Cùng Tu Vô Tình Đạo Thì Yêu Nhau Kiểu Gì?

Chương 48

Trước Sau

break

Lời của Hạ Lan Hi lọt vào tai Trưởng Tôn Sách có chút chói tai: Vì sao Chúc Vân không thể chỉ gọi mỗi tên hắn?

Mặc dù hắn tránh né Chúc Vân đã lâu, nhưng quan hệ của hai người cũng không đến mức quá tệ. Nhất là gần đây, chẳng phải Chúc Vân ngày nào cũng nói chuyện với hắn không ít hơn so với Hạ Lan Hi hay sao?

Hạ Lan Hi đề nghị muốn nghiệm chứng thân phận của Chúc Như Sương là thật hay giả. Trưởng Tôn Sách tuy không phục, nhưng cẩn thận vẫn hơn, cho nên cũng đồng ý với đề nghị của y. Thế là ba người cùng thay phiên nhau "thẩm vấn" Chúc Như Sương.

Hạ Lan Hi hỏi: "Ngươi nói ngươi là Chúc Vân, vậy ta hỏi ngươi, Trưởng Tôn Sách có một biệt hiệu mà mấy có vài người chúng ta biết, là gì?"

Chúc Như Sương đáp: "Tị Hiềm Chân Quân?"

Trưởng Tôn Sách hỏi: "Xin hỏi——rượu lần trước chúng ta cùng nhau uống tên là gì?"

Chúc Như Sương đáp: "...Lê Tuyết Trụy."

Tống Huyền Cơ hỏi: "Giản lược ba yếu tố của trận pháp."

Chúc Như Sương đáp: "Mắt trận, bố cục và điều phối linh lực."

Hạ Lan Hi không chịu buông tha: "Cho dù ngươi biết những thứ này, ngươi cũng không thể giải thích vì sao nhìn thấy ba người chúng ta, ngươi lại gọi Trưởng Tôn Sách trước!"

Chúc Như Sương dở khóc dở cười: "Bởi vì hắn ở gần cửa nhất, ta đương nhiên nhìn thấy hắn trước."

"Được rồi." Lời giải thích này miễn cưỡng cũng có lý, Hạ Lan Hi lúc này mới bỏ sự đề phòng xuống, lại hỏi: "Vừa rồi ngươi nói, ngay cả bản thân ngươi cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây?"

Chúc Như Sương gật đầu: "Sau khi tạm biệt mọi người, Thượng Quan sư huynh đưa ta về phòng thảo luận Quy Khư. Sau khi sư huynh rời đi, không biết vì sao ta lại ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại thì đã thấy mình ở đây."

Vì để bảo vệ Chúc Như Sương, Nghi Ách Chân Quân đã cố ý thiết lập kết giới xung quanh phòng Quy Hư Đàm. Ai mà lợi hại đến mức có thể phá vỡ kết giới của Nghi Ách Chân Quân, lại còn đưa Chúc Như Sương đến di tích Hậu Hải?

Trong bóng tối, dường như có một thế lực thần bí đang âm thầm thao túng, mục đích là tập hợp bốn người bọn họ tại đây.

Ba người của đạo Vô Tình đều ý thức được có điều bất ổn, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Chỉ có duy nhất người của đạo Hỗn Thiên là vẫn tỏ ra ung dung: "Tóm lại, hiện tại Quỷ Thập Tam đang ở di tích Hậu Hải, các vị Viện trưởng đã bắt đầu lùng sục khắp nơi để tìm gã, ta không tin lần này gã còn có thể..."

Lời còn chưa dứt.

Vẻ mặt ung dung của Trưởng Tôn Sách bỗng chốc cứng đờ, đồng tử mở to, đầy vẻ kinh hãi: "...Chúc Vân!"

Ở đáy biển sâu, tại di tích đạo Vạn Thú, cơn ác mộng từng khiến Hạ Lan Hi sợ hãi đến mức bật khóc lại tái diễn trước mắt y.

