hỏi cô: “Bây giờ thế này có giống Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài không?”

“……Đó là kịch bản của Romeo và Juliet. Thay vì mách lẻo, anh có thể đọc thêm sách được không?” Kiều Mãn không muốn nói chuyện với anh ta, nhưng kiến thức văn học của anh thật sự quá tệ.

Tưởng Tùy không mấy để tâm: “Thế à? Nhưng Lương Chúc cũng có cảnh này mà? Thật ra anh luôn nghĩ mấy chuyện bên Tây là chép từ bên mình.”

Kiều Mãn lười đôi co với anh, cười nhạt rồi chuẩn bị đóng cửa sổ, nhưng Tưởng Tùy nhanh tay lẹ mắt, chống tay lên bệ cửa rồi chui vào, tiện tay đóng luôn cửa sổ lại.

“Anh giúp em một tay.”

Nói xong, anh khóa chặt cửa sổ.

Kiều Mãn: “……”

Tưởng Tùy vừa vào phòng đã lượn vòng vòng, khí thế như chủ nhà.

“Sao con thỏ lại thành ra thế này?” Anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên, “Dù em ghét anh cũng không cần trút giận lên nó chứ, đó là quà sinh nhật mười tuổi anh tặng em đấy. Trong đời có được mấy lần mười tuổi chứ?”

Anh ta cởi giày rồi ngả người nằm lên giường, tiện tay với lấy điện thoại của cô, rồi rất tự nhiên mở khoá.

“Sao lại là màn hình cuộc gọi? Vừa nãy em định gọi cảnh sát à? Tưởng anh là trộm à?”

Tưởng Tùy lắc đầu: “Kiều Mãn, em nhát quá.”

“……Nói xong chưa? Nói xong thì cút ra ngoài.” Kiều Mãn nhìn thấy anh là bực.

Tưởng Tùy ngẩng đầu: “Vẫn giận à?”

“Không đáng giận chắc?” Kiều Mãn phản bác, dù trên người đang mặc bộ đồ ngủ hoạt hình đậm chất thẩm mỹ của mẹ, khí thế vẫn không suy giảm.

Tưởng Tùy bật cười, hỏi: “Em giận vì anh phản bội em, hay giận vì anh phá kế hoạch yêu sớm của em?”

Kiều Mãn bị anh hỏi đến sững người, rồi nhíu mày: “Khác nhau chắc? Đừng đánh tráo khái niệm.”

Tưởng Tùy cười nhếch môi, tiếp tục nghịch con thỏ bông bên cạnh.

Chiều cao của anh vốn dừng lại suốt mấy năm, hè này cuối cùng cũng bắt đầu cao lên, giờ nằm giữa đống gấu bông lại có dáng vẻ tay chân dài miên man.

Kiều Mãn bỗng thấy anh ta có chút xa lạ.

“Em thích cậu ta thật sao?” Tưởng Tùy đột nhiên hỏi.

Kiều Mãn tỉnh lại từ mớ suy nghĩ: “Ý anh là gì?”

“Em thích con người cậu ta, hay chỉ thích cái danh hiệu đứng nhất toàn thành phố kia?” Tưởng Tùy ôm con thỏ, lặng lẽ nhìn cô.

Kiều Mãn hít sâu: “Khác gì nhau đâu? Tự nhiên nửa đêm anh chạy tới đây làm gì? Sao cứ hỏi mấy thứ không đâu.”

“Không nhìn ra à? Anh đang khuyên người bạn thân yêu của mình đừng vì sĩ diện mà yêu sớm. Cái danh đứng nhất toàn thành phố thì có gì ghê gớm đâu, nếu em không bị đau bụng kinh hôm thi, chắc chắn em đã là người đứng nhất rồi.”

Kiều Mãn tức đến bật cười, không muốn nói thêm: “Mời anh nhanh chóng rời khỏi phòng em.”

“Không nghe lời khuyên à?” Tưởng Tùy nhướng mày, “Vậy thôi, anh nói chuyện khác.”

