Cảm giác giòn ngọt khiến Đường Lâm không nhịn được mà cắn thêm mấy miếng.
Kama bên cạnh nhìn Đường Lâm ăn ngon như vậy thì nuốt nước miếng, đôi mắt to đảo tròn nhanh như chớp, ngoảnh đầu lại nhìn Rocca, ý tứ trong đáy mắt rất thản nhiên.
Bị ánh mắt dịu dàng của Kama nhìn, Rocca rùng cả mình, nghiêm mặt cứng ngắc, khóe mắt khẽ động đậy, nhanh nhẹn bông thức ăn trong tay ra. Hắn ngồi xổm xuống, cầm lấy cành cây đào rất nhanh. Những người khác cũng dừng lại theo, trợn to mắt mà nhìn hành động của Đường Lâm. Arthur thấy Đường Lâm nhét thẳng khoai lang vào miệng thì ánh mắt chợt trầm xuống.
Mắt nhìn chằm chằm, thể hiện rõ ý muốn chia một chén súp. Đường Lâm bình tĩnh mà nhìn ánh mắt khát khao của Kama. Củ khoai lang trong tay cô vẽ một vòng tròn, dừng lại trước mặt Kama: "Cô muốn ăn? Có điều không lo ngộ độc? Phải biết rằng Lord không đi theo chúng ta. Nếu gặp chuyện không may sẽ rất phiền phức."
Đường Lâm vừa dứt lời thì sắc mặt mấy người Arthur tái mét, đoạt lấy khoai lang trong tay cô, gầm lên: "Không biết có độc hay không? Chết tiệt, em lại ăn vào? Nhanh nhổ ra."
Arthur nắm lấy cổ Đường Lâm liền dốc sức lắc. Bối Lý và Da La bên cạnh thế tới hung hăng, hận không được túm cô đi, liền chạy về phía bộ lạc.
Thấy mọi người phản ứng như vậy, Đường Lâm thầm than mình đùa quá trớn, vung đôi tay một cách uể oải vỗ Arthur, nói: "Không sao. Đây là khoai lang, ăn sống thì có vị giòn ngọt, ăn chín thì có mùi rất thơm. Bình thường bộ lạc lấy gì làm thức ăn?" Trong khoảng thời gian cô sống ở bộ lạc này thì ăn thịt nướng nhiều nhất. Thịt nướng vẫn còn mang theo mùi máu tươi. Cũng may cô để Lord thu thập không ít gia vị, nếu không thật đúng là ăn đến chết người.
"Khoai lang?"
Mọi người ngạc nhiên mà nhìn Đường Lâm, nhìn nửa củ khoai lang trong tay cô chằm chằm đầy kỳ lạ, vẻ mặt mờ mịt. Ngoài thịt nướng, bộ lạc cực kỳ ít ăn những thức ăn khác. Dù sao những thứ không biết luôn khiến người ta sợ hãi.
Da La lắc eo, quấn lên, gương mặt lạnh ngắt cọ cọ vào Đường Lâm, nói: "Đúng là trong bộ lạc thường ăn thịt nướng, còn có chút rau dại. Về phần nấm cũng là sau này Lâm nói cho chúng tôi biết nên mới ăn."
Nhìn hành động vô sỉ của Da La, mọi người tỏ vẻ không nói nên lời. Wall đứng sau cùng, khuôn mặt thật thà chất phác mà thô lỗ cuồng dã tràn đầy khát khao, trên mặt mang theo sắc đỏ. Người hắn khẽ run lên, tay lặng kẽ rơi vào giữa hai chân, nắm cây gậy đã dựng đứng lên.
Hắn nhìn thẳng vào làn da lộ ra của Đường Lâm. Động tác bỉ ổi này khiến Bối Lý đứng cạnh sắc mặt dữ tợn, hơi lùi lại mấy bước, cùi chỏ bất ngờ đánh thẳng vào bụng Wall. Hắn nhấc chân giẫm mạnh lên mu bàn chân Wall.
"Á!" Bị Bối Lý đánh lén, một phần lớn da thú trên người bị lực mạnh kéo xuống, cây gậy to đen bên dưới đang ngẩng cao đầu lộ ra, đỉnh còn không ngừng tràn ra chất lỏng, nhỏ lách tách xuống đất.
Mọi người nhìn lại, Đường Lâm và Kama đang ngồi xổm sững sờ mà nhìn, một lúc sau mới bỗng phản ứng kịp thứ cứng rắn thô to đang vểnh lên này là gì.
Mặt hai người ửng đỏ. Rocca đang bề bộn đào khoai lang bỗng quay sang, liếc thấy cây gậy đầy sức sống của Wall, lại thấy khuôn mặt quẫn bách xấu hổ của Kama, người khẽ run. Hắn cầm củ khoai lang quật thẳng vào cây gậy đang ngẩng cao đầu của Wall.
Hắn mang nụ cười xấu xa, lạnh lùng mà nói: "Wall, con chim của anh quá không nghe lời. Tôi dạy dỗ nó thật tốt giúp anh, đỡ phải tới lúc thỏa mãn giống cái lại không được việc."
Bịch! Một tiếng nhỏ vang lên, Wall che kín hạ thân, mắt hổ trợn tròn, trên mặt lúc xanh lúc trắng, ẩn ẩn nổi lên tử khí. Khóe môi Đường Lâm rút mạnh một cái. Những người khác ăn ý xoay người, giả vờ không nhìn thấy.
Rocca nổi danh bao che khuyết điểm, bất cứ chuyện gì chỉ cần liên quan tới Kama thì Rocca dịu dàng tuyệt đối sẽ phát điên, nổi bão. Wall dám đem chim đi dạo trước mặt Kama, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
"Ôi oa! Rocca anh ••••••" Wall cắn chặt môi, che chặt cây gậy của mình, khuôn mặt thô to cuồng dã vô cùng nhăn nhó, gân xanh trên trán nổi lên. Nghĩ là biết sức lực của Rocca tuyệt đối không nhẹ.
Hắn lùi lại mấy bước, nghiêng người một cái, ngồi phịch xuống. Lúc ngồi được một nửa thì liền nhảy bật dậy, gó má ngăm đen nhất thời đỏ bừng. Hắn buông tay ra, ôm chặt mông, xoay người. Nửa củ khoai lang to lớn lộ ra bên ngoài, nửa củ khác còn đang cắm vào cái động phía sau hắn.
Arthur nhìn thấy cảnh này đầu tiên, từ từ xoay người lại, vai hơi run rẩy, khuôn mặt yêu nghiệt tràn đầy ý cười xấu xa. Khoai lang này thật tốt, không chỉ ăn ngon! Công dụng khác cũng không tệ!
Lần này đoán chừng Wall ngay cả ý muốn chết cũng có. Mọi người trợn mắt nhìn một màn khôi hài này, há hốc miệng không biết nên nói gì.
Đường Lâm bỗng rút mạnh dây khoai lang bên cạnh lên, ngay cả đất dính lên người cũng không để ý, thất thần mà nhìn nửa củ khoai lang phía sau Wall, lẩm bẩm: "Dưa leo, chuối tiêu ••••• bây giờ mới biết thì ra khoai lang cũng có thể làm được! Thú nhân ở dị giới này có khẩu vị thật nặng, ngay cả khoai lang cũng dùng ——
Đôi mắt 囧囧 nhìn vào một màn Wall bị cắm vào này, Kama xấu hổ vùi vào lòng Rocca, có thể nào cũng không chịu ngẩng đầu lên. Da La tà tứ nhếch mày, khóe môi nhếch lên thành một đường cong quỷ dị, đi tới sau lưng Wall. Hắn nhìn chằm chằm vào nửa củ khoai lang, đôi mắt xanh thẫm chứa ánh sáng tinh quái, trêu: "Wall, không ngờ anh còn có sở thích kỳ lại như vậy. Thảo nào vẫn luôn từ chối giống cái trong bộ lạc cầu hoan. Yên tâm, tôi không tiết lộ cho những người khác biết đâu."
Ánh mắt chân thành khiến người ta không khỏi muốn tin tưởng. Nhưng tất cả mọi người xung quanh điều biết rõ tính tình của hắn, đều nhìn Wall đầy thông cảm. Da La nổi tiếng hư hỏng, đời này Wall đừng mong gì cả.
Wall khóc không ra nước mắt, phía sau kẹp khoai lang, sự đau đớn truyền tới không ngừng từ chỗ đó. Mặt hắn xanh mét, đổ mồ hôi lạnh không ngừng, đôi môi tái nhợt không có chút máu nào.
Từng giọt máu tươi nhỏ xuống theo nửa củ khoai lang xuống đất. Thấy vậy, Đường Lâm đảo cặp mắt trắng dã, đứng dậy, nói: "Bối Lý, anh đưa Wall đi xử lý cái kia •••••• khụ! Tốt nhất là bôi ít thuốc lên. Những người khác nghỉ ngơi tại chỗ, đào khoai lang. Khoai lang này nướng lên sẽ ngon hơn. Moi hết chúng lên, mang về bộ lạc để mọi người nếm thử một chút."
Mọi người nghe Đường Lâm nói vậy thì không
có ý kiến gì. Họ tự tìm công cụ thích hợp, bắt đầu đào khoai lang. Đáng thương cho Wall phải bước từng bước khập khiễng, đi theo Bối Lý tìm nguồn nước, chuẩn bị xử lý thứ cắm vào phía sau.
Lord cầm trong tay một bình thuốc mỡ, cố ý chuẩn bị để giảm đau cho Đường Lâm.
Nhìn mọi người nghiêm chỉnh đứng đợi, Đường Lâm không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Cô nắm lấy Arthur, nghi ngờ mà hỏi: “Các anh đi săn như vậy à?” Tay cầm giáo dài sần sùi, mấy người núp vào bụi cỏ, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào heo đang kết thành bầy ra ngoài kiếm ăn trước mặt. Hình thể to lớn, sừng trên đầu vô cùng sắc bén.
“Đúng vậy! Sao?” Arthur chớp đôi mắt vàng, nhìn Đường Lâm chằm chằm. Đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, tạo thành độ cong mê người khiến Đường Lâm nhìn mà rục rịch. Arthur này thật cực kỳ dễ nhìn! Đàn ông có dáng dấp như vậy thật đáng tiếc!
Đầu đầy vạch đen, thảo nào cách một khoảng thời gian thì bộ lạc phải ra ngoài đi săn. Chẳng lẽ bọn họ không biết nuôi nhốt một ít heo? Tự cấp tự túc lại còn đi săn thế này, mỗi lần cũng đều phải chờ heo lạc bầy. Bầy heo lúc bị săn bắt rất dễ hoang mang, trong hỗn loạn có thể bị thương.
“Chẳng lẽ các anh không nghĩ tới chuyện đào một cái bẫy đơn giản, bắt sống vài con heo về bộ lạc nuôi nhốt à? Cứ thế thì sau này không cần ra ngoài săn nữa.”
Những người khác nghe xong lời Đường Lâm thì người cứng lại, chỉ chốc lát sau tầm mắt trở nên nóng rực, nhìn Đường Lâm chằm chằm. Thấy thế, da đầu Đường Lâm run lên, cẩn thận mà tới gần Arthur. Chẳng lẽ cô nói sai rồi?
đa͙σ lý dễ hiểu như vậy, người bình thường đều hiểu. Lúc sống ở bộ lạc thì Đường Lâm đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trong bộ lạc vẫn đi săn theo cách nguyên thủy, ngay cả thức ăn cũng chỉ là một loại. Dường như trong bộ lạc không có người thú già. Người thú còn nhỏ rất khó sống, lại thêm điều kiện sống tồi tệ nên người thú nhỏ rất dễ chết non.
Arthur nắm eo Đường Lâm thật chặt, đôi mắt vàng thâm thúy không thấy đáy, hơi thở không khỏi gấp gáp. Ngay cả bên dưới cũng cảm nhận được tâm tình Arthur kích động, vụt bật dậy, chống lên bụng Đường Lâm.
Thấy thế, Đường Lâm không dám giãy giụa. Sao Arthur lại thầm bắt chước Wall, cũng muốn đem chim đi dạo trước mặt mọi người?? Cảm nhận được mùi giống đực nồng đậm trên người Arthur, gương mặt trắng nõn bóng loáng không khỏi đỏ lên.
Hắn nâng mặt cô lên, cúi đầu gặm mạnh lên đó mấy cái, cười lớn nói: “Lâm, em thật là cứu tinh của bộ lạc Hắc Sơn. Trước kia sao bọn tôi không nghĩ tới chuyện này nhỉ.”
Hắn mừng như điên, cây gậy bên dưới giơ cao, cọ xát mấy lần lên người Đường Lâm. Những người khác cũng đều kinh hỉ mà nhìn Đường Lâm. Ánh mắt họ nhìn cô có thêm vài thứ. Hai mắt Kama bắn ra sao nhỏ, sùng bái mà nhìn cô. Nếu không phải bị Rocca ôm chặt vào lòng, phỏng chừng cô đã sớm chạy tới trước mặt Đường Lâm mà khoe mẽ rồi!
“Arthur nói không sai. Đường Lâm thật đúng là cứu tinh của bộ lạc Hắc Sơn. Bây giờ là bạch trú (hoàn toàn là ban ngày), thức ăn vẫn khá dồi dào. Nếu là dạ trú (hoàn toàn là ban đêm), chờ chúng ta chính là bóng tối mịt mùng. Đừng nói là thức ăn, ngay cả chúng ta cũng sẽ trở thành con mồi của lũ dã thú.”
Rocca bi thương nói. Hằng năm, dạ trú phủ xuống cũng đều có không ít giống đực bộ lạc hy sinh. Sức mạnh của bộ lạc vẫn không thể nâng lên, người thú mới sinh càng ngày càng ít. Bộ lạc cũng dần dần thu nhỏ lại.
Lời hôm nay của Đường Lâm không thể nghi ngờ gì là đã mở ra cho bọn họ một cánh cửa khác. Nếu có thể làm như vậy thật thì bộ lạc cũng không sợ dạ trú nữa. Tầm mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào người Đường Lâm, rất hoan nghênh cô khiến cô mất tự nhiên mà xoay đầu sang một bên.
“Dạ trú rất nguy hiểm?”
“Rất nguy hiểm. Bây giờ là bạch trí, một khi đại lục bước vào dạ trú thì liền nguy cơ bốn phía. Nếu không có thức ăn đầy đủ thì sẽ chết đói. Lúc dạ trú thì dã thú cũng trở nên đặc biệt độc ác tàn nhẫn.”
“Ngày và đêm luân phiên phải không? Mỗi lần kéo dài bao lâu?”
“Bảy tháng theo lịch Maya. Mỗi bảy tháng Maya thì đại lục sẽ thay đổi ngày đêm một lần.”
Đường Lâm cúi thấp đầu, lặng lẽ suy nghĩ những lời của Rocca. Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào bầu trời xanh thẳm, trong lòng vương vít ưu sầu. Quả nhiên đại lục này vô cùng nguy hiểm!
Cô khẽ thở một hơi, hỏi tiếp: “Cách lần luân phiên sau còn mấy tháng Maya? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Rocca, Đường Lâm khẽ hỏi. Nếu đã chọn ở lại thì cô nhất định phải làm chút gì đó.
“Còn năm tháng Maya nữa. Đường Lâm có chuyện gì à?” Rocca nghi ngờ mà hỏi, “Vừa vào bạch trú hai tháng Maya. Cách lần dạ trú lần sau còn năm tháng Maya.”
“Lần này xong để bộ lạc chuẩn bị đi săn, bắt đầu nuôi nhốt heo với những dã thú ngoan ngoãn khác. Đúng rồi, các anh có biết heo động dục vào tháng mấy Maya không?”