Ánh sáng trắng của Bắc Trạc Thiên Quyền đột nhiên lóe lên, mang theo chữ "Thẩm" mà người của đạo Vô Tình không ai không biết, lao thẳng về phía Chúc Như Sương!

——Cái gì? Sao có thể như vậy?

Bắc Trạc Thiên Quyền của y, thanh kiếm mà y mang về... và bằng hữu tốt nhất của y...

Nỗi sợ hãi khiến Hạ Lan Hi gần như hét lên: "Quay lại đây cho ta!"

Nhưng lần này, Bắc Trạc Thiên Quyền không còn nghe theo mệnh lệnh của y nữa.

Khoảng cách giữa Chúc Vân và y gần đến mức, giống như biết bao lần bọn họ cùng nhau đến lớp, cùng nhau tan học, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào nhau.

... Quá gần, gần đến mức ngay cả Tống Huyền Cơ cũng không kịp ngăn cản. Bắc Trạc Thiên Quyền hung hăng đâm vào xương quai xanh của Chúc Như Sương, một nhát kiếm xuyên xương.

Mắt thấy sắp xảy ra chuyện chẳng lành, Trưởng Tôn Sách gầm lên: "Không——!"

Hoa Bỉ Ngạn rực rỡ nở rộ trên làn da trắng như tuyết, mũi kiếm nhuốm đỏ đâm xuyên qua xương bướm mảnh khảnh, máu tươi nhỏ xuống từng giọt, nhuộm đỏ đáy biển.

Chúc Vân cúi đầu, nhìn thanh trường kiếm của người bạn thân đâm vào người mình, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống.

Trong mắt Hạ Lan Hi, mọi thứ dường như chậm lại gấp mười lần. Y nhìn thấy Trưởng Tôn Sách lao về phía Chúc Như Sương. Nhưng ngay khi Trưởng Tôn Sách sắp ôm được Chúc Như Sương vào lòng, một làn sương máu đỏ sẫm đột nhiên xuất hiện, bao trùm lấy cơ thể y, sau đó mang theo Chúc Như Sương biến mất ngay tại chỗ.

Ngay sau đó, làn sương máu ngưng tụ thành hình dáng một thanh niên ngồn trên vị trí chủ tọa của Nhiên Tê Đường. Chúc Như Sương bị thanh niên kia ôm trong lòng, máu tươi không ngừng trào ra khỏi miệng, ánh mắt nhìn mọi người dần trở nên mơ hồ: "Kinh Lược... Thời Vũ..."

Cả người Hạ Lan Hi cứng đờ, giống như bị đóng băng.

Y ngây ngốc nhìn Chúc Như Sương gọi tên mình, đầu óc trống rỗng, suy nghĩ hỗn loạn. Y nghe thấy Trưởng Tôn Sách đang gào thét bên cạnh, nhưng lại không nghe rõ hắn đang nói gì.

Cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền đến khiến Hạ Lan Hi bừng tỉnh, một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong tâm trí y: Chúc Vân sắp chết rồi, sắp chết dưới kiếm của y.

Suy nghĩ này giống như một sợi dây thừng, siết chặt lấy trái tim y.

Hai mắt Trưởng Tôn Sách đỏ ngầu, giọng nói khàn đặc: "Tên súc sinh, ngươi đã làm gì hắn!"

Quỷ Thập Tam thản nhiên liếc nhìn Chúc Như Sương, cười nói: "Sao lại là ta làm? Kiếm là của Hạ Lan Thời Vũ, người giết hắn đương nhiên cũng là hắn rồi."

Sợi dây thừng siết chặt, khiến Hạ Lan Hi gần như nghẹt thở: Kiếm là của y... Người cũng là do y giết.

Chúc Như Sương hơi thở mong manh, dường như sắp tắt thở. Hắn cố hết sức, đưa tay về phía Hạ Lan Hi: "Thời Vũ... Đừng... đừng buồn..."

Trưởng Tôn Sách gầm lên: "Thả hắn ra!"

"Thả hắn ra?" Quỷ Thập Tam cười khẩy, ngồi trên ghế chủ tọa của Vạn Thú Đường, ung dung nhìn bọn họ như đang xem kịch: "Nếu thả hắn ra, làm sao ta có thể cứu hắn?"

Hạ Lan Hi ngẩn người.

... Cứu? Có ai có thể cứu Chúc Vân sao? Nhưng Chúc Vân bị thương nặng như vậy, ai có thể cứu hắn?

Trưởng Tôn Sách cũng ngẩn người: "Ngươi có ý gì?"

"Thứ ngươi muốn là bổn tọa có thể cứu Chúc Vân. Nhưng bổn tọa đã xem qua, Chúc Vân hoàn toàn không hề bị Bắc Trạc Thiên Quyền làm bị thương nặng như lời ngươi nói. Bổn tọa chưa bao giờ nuốt lời, đã đồng ý với ngươi thì nhất định sẽ làm được." Khóe miệng Quỷ Thập Tam nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý, ngón tay khẽ lướt qua chuôi kiếm Bắc Trạc Thiên Quyền: "Chỉ khi Chúc Vân bị thương bởi thanh kiếm này, bổn tọa mới có cơ hội cứu hắn, chẳng phải sao?"

Trưởng Tôn Sách tức giận đến mức khuôn mặt tuấn tú trở nên méo mó, Đổ Thanh Thiên trong tay hắn hóa thành một thanh kiếm lớn, mang theo ánh vàng lao thẳng về phía Quỷ Thập Tam: "... Ta giết chết ngươi!"

Quỷ Thập Tam nhướng mày: "Đừng nói ngươi không giết được bổn tọa, cho dù có thể, bổn tọa chết rồi, Chúc Vân cũng chỉ có một con đường chết. Thế nào, ngươi muốn nhìn thấy bổn tọa và Chúc Vân cùng nhau xuống Hoàng Tuyền làm một đôi uyên ương sao? Ái đồ."

Bước chân Trưởng Tôn Sách đột nhiên dừng lại. Chỉ thấy tay của Quỷ Thập Tam đặt lên ấn Bỉ Ngạn trên xương quai xanh của Chúc Như Sương, Bỉ Ngạn ấn cảm nhận được hơi thở của hắn, ánh máu lóe lên, dường như có thêm một tia sinh cơ.

"Chỉ có bổn tọa mới cứu được hắn." Quỷ Thập Tam vén những sợi tóc trên trán Chúc Như Sương, "Vấn đề là, các ngươi có muốn bổn tọa cứu hắn hay không?"

Nhìn thấy ánh mắt đang dần tiêu tán của Chúc Như Sương bỗng chốc khôi phục tiêu cự, ngón tay cứng đờ của Hạ Lan Hi khẽ động, Quỷ Thập Tam thật sự có thể cứu Chúc Vân sao?

Trưởng Tôn Sách cắn răng: "Ngươi muốn hồn phách của ta."

Quỷ Thập Tam nhướng mày, không phủ nhận.

Trưởng Tôn Sách nhắm mắt lại, cắn răng nói: "Được, chỉ cần ngươi cứu được Chúc Vân, ta sẽ cho ngươi!"

Tống Huyền Cơ im lặng nãy giờ, lúc này mới lên tiếng: "Đừng manh động."

"Ta không manh động." Trưởng Tôn Sách nói nhanh như chớp, dường như đã hạ quyết tâm từ lâu: "Cho dù Quỷ Thập Tam lấy đi hồn phách của ta, các ngươi vẫn có thể ngăn hắn lại, ta tin các ngươi sẽ không để hắn thành công. Đạo Hỗn Thiên nhiều đệ tử như vậy, thiếu một mình ta cũng không sao, nhưng  đạo Vô Tình chỉ có ba người..." Trưởng Tôn Sách cười khổ một tiếng: "Mạng của ta, sao có thể sánh bằng các ngươi."

