Theo bước chân của dạ trú, trời lúc quang đãng lúc âm u, như thể trẻ con thay đổi các vẻ mặt khác nhau. Cùng với thời tiết âm tình bất định, bộ lạc Hắc Sơn bắt đầu có đủ loại dã thú xuất hiện. Cũng may giống cái trong bộ lạc đã sớm di chuyển lên trên núi Thiên Thần, chỉ còn lại vài giống đực đang thu xếp các thứ.
Vì che giấu muối trên núi, Đường Lâm đề nghị Horry đào một lối đi nữa trên núi Thiên Thần, hoàn toàn che giấu mật đa͙σ dưới núi. Cả ngày trên núi Thiên Thần vang lên tiếng đào bới. Giống cái vội vàng thu gom các loại trái cây khô, phục vụ gia cầm nuôi nhốt ở phía tây bộ lạc. Giống đực ngoài những người ra ngoài đi săn thì những người còn lại đều vội vàng mở lối đi mới, còn vài người thì sửa sang lại lối đi trong hang động.
Đá vôi trong hang động kéo dài chấm đất, tạo thành một cái nền lớn chừng trăm thước, xung quanh đi lên theo hình xoắn ốc, tạo thành một tòa thành thiên nhiên. Thạch nhũ dựng ngược, đón ánh mặt trời tạo thành cầu vồng năm màu trông rất đẹp mắt. Dù là Đường Lâm cũng không khỏi say mê, thầm than vận may không tệ. Tám trăm dặm xung quanh núi Thiên Thần này cũng đều từng có người đánh chủ ý. Ngay cả bộ lạc Cự Mục cũng đều từng tới xem, nhưng từ đầu tới cuối không ai phát hiện ra mật đa͙σ để vào.
Bây giờ coi như là lợi cho bộ lạc Hắc Sơn. Núi Thiên Thần dễ thủ khó công, dù là dạ trú thì dã thủ bên ngoài cũng không tấn công vào được. Thức ăn dự trữ dư thừa, bọn họ căn bản không cần ra ngoài săn. Dạ trú vừa qua thì thực lực của bộ lạc Hắc Sơn sẽ tăng mạnh.
"Luân Ân lại đi theo Lord à?" Đường Lâm cẩn thận cất hạt giống rau trong tay. Những thứ này là sinh mạng của bộ lạc Hắc Sơn. Gian nhà đá này là cô cố ý xây riêng để cất giữ hạt giống. Chỗ này nhiệt lqđ độ thích hợp, cách nhà đá không xa còn có vài ao nước ấm. Bên cạnh ao nước ấm có thác nước cỡ nhỏ, nước sối trong veo tản ra thành vòng tròn, bao bọc lấy hang động đá vôi. Có thác nước cỡ nhỏ này tồn tại, căn bản không cần lo lắng vấn đề nguồn nước.
Arthur và Da La một trước một sau vào cửa, mang trên mặt nụ cười quỷ dị. Bối Lý ra ngoài đi săn, Lord nghiêm cứu làm sao để sắp xếp thánh tủy trong ao thánh ở trong hang đá vôi này. Thánh tủy là căn nguyên của ao thánh, mấy ngày trước Lord đã lấy nó ra. Vốn cũng không lớn, chỉ bằng nắm đấm, màu sữa, có chín lỗ. Thường cách một thời gian chín cái lỗ sẽ tự động tiết ra một giọt nước màu sữa. Lord cẩn thận thu thập những thứ này.
"Ừ! Luân Ân thích dính lấy hắn." Da La bất mãn mà nói. Không biết Lord dùng cách gì mà ŧıểυ tử lại thích dán lấy, không thân thiết lắm với bọn họ.
Dứt lời, hai tay liền bắt đầu thăm hỏi trên người Đường Lâm. Khoảng thời gian này vì chuyện di chuyển mà Đường Lâm nghiêm cấm bọn họ động tay động chân. Dù sao việc của bộ lạc rất nhiều, không thể phân tâm được.
"Lâm, uống chút canh đi." Arthur dịu dàng gọi Đường Lâm, vươn tay kéo cô ra khỏi lòng Da La, đặt vào trước ngực. Bất kể là Lâm mạnh mẽ thế nào, ở trong mắt bọn hắn cô vĩnh viễn là giống cái mảnh mai, cần bọn họ che chở. Cô ngẩng đầu chống lại ánh mắt dịu dàng của Arthur, gật đầu, "Được!" Cô xoay bả vai đau đớn một chút, vô cùng thân thiết mà rúc vào lòng Arthur. Da La ngoảnh sang nhìn hai người, yên lặng sắp xếp những hạt giống còn lại thật tốt.
Ngậm một ngụm canh thịt, cúi đầu cắn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Lâm, hôn lên nụ cười nhung nhớ đã lâu nơi khóe môi cô. Thật ngọt! Chẳng biết chén gỗ đã được đặt trên bàn lúc nào, váy thú trên người đã sớm bị cởi ra, người ngọc trần trụi duyên dáng yêu kiều đứng trong ao nước ấm.
Ánh sáng trong hang đá vôi hơi tối, mang theo chút lành lạnh u ám, nhuộm đẫm một tầng sóng hơi mỏng. Gò núi trắng muốt vì sinh Luân Ân nên càng căng mọng hơn. Cặp nhũ phong tròn lẳn gần như hoàn mỹ lóe lên quang mang mê người, anh đào hồng hồng phủ một tầng mồ hôi thật mỏng, tỏa ra mùi thơm khiến người ta say đắm. Thân thể mềm mại mảnh mai lộ ra dưới ánh sáng lạnh, có vẻ vô cùng ấm áo khiến người ta không kiềm chế được mà muốn tiến vào thân thể ấm áp khiến người ta tan ra này. Hai chân thon dài cọ khẽ lên người Arthur.
Ngậm cái miệng nhỏ nhắn tiêu hồn, hương vị ngọt ngào khiến Arthur rất lâu không muốn rời đi, bàn tay to đồng thời đặt lên tuyết phong, vân vê nắn bóp gò núi trắng như tuyết một tay không nắm hết. Trong miệng Đường Lâm phát ra tiếng rêи ɾỉ e lệ. Arthur há miệng ngậm lấy tiếngd,đ,l,q,đ ngâm nga mềm mại này, thở gấm đứt quãng càng mê người hơn. Ngón tay thô ráp gẩy nhẹ, xoa nắn, vê tròn đóa hồng mai đo đỏ lúc nhẹ lúc nặng. Chỉ một lát, đóa hồng mai run rẩy trong không khí, đứng thẳng lên.
Môi lưỡi thuận thế xẹt qua tuyết phong, vẽ vài vòng trên rốn. Sự dịu dàng như nướ cnayf khiến Đường Lâm tâm hoảng ý loạn. Ừm! Arthur rành rẽ như vậy từ khi nào? Cô khép chặt hai chân run run, Arthur ôm ấy eo thon của cô, nhìn động tác mờ ám rất nhỏ không thể nhận ra này, mỉm cười, ngón tay thon dài như một con rắn linh hoạt mà dò vào giữa hai chân Đường Lâm, cố định thân thể cô chặt chẽ, đặt con rắn lớn giữa hai chân cô, cọ qua cọ lại. Con rắn lớn càng căng trướng, phảng phất không khống chế được.
"Arthur, đau ——" Đã lâu không thân thiết, lần này Arthur làm cô đau tới mức suýt chút nữa cắn nát răng.
"Lâm, anh nhịn quá lâu, thật sự là quá khó khiến anh chịu không được." Dứt lời, Arthur tăng lực ở eo, con rắn lớn đi vào toàn bộ, vùi hết vào giữa hai chân cô. Nhìn u kính phấn nộn bao lấy cây gậy của mình, Arthur chợt cảm thấy vô cùng thoản mãn, từ từ nhúc nhích. Một lúc sau, thấy Đường Lâm hơi thích ứng với sự to lớn của hắn, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ, cuối cùng yên tâm, nghẹn tới mức mặt đỏ bừng, động tác bỗng nhiên nhanh hơn. Hắn khẽ lên khẽ xuống, nhìn hoa hành chật hẹp phía dưới đang phun ra nuốt vào không ngừng, thịt non trong hoa hành không ngừng dán lên, thừa nhận sự va chạm của mình.
Người Đường Lâm lắc lư, hơi mở măt nhìn Arthur đang cày cấy trên người, ánh mắt bỗng rơi lên người Da La đang dựa vào vách hang. Cô hơi hé đôi môi khô khốc, bị Arthur làm khiến không còn chút sức lực nào, cánh hoa non nớt bên dưới vì Arthur ra vào thô bạo mà hơi sưng đỏ, tản ra màu sắc diễm lệ.
Nhìn mà khiến Arthur lửa dục tăng cao, thoáng chốc cây gậy lại to thêm vài phần, quay lại nhìn Da La dựa vào vách hang, trêu chọc: "Sao, không muốn à? Chỗ này của Lâm không chỉ căng chặt mà còn vô cùng ấm áo, khiến người ta lưu luyến quên về." Tiếng thân thể chạm vào nhau, tiếng nước khiến lời Arthur càng thêm dâm mị.
Da La bước từng bước nhỏ, trên khuôn mặt tuấn tú phủ một tầng mồ hôi nóng bỏng, kéo da thú trên người vài cái, để lộ cự vật đã ngẩng cao đầu bên dưới. Nó to đen như phủ một lớp vảy màu xanh thẫm. Hắn vuốt lên xuống vài cái, "Cùng lúc? Hình như lâm rất thích chúng ta làm cô ấy cùng một lúc." Lời nói vô sỉ khiến Đường Lâm giận tới mức toàn thân phát run.
Da La từ từ bước vào ao ấm áp. Nghe lời bất lương như đúng rồi của hai người, Đường Lâm xấu hổ, hận không thể chui vào một cái hố đất. Mái tóc dài đen nhanh che bờ lưng như ẩn như hiện, lộ ra làn da trắng nõn. Arthur đặt cô trước ngực, dựa vào mép ao ấm áp, thấy hai người di chuyển thật, Đường Lâm sợ hãi định đứng lên.
Đường Lâm đành phải phát ra tiếng "Hu hu" vô lực nghẹn ngào, bị buộc thừa nhận cảm giác mà hai người này mang tới. Người Arthur phía dưới run lên, chợt kiềm chặt eo Đường Lâm, chôn thật sâu con rắn lớn vào trong hoa hành của cô, ngay sau đó phát ra tiếng kêu rên khàn khàn trầm thấp, một lúc sau vẫn không rời khỏi chỗ này, ôm cô từ từ bình phục hơi thở của mình.
Ánh mắt xanh thẫm lúc này sâu lắng không nhìn thấy bất cứ ánh sáng gì. Cự vật bên dưới căng đau khó nhịn, tựa như trút hết vào hoa hành, đánh thẳng vào đó một cách mãnh liệt không chút thương tiếc. Linh xà thô to xông vào hoa hành thật nhỏ căng chặt, mở u kính ra lớn nhất, thịt mềm không ngừng quay cuồng. Thấy vậy, cặp mắt Arthur đỏ bừng, con rắn lớn vừa mềm xuống lại run rẩy đầy sức sống mà ngẩng cao đầu lần nữa.
"Lâm, Lâm, thật thoải mái, thật chặt!" Miệng phát ra tiếng rít gào khó nhịn, bên dưới lại càng chuyển động độc ác hơn, mỗi một cái đều chọc vào nơi sâu nhất, cảm nhận sự ấm áp vô tận của hoa hành.
Hắn cúi đầu ngậm lấy mềm mại, tay chạm lên chỗ kết hợp của hai người Da La. Bị Da La xông vào một cách cứng rắn như vậy khiến Đường Lâm tỉnh lại. Hai người bận rộn lập tức nhận thấy chỗ kết hợp nhiều thêm một ngón tay, đồng thời run lên.
Đường Lâm không khỏi khẽ run lên, gương mặt hiện đầy ham muốn lộ ra chút chùn bước. Cô khẽ nhíu mày, người hơi căng lên, định chạy trốn khỏi sự đụng chạm của Arthur. Da La thấy thế thì nhanh chóng ôm chặt cô từ sau lưng, một tay lật người cô qua. Bởi vì hành động này mà hoa hành chợt rụt chặt lại, kẹp lấy cự vật bên trong. Trên người không có chỗ nào không cảm thấy mẫn cảm, bỗng xảy ra thay đổi nên khiến Đường Lâm phân tâm không ít.
Mượn nước ao ấm áp, tay Arthur khẽ chạm tới nếp gấp nơi dũng đa͙σ, ngón tay từ từ vươn vào trong, khuấy đảo không nhanh không chậm. Một trước một sau đều được vỗ về khiến Đường Lâm ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.
Chết tiệt, sao cô lại nuôi vài con sói như thế chứ.
Chỉ trong khoảnh khắc, phía sau liền bị một thứ nóng như lửa chĩa vào, thăm dò vào, định di chuyển công thành đoạt đất. Động tác của Arthur rất chậm, tựa như từ từ dùng đỉnh để chuyển động. Như nhận ra Arthur sẽ không quá đáng, người Đường Lâm cũng từ từ mềm đi.
Cảm thấy Đường Lâm khuất phục, cự vật nhân cơ hội liền vào rất nhanh, đi vào dũng đa͙σ nhỏ hẹp này cả gốc. Đường Lâm hít sâu vài hơi, ngửa người lên, "Đau! Đi ra —— "
Lần này thật khiến cô tức giận! Sao cô lại quên mất mấy người thú này bình thường ngoan ngoãn phục tùng cô, duy chỉ trong chuyện này là quyết không thỏa hiệp. Cô bị hai người kẹp ở giữa như một cái lá không chỗ bấu víu, nhảy múa theo gió, không có chỗ để nương nhờ. Arthur và Da La nhìn nhau, nhìn khuôn mặt chịu đau đớn của cô, đáy mắt chợt lóe lên vẻ yêu thương đau lòng rồi biến mất, nhưng bên dưới lại không giảm chuyển động chút nào. Lên xuống trên dưới, từ từ động tác của hai người càng phối hợp hơn