Sự kiên nhẫn của Kiều Mãn đã cạn sạch.

Tưởng Tùy không hề tự giác, từ trên giường nhảy xuống, trịnh trọng cúi người trước cô.

Kiều Mãn mặt không cảm xúc nhìn anh, chẳng buồn hỏi anh lại định giở trò gì.

Tưởng Tùy vẻ mặt đầy đau thương: “Kiều Mãn, xin lỗi. Anh không nên mách chuyện yêu sớm của em với chú Kiều và dì Viên. Em có thể vì tình bạn ngày xưa mà tha thứ cho anh một lần được không?”

Kiều Mãn hừ lạnh: “Không đời nào.”

“Tại sao? Em đâu phải người nhỏ nhen như thế.” Tưởng Tùy ra vẻ khó hiểu.

Kiều Mãn: “Vì em vừa thề, nếu sau này còn quan tâm đến anh thì em là chó.”

Tưởng Tùy như chợt hiểu ra, bất ngờ nắm lấy tay cô lắc lắc.

Kiều Mãn: “?”

“Xong rồi, lời thề giờ đã chuyển sang người anh,” Tưởng Tùy nghiêm túc nhìn cô, “Gâu, gâu gâu…”

Kiều Mãn không nhịn được bật cười, nhưng cười xong lại lập tức nghiêm mặt: “Đồ thần kinh.”

Tưởng Tùy lại lấy từ túi ra một cây kẹo mút: “Kiều Mãn, làm hòa đi.”

Cảnh tượng trong ký ức bất chợt trùng khớp với hiện thực, Kiều Mãn giật mình tỉnh lại, nhận ra mình vẫn đang ngồi trong phòng bao đèn đỏ rực rỡ.

Tưởng Tùy vẫn giơ cây kẹo mút trên tay, trong ánh sáng mờ ảo, màu giấy gói trông hơi biến sắc.

“Hửm?” Tưởng Tùy đẩy cây kẹo về phía cô.

Kiều Mãn miễn cưỡng đưa tay nhận, Tưởng Tùy lập tức bóc vỏ rồi đưa cho cô.

Vẫn là hương vải cô nhớ trong ký ức.

Kiều Mãn ngậm kẹo, liếc anh không vui: “Ít ra cũng nên đổi vị khác đi chứ.”

Nghe vậy, Tưởng Tùy cũng nhớ lại vụ cãi nhau mùa hè năm đó, khóe môi khẽ cong.

“Nói mới nhớ, hồi đó cái anh đứng nhất toàn thành phố ấy, ba mẹ anh thay phiên khuyên em, em vẫn không chia tay, sao vừa vào học có một tuần đã chia tay rồi?”

Kiều Mãn: “Ảnh hưởng học hành.”

“Rất hợp lý.” Tưởng Tùy gật đầu.

Kiều Mãn liếc anh một cái.

Thực ra cô nói dối.

Hẹn hò với người đứng nhất toàn thành phố, mỗi lần gặp đều là bàn luận bài tập, sao mà ảnh hưởng đến học hành được.

Cô chia tay là vì lần đầu họ về nhà cùng nhau, cậu ta nói Tưởng Tùy là tên học dốt, ngoài gia cảnh ra chẳng có gì, nếu không phải nộp phí chọn trường cao thì đâu được vào học với bọn họ.

Thật buồn cười, Tưởng Tùy thế nào thì liên quan gì đến cậu ta?

Còn chê Tưởng Tùy học dốt? Cậu ta có giỏi gì hơn? Kỳ thi đầu năm học không phải cũng thua cô sao?

Tưởng Tùy nói đúng, nếu không bị đau bụng kinh trong kỳ thi tốt nghiệp, vị trí đứng nhất ấy đâu đến lượt cậu ta.

Cậu ta còn dám đánh giá Tưởng Tùy, thật là đồ rác rưởi.

Cô vẫn còn giận mỗi khi nhớ lại vẻ mặt khinh thường của cậu ta lúc đó.

Ánh đèn trong phòng chợt đổi, chuyển sang ánh hồng mờ ám.

Ánh sáng dịu dàng khiến đường nét của Kiều Mãn mềm mại hơn, như thể cô đang hoài niệm điều gì.

Tưởng Tùy rót một ly rượu, đột nhiên đưa sát đến môi cô.

“Không ngờ lại gặp cậu ở chỗ thế này, đúng là có duyên. Vậy uống một ly với tớ nhé?” Anh nhẹ giọng nói.

Kiều Mãn: “?”

“Sao vậy, không muốn uống à?” Tưởng Tùy cười khẽ, “Không nể mặt tớ vậy à?”

Kiều Mãn: “?”

“Hôm nay mà là Cố Hàn Thiên đến, cậu cũng không uống à?” Tưởng Tùy lại hỏi, “Hay là cậu muốn uống với Tử Soái hơn?”

Tử Soái đang nằm gục dưới đất, sắp say chết đến nơi rồi.

Kiều Mãn rút kẹo mút ra “chụt” một cái, hỏi: “Anh có thể đừng nhập vai khi không báo trước được không…”

Ly rượu lạnh áp lên môi một lần nữa.

Kiều Mãn sợ rượu đổ lên người, cúi đầu nhấp một ngụm.

Tưởng Tùy: “?”

“Làm gì nhìn dữ vậy?” Kiều Mãn thấy vẻ mặt của anh là biết ngay chẳng có ý tốt gì.

Tưởng Tùy: “Cô Kiều Mãn có thể nhập vai chút được không? ‘Cưỡng ép’ nghĩa là anh bảo em làm gì thì em phải phản kháng, chứ không phải anh bảo em làm gì là em lập tức phối hợp.”

Kiều Mãn: “……”

Tưởng Tùy thở dài, một tay kéo cô vào lòng, tay còn lại cầm ly rượu tiếp tục áp lên môi cô.

“... Cái này cũng không giống cưỡng ép cho lắm đâu.” Kiều Mãn lẩm bẩm.

Tưởng Tùy: “Ồ, vậy để anh cố thêm chút.”

Kiều Mãn vừa định hỏi “anh định cố thế nào”, thì một chút rượu đã bị rót vào miệng.

Cô bật ra một tiếng “ưm”, nhăn mày chống cự: “Tôi không muốn, thả tôi ra!”

“Đã đến mấy nơi như này làm việc rồi, còn giả vờ tiết hạnh nữ gì nữa?” Tưởng Tùy cười lạnh.

“Buông ra! Thả tôi ra, cậu đang phạm pháp đó!”

“Phạm pháp á?” Tưởng Tùy nhếch môi, “Tôi uống rượu với một cô tiếp rượu, tính là phạm pháp à?”

... Mấy lời thoại này, thật sự quá xấu hổ.

Diễn với người quen, cảm giác xấu hổ tăng lên gấp bội.

Mặt Kiều Mãn nóng ran, nhưng vẫn tiếp tục giãy giụa: “Tôi không phải tiếp rượu, cậu không thể đối xử với tôi như vậy...”

“Tôi cứ muốn thế đấy, em làm gì được tôi?” Tưởng Tùy vặn lại.

“Buông ra… cậu buông ra…”

【Kiều Mãn vùng vẫy, giơ tay tát Tưởng Tùy một cái】

Tình tiết chi tiết cùng lúc hiện lên trong đầu cả hai người.

Tưởng Tùy lập tức nói: “Nhẹ chút thôi.”

Kiều Mãn khịt mũi cười làm động tác tượng trưng chạm nhẹ vào má anh.

Nhiệm vụ thành công.

Tưởng Tùy nheo mắt: “Không biết sống chết.”

Nói xong uống một ngụm rượu, rồi ném thẳng chiếc ly xuống đất.

Chiếc ly thủy tinh vỡ tan thành từng mảnh, rượu còn sót lại bắn tung toé, khiến Trương Tử Soái bên cạnh hét oai oái… đoạn này không có trong kịch bản, hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Tình tiết tiếp theo, là cưỡng hôn để ép uống rượu.

Nhưng đúng lúc định hôn xuống, Tưởng Tùy lại dừng lại.

Hai người nhìn nhau, Kiều Mãn chợt nhận ra—đã rất lâu rất lâu rồi họ không hôn nhau.

Trước cả lần đầu tiên đề cập đến chuyện ly hôn, họ đã không còn hôn môi nữa.

Thời gian làm bạn quá dài, dù sau này thay đổi mối quan hệ, tâm lý cũng khó mà xoay chuyển, những cặp đôi khác có thể hôn bất cứ lúc nào, còn họ chỉ có thể hoàn toàn thả lỏng khi ở trên giường.

Còn những lúc khác, hôn môi với họ là chuyện không thể xảy ra một cách tự nhiên.

Nhất là sau khi ly hôn.

Ví dụ như bây giờ.

Chóp mũi đã gần như chạm vào nhau, gần đến mức cảm nhận được hơi thở đối phương, nhưng Tưởng Tùy lại dừng lại.

Người đang hát trong phòng đã khản giọng, là người tỉnh táo duy nhất ngoài Tưởng Tùy và Kiều Mãn, lúc này lại chọn một bài tình ca và bắt đầu nhập tâm hát.

Tưởng Tùy yên lặng đối mắt với Kiều Mãn, sau một lúc lâu, cổ họng chuyển động kịch liệt.

“…Không bắt đầu à?” Kiều Mãn cố gắng giữ bình tĩnh thúc giục.

Tưởng Tùy thở dài: “Anh đang nghĩ nên diễn sao cho đúng.”

“Sao anh còn nói chuyện? Rượu của anh đâu?” Kiều Mãn hỏi.

Tưởng Tùy: “…”

Kiều Mãn đẩy anh ra, lấy một ly mới trên bàn.

“Uống.” Cô lạnh lùng ra lệnh.

Tưởng Tùy nhận ly rượu, lại ngậm một ngụm.

Kiều Mãn chủ động nghiêng người về phía ghế sofa, thấy anh vẫn đứng đực ra đó, bèn chủ động tách hai chân ra.

Ánh mắt Tưởng Tùy lướt từ đầu gối cô, cuối cùng chống một đầu gối lên ghế, lần nữa cúi xuống.

Bài tình ca đang đến đoạn cao trào, thật sự rất khó nghe.

Tim Kiều Mãn chợt đập loạn, thấy Tưởng Tùy vẫn chậm rì rì, cô bèn túm cổ áo anh kéo xuống.

Tưởng Tùy không ngờ cô lại chủ động, vội chống tay lên sofa để khỏi đè trúng cô.

Chưa kịp ổn định, Kiều Mãn đã chủ động hôn lên môi.

Tưởng Tùy chống tay, gân xanh trên tay hiện rõ, chiếc sofa màu đỏ nâu cũng bị ấn đến nhăn nhúm.

Lúc môi chạm nhau, Kiều Mãn còn hơi gượng gạo, nhưng nhanh chóng bắt nhịp rất tốt.

Cô đưa tay ôm lấy gáy anh, nhanh chóng cạy mở hàm răng anh.

Bia có chút vị đắng truyền sang, Kiều Mãn không kịp nuốt, khóe môi trào ra một ít.

Đèn đổi màu, lần này là tím đậm, tối như thể tắt đèn.

Tiếng hát khàn lạc át hết mọi âm thanh, trong phòng bao nồng nặc mùi rượu, chẳng ai chú ý góc phòng đang xảy ra chuyện gì.

Kiều Mãn vừa định thở phào vì nuốt hết rượu, thì Tưởng Tùy lại bất ngờ truy đuổi.

Môi bị tách ra, cô bật ra một tiếng khó chịu, cố gắng đẩy anh ra.

Vị đắng của bia vẫn còn đọng trên đầu lưỡi, Kiều Mãn giãy giụa, áo thun ngắn vén lên để lộ eo trắng mịn.

Tưởng Tùy cắn cô một cái, đau nhói, Kiều Mãn hít sâu một hơi, đến khi tỉnh táo lại thì quần áo đã được anh chỉnh lại.

Kết thúc thế nào, Kiều Mãn cũng không rõ lắm, chỉ nhớ lúc hoàn hồn, cô và Tưởng Tùy mỗi người ngồi một bên sofa, như hai người xa lạ.

“Tại sao…” Vừa mở miệng, cô phát hiện giọng mình khàn đặc.

Hơi thở Tưởng Tùy cũng gấp, nhưng khá hơn cô, thấy cô khàn giọng liền rót nước đưa cho.

Kiều Mãn uống một hơi hết sạch, giọng mới đỡ chút: “Tại sao nhắc nhở tình tiết vẫn còn?”

“Của anh cũng còn.” Tưởng Tùy nói hờ hững.

Kiều Mãn cau mày: “Sao lại vậy?”

“Em thử đọc kỹ lại tình tiết xem.” Tưởng Tùy quay đầu, ánh mắt dễ dàng dừng trên người cô.

Kiều Mãn im lặng ba giây, nói: “Xem rồi, có gì sai sao?”

“Tình tiết ghi là anh cưỡng ép em, không phải em cưỡng ép anh.” Tưởng Tùy nói chậm rãi.

Kiều Mãn: “……”

“Chắc phải làm lại lần nữa.”

Kiều Mãn: “……”

Nhiệm vụ không thành công, đành phải làm lại lần nữa.

Lúc Tưởng Tùy ngậm một ngụm rượu hôn tới, phản ứng đầu tiên của Kiều Mãn là—

Cạn lời, thật sự cạn lời!

Nhưng dù có cạn lời đến đâu, vẫn phải diễn cho đúng.

Để tránh thất bại lần nữa, lần này cô dồn hết tinh thần.

“Cậu buông tôi ra, buông ra…” Cô vùng vẫy dữ dội, như một con cá sống nhảy nhót.

Tưởng Tùy suýt không khống chế nổi cô, gắng gượng truyền hết rượu rồi mới mở miệng: “Em phối hợp chút được không?”

“Phối hợp quá lại thất bại nữa.” Kiều Mãn vừa nói, vừa đạp anh một cú.

Tưởng Tùy nhanh tay giữ lấy cổ chân cô: “... Em làm thật à?”

“Anh cũng nên làm thật đi.” Kiều Mãn vừa nói, lại định tát anh.

Tưởng Tùy đành dùng thêm sức, giữ chặt chân cô bên hông, rồi ép người lên, bóp cằm cô hôn mạnh xuống.

Dù thời còn hôn nhân, cả hai cảm thấy hôn nhau rất gượng gạo, nhưng mỗi lần lên giường lại vô cùng hòa hợp.

Loại kịch bản cưỡng ép như này, họ cũng từng thử vài lần, Kiều Mãn nhanh chóng vào trạng thái, vừa buông lỏng cơ thể vừa mắng vài câu trong lúc hôn.

Tưởng Tùy không đáp, chỉ im lặng làm một tên biến thái.

Vải vóc cọ xát phát ra tiếng sột soạt, lại thêm một bài tình ca đứt ruột gan vang lên, át hết mọi âm thanh.

Trạng thái quá tốt, đến khi Kiều Mãn nhận ra có gì không đúng, tay Tưởng Tùy đã luồn vào trong áo cô, đầu ngón tay ấn mạnh vào phần thịt mềm ở eo.

“Tưởng Tùy…” Kiều Mãn cố gắng giữ tỉnh táo, nắm lấy cổ tay anh, “Đừng làm vậy.”

Tưởng Tùy thở gấp, dừng lại, ánh mắt u tối: “Đổi chỗ khác tiếp nhé?”

Kiều Mãn: “……”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc