Ba giờ rưỡi sáng, Kiều Mãn bị nóng đánh thức.
Việc đầu tiên khi cô mở mắt là bật đèn, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Phòng ngủ chỉ khoảng bảy tám mét vuông, bật đèn lên thì trông như ruột già đầy dầu mỡ, càng thêm chật chội và bức bối.
Tốt rồi, xem ra cô vẫn ở chỗ này.
Kiều Mãn ngồi yên một lát, rồi đến phòng tắm nhỏ hẹp lấy khăn mặt, múc chậu nước lạnh mang ra ban công.
Khăn vừa nhúng vào nước lập tức ngấm đầy, Kiều Mãn vắt khô rồi lạnh lùng lau người.
Đêm hè nóng bức, không khí ngột ngạt, khăn lạnh mang lại chút mát mẻ, nhưng cũng nhanh chóng bị hơi nóng xua tan.
Cô vứt khăn đi, bước đến bên cửa sổ, im lặng nhìn xuống con phố bên dưới, rồi bất chợt nghĩ ra một ý tưởng:
Nếu bây giờ mình nhảy xuống từ đây, liệu có thể quay về thế giới thực không?
Phải, cô đã xuyên không.
Còn nhớ hai tháng trước, sau khi vất vả giành được giấy ly hôn, vừa bước ra khỏi Cục Dân chính, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới thì bị một chiếc xe tải lao đến.
Lúc đó trước mắt cô tối sầm, đến khi tỉnh lại, đã thấy mình trong căn hộ rách nát này.
Sau vài ngày hoang mang, cuối cùng cô cũng hiểu ra mình không chỉ xuyên không, mà còn xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mạng tên là “Trúc Mã Quanh Bên Thanh Mai”, thành nữ phụ cùng tên – Kiều Mãn.
Trong truyện, nữ phụ ngoài mặt là bông hoa nhỏ vô tội, thực chất lại là trà xanh tâm cơ, tối tăm.
Từ khi vừa gặp đã yêu nam chính, cô ta bắt đầu mọi thủ đoạn chia rẽ cặp nam nữ chính. Một tiểu thuyết ngôn tình ngọt ngào đơn giản, vì có nhân vật này mà kéo dài gần tám trăm ngàn chữ.
Xuyên thành nữ phụ ác độc, Kiều Mãn không ý kiến.
Nhưng nếu nữ phụ này vừa là cô nhi không nơi nương tựa, lại nghèo đến mức phải ăn trợ cấp và vay tiền học, tài sản duy nhất chỉ là vài bộ đồ bạc màu, một chiếc xe đạp không có bánh và một căn hộ 50m² nát đến mức chẳng ai thèm mua…
Thì cô rất có ý kiến.
Vốn là tiểu thư chưa bao giờ biết thế nào là nghèo, lần đầu tiên bị nóng đến tỉnh giấc giữa đêm hè, Kiều Mãn có phần bối rối.
Nhưng đến giờ, cô đã có thể thuần thục lấy nước lau người, mở cửa thông gió, và cân nhắc chuyện nhảy lầu.
Tất nhiên cô không nhảy, chỉ đi lấy mấy chai nước lạnh, chuẩn bị ôm ngủ cho đỡ nóng.
Căn nhà cũ kỹ không có chút riêng tư nào, cô mới bật vòi nước được mười giây, bên cạnh đã vang lên tiếng chửi rủa.
Kiều Mãn thản nhiên hứng nước, tiện thể nhìn vào gương.
Trong gương là một khuôn mặt trẻ trung non nớt, dù đường nét có vẻ lạnh lùng, trưởng thành hơn tuổi đôi mươi.
Ngay ngày đầu xuyên đến, cô đã phát hiện ra mình là "xuyên thân".
Tức là linh hồn cô nhập vào nhân vật trong truyện, nhưng hình thể thì trở về thời điểm hai mươi tuổi – đúng độ tuổi của nữ phụ.
Đây có lẽ là điểm tốt duy nhất của việc xuyên không. Dù sao không phải ai cũng có cơ hội sống lại tuổi thanh xuân lần nữa.
Cô nhìn bản thân trẻ trung trong gương thật lâu, hôm sau liền tìm được một công việc dịch thuật bán thời gian, lập tức trả góp điều hòa 36 kỳ.
Hai tháng nóng nhất trôi qua trong công việc dịch hàng ngày, đến khi cô gom đủ tiền trả hết một lần cho chiếc điều hòa thì chủ nhà tìm đến.
Lúc đó cô mới biết, căn hộ rách nát này cũng chỉ là nhà thuê, mà còn là thuê ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè.
Giờ hè đã hết, cô cũng phải dọn đi.
Toàn bộ tài sản chỉ còn mấy bộ đồ bạc màu và chiếc xe đạp hỏng bánh.
Trả xong tiền, trong túi chỉ còn hơn trăm tệ, đến một cây kem ngon cũng không mua nổi.
Kiều Mãn ngẫm nghĩ giây lát, nói với ông chủ mặc quần đùi dép lê: “Chiếc điều hòa là tôi mới mua.”
Ông chủ nhìn cái điều hòa còn mới: “Ồ, thế cô gỡ mang đi đi.”
Kiều Mãn: “…”
“Nhưng mà chắc cô cũng chẳng có chỗ để đâu,” ông chủ tươi cười, quan tâm hết sức, “Hay là cô bán luôn cho tôi đi, khỏi tháo lắp lằng nhằng.”
Kiều Mãn đồng ý: “Tôi mua ba nghìn hai, ông trả bao nhiêu?”
Ông chủ ngẫm nghĩ, giơ hai ngón tay.
Điều hòa gần như mới, bán hai nghìn cũng hơi ít, nhưng tháo lắp cũng rắc rối thật.
Kiều Mãn đang định gật đầu, ông chủ lại lắc ngón tay: “Hai trăm.”
Kiều Mãn: “…Tôi chọn gỡ mang đi.”
“Ồ, thế cô gỡ nhanh đi nhé, đừng cản tôi cho thuê tiếp.”
Ông ta chắc mẩm cô sinh viên nghèo này không thể tự tháo được chiếc điều hòa to đùng, nói xong liền bỏ đi đầy đắc ý.
Kiều Mãn cười lạnh, nhìn tờ lịch dán trên tường.
Ngày mai là mùng 1 tháng 9, ngày khai giảng của Đại học Kinh Bắc.
Trường Đại học Kinh Bắc mà Kiều Mãn theo học vốn có hai cơ sở, một ở phía nam thành phố Kinh, một ở phía bắc. Cô và nữ chính học ở cơ sở phía nam, còn nam chính lại học ở cơ sở phía bắc.
Kỳ khai giảng năm ba lần này, sinh viên của cả hai cơ sở đều phải chuyển đến khuôn viên mới nằm ngoài vành đai bảy. Những sinh viên cùng chuyên ngành cũng sẽ được sáp nhập vào một khoa để học chung.
Nam nữ chính cũng chính là sau khi hai cơ sở hợp lại mới gặp lại nhau. Kiều Mãn cũng đến khu mới mới được gặp nam chính, từ đó trở thành một thành viên trong nhóm học tập của anh ta, bắt đầu quá trình chen chân vào mối quan hệ thanh mai trúc mã giữa hai người họ.
Nhưng Kiều Mãn thì chẳng hề có hứng thú đi theo cốt truyện, cũng chẳng mảy may quan tâm đến cái gọi là "nam chính".
Nếu điều kiện kinh tế cho phép, cô thậm chí không muốn phí thời gian đến trường, chỉ muốn toàn tâm toàn ý tìm cách quay về thế giới thực.
Nhưng vấn đề là — điều kiện kinh tế không cho phép.
Cô không còn tiền để thuê nhà nữa.
Số tiền còn lại trong túi còn không đủ mua một cây kem.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng không thể tìm ra nơi nào rẻ hơn trường đại học về cả ăn lẫn ở.
Thế là sau khi cân nhắc kỹ càng, Kiều Mãn mang theo toàn bộ tài sản của mình và một chiếc điều hòa không có chỗ lắp đến khuôn viên mới của Đại học Kinh Bắc để báo danh.
Hôm khai giảng, cổng trường đông nghẹt như chợ.
Kiều Mãn phớt lờ những ánh nhìn kinh ngạc xung quanh, kéo theo hành lý và điều hòa trên chiếc xe đẩy mượn được, ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng về phía ký túc xá nữ.
Dù đã là tháng Chín, tiết trời vẫn vô cùng oi bức.
May mà phòng cô ở tầng một, không cần khiêng dàn nóng điều hòa lên cầu thang, nhưng dù vậy, đến khi chuyển hết mọi thứ vào trong phòng, cô vẫn toát đầy mồ hôi.
Quá nóng rồi. Cô quyết định ghét mùa hè.
Kiều Mãn bực bội đi tắm, nhìn đồng hồ đã gần trưa, bèn thay đồ rồi ra ngoài.
Sau khi chuyển đến khu mới, thẻ căn tin của khu cũ không còn dùng được, cô phải đến phòng hành chính làm lại thẻ, tiện thể giải quyết bữa trưa ở căng tin.
Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, dù là giữa trưa nóng nực, trong trường vẫn đông đúc nhộn nhịp.
Kiều Mãn ung dung đi dưới tán cây, mặc áo thun và quần đùi, nhưng dáng đi lại như đang sải bước trên sàn catwalk của Paris Fashion Week. Dáng người thẳng tắp và làn da trắng trẻo của cô thu hút không ít ánh nhìn.
Từ nhỏ đến lớn, Kiều Mãn đã quen với những ánh mắt như vậy. Dù giờ ở trong một thế giới tiểu thuyết xa lạ, tâm lý cô vẫn cực kỳ vững vàng. Chiếc cằm hơi hếch lên khiến cô trông như một chú ngỗng con kiêu kỳ.
Khuôn viên mới rất rộng, ký túc xá và phòng hành chính cách nhau một quãng xa.
Đi được một lúc, cô lại bắt đầu toát mồ hôi. Đang cảm thấy bực bội thì bất ngờ nghe thấy ai đó thốt lên khi đang gọi điện thoại:
“Có người tỏ tình với Bạch Tinh Vũ ở tòa Tri Hành kìa!”
Bạch Tinh Vũ chính là nữ chính trong tiểu thuyết “Trúc Mã Quanh Bên Thanh Mai.”
Một câu nói như ném đá xuống nước, lập tức dậy sóng đám sinh viên vốn đang đi rải rác bỗng ùn ùn kéo về một hướng.
Kiều Mãn nhìn cảnh tượng hoành tráng đó mà không khỏi cảm thán:
“Tiểu thuyết đúng là tiểu thuyết, ngoài đời đừng nói là có người tỏ tình, kể cả có người tố cáo lên trường cũng chẳng gây được làn sóng như vậy.”
Tòa hành chính cũng ở tòa Tri Hành. Kiều Mãn vừa đi theo dòng người vừa cố gắng nhớ lại tình tiết trong “Trúc Mã Quanh Bên Thanh Mai.”
Nếu cô nhớ không nhầm, phân cảnh này chính là lần đầu tiên nam nữ chính gặp lại nhau sau vụ giận dỗi vào kỳ nghỉ hè lớp 12, cũng là bước ngoặt mở đầu cho toàn bộ câu chuyện.
Hai người họ đã nhung nhớ nhau suốt hai năm, khó khăn lắm mới được gặp lại, nhưng lại rơi đúng vào cảnh nữ chính bị nam phụ tỏ tình. Vậy nên nam chính vốn vừa kiêu ngạo vừa ngang bướng không bước lên, chỉ đứng nhìn từ xa, giả vờ như nữ chính chẳng là gì với mình.
Lúc nhìn thấy nam chính trong đám đông, nữ chính vốn rất vui.
Nhưng chỉ một giây sau, biểu cảm lạnh lùng của anh đã khiến cô bị tổn thương sâu sắc. Trong một phút bốc đồng, cô liền nhận lời tỏ tình của nam phụ.