Tống Huyền Cơ: "Đừng làm chuyện ngu ngốc."

Trưởng Tôn Sách hít sâu một hơi, bỗng chốc trở lại dáng vẻ kiêu ngạo như ngày thường: "Chúc Vân, đừng tưởng ta làm vậy là vì thích ngươi, ta chỉ là đang nghĩ cho đại cục thôi!"

Cảm nhận được sinh cơ, Chúc Như Sương cố gắng vùng vẫy trong lòng Quỷ Thập Tam: "Không, đừng... Thời Vũ, Huyền Cơ, mau ngăn hắn lại!"

Quỷ Thập Tam cười lạnh, túm lấy cổ áo Chúc Như Sương, dễ dàng chế ngự hắn: "Nghĩ nhiều rồi, mỹ nhân. Chỉ là một tên tiểu tử đạo Hỗn Thiên, cần gì bổn tọa phải tốn nhiều công sức như vậy?"

Chúc Như Sương ngạc nhiên: "Ngươi..."

Quỷ Thập Tam nhìn Hạ Lan Hi, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý: "Người ta muốn, là ngươi... Hạ Lan Thời Vũ."

Trưởng Tôn Sách sững sờ: "Cái... cái gì?"

Tống Huyền Cơ nhíu mày, trên khuôn mặt lạnh lùng hờ hững quanh năm bỗng hiện lên một tia kinh ngạc.

Hạ Lan Hi nghe thấy tên mình, theo bản năng ngẩng đầu lên.

Chúc Như Sương vùng vẫy kịch liệt hơn, nhưng vẫn bị Quỷ Thập Tam khống chế: "Không được! Thời Vũ, ngươi đừng làm vậy! Thời Vũ——"

Ánh mắt Hạ Lan Hi và Chúc Như Sương chạm nhau, y hốt hoảng nói: "Chúc Vân, xin lỗi."

Trưởng Tôn Sách bừng tỉnh, tức giận nói: "Ngươi còn dám chê hồn phách của ta? Hạ Lan Hi tu luyện đạo Vô Tình, là đạo Vô Tình đấy, ngươi hiểu không! Ngươi thử nghĩ xem, một kẻ tu luyện đạo Vô Tình, sao có thể hy sinh bản thân vì người khác?"

"Đạo Vô Tình?" Quỷ Thập Tam nhìn Hạ Lan Hi với ánh mắt thích thú, cười khẩy: "Đây là lần đầu tiên bổn tọa thấy một tên nhóc đạo Vô Tình lại hay khóc như vậy. Tiểu mỹ nhân, ngươi không muốn biết tại sao với tâm tính như vậy, ngươi lại được chọn vào đạo Vô Tình sao?"

Hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt không chút biểu cảm của thiếu niên, Hạ Lan Hi đưa tay lau đi, lạnh lùng nói: "Ta không muốn biết."

"Vậy sao, xem ra ta đã đánh giá cao sự tò mò của ngươi rồi." Quỷ Thập Tam nói xong thì liền dời tay khỏi ấn Bỉ Ngạn. Không còn hơi thở của gã, ấn Bỉ Ngạn lập tức mờ nhạt. Cùng lúc đó, ánh sáng trong mắt Chúc Như Sương cũng dần biến mất.

Trái tim Hạ Lan Hi lại bị bóp nghẹn, sự bình tĩnh mà y cố gắng duy trì hoàn toàn sụp đổ: "Chúc Vân!"

"Cũng đến lúc ngươi phải đưa ra quyết định rồi, Hạ Lan Thời Vũ." Quỷ Thập Tam chậm rãi nói, "Bạn tốt của ngươi sắp chết rồi, ngươi có muốn cứu hắn không?"

Hạ Lan Hi nhìn chằm chằm Bắc Trạc Thiên Quyền nhuốm đầy máu tươi, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, giống như bị thôi miên, không nhúc nhích.

Trưởng Tôn Sách sốt ruột nói: "Ta nói rồi, ta sẽ hiến dâng hồn phách! Ngươi ép buộc Hạ Lan Hi làm gì!"

"Hắn sẽ đồng ý." Quỷ Thập Tam nhếch mép, gằn từng chữ bên tai Hạ Lan Hi: "Ngươi sẽ đồng ý, đúng không? Hạ Lan Hi, hắn là bằng hữu tốt nhất của ngươi mà."

Mọi âm thanh xung quanh đều biến mất, chỉ còn một câu nói văng vẳng bên tai Hạ Lan Hi.

Hạ Lan Hi, hắn là bằng hữu tốt nhất của ngươi...

Hạ Lan Hi, hắn là bằng hữu tốt nhất của ngươi...

Quỷ Thập Tam: "Ngươi quên rồi sao? Lúc ở Thần Hồ Cư, vì cứu ngươi, Chúc Vân đã liều mạng để ngươi tiến vào Phong Nguyệt Bảo Hạp trước, suýt chút nữa mất mạng. Hắn có thể hy sinh vì ngươi, vì sao ngươi không thể?"

Ánh mắt Hạ Lan Hi càng thêm mơ hồ, y khẽ động môi: "Ta..."

Nhìn Hạ Lan Hi như vậy, Trưởng Tôn Sách chợt nhớ đến Tạ Tử Mặc mà y gặp ở tháp Lãng Vân. Chẳng lẽ...

Nghĩ đến đây, Trưởng Tôn Sách thầm kêu không ổn, lớn tiếng nói: "Không ổn rồi, Hạ Lan Hi sắp bị Quỷ Thập Tam khống chế rồi!"

"Đừng... Đừng đồng ý với hắn! Thời Vũ!" Chúc Như Sương bỗng nhìn về phía Tống Huyền Cơ, cầu xin: "Huyền Cơ, mau giết ta đi!" Hắn không khóc, chỉ dùng chút sức lực cuối cùng cầu xin: "Xin ngươi, hãy giết ta đi."

Tống Huyền Cơ nhìn Hạ Lan Hi, nhưng lại nói với Quỷ Thập Tam: "Ngươi đúng là tốn công tốn sức nhỉ."

Quỷ Thập Tam nheo mắt: "Hửm?"

Tống Huyền Cơ thản nhiên nói: "Thứ ngươi muốn không phải là Trưởng Tôn Kinh Lược, cũng không phải Hạ Lan Thời Vũ, mà là ta."

Quỷ Thập Tam không đổi sắc mặt, cười nói: "Ồ? Sao ngươi biết?"

Tống Huyền Cơ: "Nếu không phải, ba người bọn họ ở đây là đủ rồi, cần gì phải dẫn ta tới đây."

Trưởng Tôn Sách ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Cái gì? Chuyện này thì liên quan gì đến Tống Huyền Cơ?"

Lúc đầu là Chúc Vân, sau đó là hắn, rồi đến Hạ Lan Hi... Đi một vòng lớn như vậy, mục đích của Quỷ Thập Tam lại là Tống Huyền Cơ?

Quỷ Thập Tam dường như không hề bất ngờ khi Tống Huyền Cơ có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của gã. Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười khó hiểu: "Quả nhiên là ngươi —— Xem ra bổn tọa đoán không sai, Hạ Lan Thời Vũ chính là điểm yếu của ngươi?"

Tống Huyền Cơ thản nhiên nói: "Không đến mức."

Quỷ Thập Tam cười khẩy, hiển nhiên không tin lời hắn: "Nếu đã vậy, lát nữa đừng có mà đau lòng đấy." Nói xong, gã nhìn về phía Hạ Lan Hi, dịu dàng nói: "Tiểu mỹ nhân, lại đây, đến chỗ sư tôn nào. Sư tôn sẽ giúp ngươi cứu bằng hữu tốt nhất của ngươi, được không?"

Cứu bằng hữu tốt nhất... Phải cứu Chúc Như Sương...

Hạ Lan Hi mơ mơ màng màng đáp: "Được", sau đó bước về phía Quỷ Thập Tam.

‘’Hạ Lan Hi, ngươi tỉnh lại đi!” Trưởng Tôn Sách dũng cảm quên mình kéo cánh tay của Hạ Lan Hi: “Ngươi đừng nghe lời Quỷ Thập Tam, gã đang mê hoặc ngươi! Ngươi muốn trở nên giống Tạ Tử Mặc sao!”

Hạ Lan Hi mắt điếc tai ngơ, đờ đẫn hất tay Trưởng Tôn Sách ra, tiếp tục đi về phía Quỷ Thập Tam.

‘’Tống Tầm, ngươi kêu một tiếng đi!” Trưởng Tôn Sách vội la lên: “Ngươi thật sự mặc kệ hắn sao!”

Nhìn thiếu niên cách mình càng ngày càng gần, Quỷ Thập Tam trêu tức nói với Tống Huyền Cơ: “Hạ Lan Hi được chọn vào đạo viện Vô Tình không ngoài duyên cớ là Thẩm Ngâm, ngươi lại là người của đạo Vô Tình được trời chọn hàng thật giá thật. Khó trách Hạ Lan tiểu mỹ nhân một tấm chân tình, cũng không cách nào khiến 【Lưu Tự Vi Mộng】trên tay ngươi có nửa điểm phản ứng.”

Tống Huyền Cơ ngoảnh mặt làm ngơ đối với phép khích tướng của Quỷ Thập Tam, ánh mắt khóa chặt bóng lưng Hạ Lan Hi: “Hạ Lan Hi, trở về.”

Hạ Lan Hi tiếp tục đi về phía trước.

Tống Huyền Cơ: “Thời Vũ.”

Động tác Hạ Lan Hi dừng lại trong thời gian ngắn ngủi, sau đó tiếp tục tiến về phía trước như một cái xác không hồn.

Tống Huyền Cơ chần chờ một lát, thử mở miệng: “Bảo bối?”

Quỷ Thập Tam: “?”

Trưởng Tôn Sách: “??!!!”

Trên gương mặt chết lặng của Hạ Lan Hi đột nhiên xuất hiện một tia thần thái, ánh mắt sau khi khôi phục thần trí vừa vặn đối diện với Bắc Trạc Thiên Quyền cắm ở trong thân thể Chúc Như Sương.

‘’Hạ Lan Hi, hắn là bằng hữu tốt nhất của ngươi!” luôn quanh quẩn trong não của y dường như bị hai chữ kỳ quái nào đó đuổi ra ngoài, một ý niệm vô cùng rõ ràng bốc lên ở trong đầu—— chờ chút, tại sao Bắc Trạc Thiên Quyền lại công kích Chúc Như Sương?

Thật kỳ quái, rõ ràng y đã dặn dò Bắc Trạc Thiên Quyền không thể hành động thiếu suy nghĩ rồi mà.

Mặc dù không biết vì cái gì, nhưng y chính là tự tin, tự tin khó hiểu. Bắc Trạc Thiên Quyền phải nghe lời y, mọi thần khí có ý thức tự chủ trong tam giới đều phải cúi đầu xưng thần với y.

Bắc Trạc Thiên Quyền không có khả năng chống lại mệnh lệnh của y, y rất tin tưởng điểm này. Trừ khi… Trừ khi thế giới bọn họ đang ở, cũng không phải là hiện thế mà y biết rõ.

Cảm giác quỷ dị không hài hòa từ trước đến nay, các vị Viện trưởng Chân Quân chậm chạp chưa tới, Chúc Như Sương bỗng nhiên trở nên không để ý đại cục lại vô cùng thân thiết với Trưởng Tôn Sách…

Hạ Lan Hi thình lình xoay người, hô lớn với Trưởng Tôn Sách: “Chúc Vân không cho ngươi hôn, còn tát ngươi một cái!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc