Liên Tống quỳ bên cạnh Viên Đại Bằng đang dần hôn mê, để đệ tử Không Động mở miệng Viên Đại Bằng ra. Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Liên Tống rít kiếm ở bên hông nhẹ nhàng cắt vào tay. Máu đỏ tươi chảy ra, Liên Tống đưa tay đến miệng Viên Đại Bằng cho hắn uống máu.
“Liên chưởng môn, người là…” Đệ tử Không Động muốn nói lại thôi.
Liên Tống thu hồi tay nói: “Khi ta ngã từ trên vách núi xuống mệnh ở sớm tối thì được một vị cao nhân giúp đỡ. Không biết hắn dùng dược liệu gì cho ta ăn, không những chữa trị vết thương của ta mà ta còn phát hiện máu của mình có thể giải độc.”
Chung quanh phát ra âm thanh cảm thán: “Lại có chuyện như vậy sao!!!”
Liên Tống lại nói: “Nhưng mà ta không xác định được máu của ta có thể giải được tất cả mọi loại độc hay không, tình hình của Viên chưởng môn vẫn cần quan sát.”
Đệ tử của Không Động nói: “Đa tạ Liên chưởng môn, nếu sư phụ ta bình an thoát hiểm, Tống Liên ta cùng tất cả sư đệ tuyệt đối không quên đại ân đại đức của Liên chưởng môn.”
Liên Tống nói câu “Nói quá lời”, tiếp theo dò xét mạch đập của Viên Đại Bằng, đã phát hiện có chuyển biến. Nàng nhẹ nhàng thở một hơi nói: “Yên tâm đi, sư phụ của các ngươi không có chuyện gì.”
Toàn bộ đệ tử Không Động đều lộ ra vẻ vui mừng, nhìn lẫn nhau, dưới ý bảo của Tống Liêm thì cúi đầu thật sâu với Liên Tống nói: “Liên chưởng môn, sau này phái Không Động của chúng ta cùng với phái Thục Sơn kết giao trọn đời.”
Liên Tống cười nói: “Phái Không Động ở trong võ lâm hết sức quan trọng, có thể giao hảo với Không Động là vinh hạnh của Thục Sơn ta.”
Không Động đệ tử cảm kích lại cảm kích. Viên Đại Bằng dần dần từ trong mê man tỉnh lại, rêи ɾỉ một tiếng. Đệ tử Không Động lập tức tiến lên, kêu sư phụ không ngừng.
Liên Tống thối lui đến bên cạnh đệ tử Thục Sơn, nói nhỏ bên tai Hàn Tùng Lạc: “Lần nɠɵạı giao này của ta làm rất tốt đi.”
Hàn Tùng Lạc không có vui mừng như nàng dự kiến, sắc mặt hắn khó chịu nói: “Ngươi cho là bản thân mình có rất nhiều máu sao?”
Nói xong câu này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng đánh nhau. Không biết đệ tử phái nào chạy vào hô: “Vạn Kiếm sơn trang cùng phái Thái Sơn đã lên lôi đài đánh nhau.”
Hàn Tùng Lạc nhìn Liên Tống, đẩy nàng lập tức đi ra cửa. Liên Tống không biết hắn tức cái gì, muốn hỏi Tôn Giai Định một chút, không ngờ vẻ mặt của Tôn Giai Định thật ngây thơ, hắn nhìn Hàn Tùng Lạc rồi lại nhìn Liên Tống, nhìn Liên Tống rồi nhìn Hàn Tùng Lạc ra ngoài. ŧıểυ tam, ŧıểυ tứ, ŧıểυ ngũ, ŧıểυ lục, ŧıểυ thất đi sát theo sau. ŧıểυ Thất ngẩng cái đầu tròn tròn nhìn nàng: “Chưởng môn, hình như đại sư huynh tức giận, huynh ấy tức giận cái gì a?”
Liên Tống nhún nhún vai: “Ta cũng không biết. Ai, có thể tính tình của hắn là như vậy, lúc lạnh lúc nóng.”
“Không có a, đại sư huynh của ta không có…”
“Quên đi, xem như không có gì, chúng ta ra ngoài xem họ đấu võ đài.”
Trên lôi đài, nhị công tử Tu Vọng Nguyệt của Vạn Kiếm sơn trang cùng đại đệ tử Trần Tất Võ của phái Thái Sơn đang đấu kiếm, chiêu thức võ công của hai người bình thường, trình độ cũng tương đương, đánh hồi lâu vẫn chưa phân biệt cao thấp, người xem cũng chán nản.
Tôn Giai Định buồn bực nói: “Ta nghe nói nhị công tử của Vạn Kiếm sơn trang võ công bất phàm, có một chiêu tuyệt kỹ là Tề Mi Vọng Nguyệt, làm sao lại có thể là loại trình độ này, ngay cả Trần Tất Võ cũng đánh không lại.”
“Hắn là cố ý.” Hàn Tùng Lạc nói: “Lần luận võ này người thắng cuối cùng phải đấu với Hồng Liên giáo chủ. Đây không khác nào tự đi tìm con đường con đường chết, cho nên không muốn đánh hết sức. Nhưng không thể không lên võ đài, bản thân lại nhát gan sợ phiền phức, vì thế mới bất đắc dĩ phải là ra vẻ, trong lòng thì lại ước gì bị đối phương đánh bại.”
Vừa mới dứt lời, Tu Vọng Nguyệt đã rơi từ trên võ đài xuống, tỷ thí kết thúc.
Trần Tất Võ có chút ngoài ý muốn. Võ công của hắn thường thường, làm người cũng rất nghiêm túc, hắn nói với Tu Vọng Nguyệt: “Đa tạ. Lần sau chúng ta hãy thật sự tỷ thí một lần.”
Những người nhìn ra sự ẩn dấu trong cuộc đấu võ này đều nhìn Tu Vọng Nguyệt khinh thường. Chưởng môn Tung Sơn là Hà Hướng Nguy nhảy lên võ đài khiêu chiến Trần Tất Võ. Trần Tất Võ vẫn dùng toàn lực ứng chiến như trước. Giao chiến hơn nửa canh giờ, Hà Hướng Ngụy nhất thời vô ý bị Trần Tất Võ đánh rớt xuống lôi đài.
Khi Trần Tất Võ chờ người tiếp theo lên khiêu chiến, Phàm phương trượng đi ra nói với mọi người: “Hoàng hôn đã buông xuống, chư vị, tỷ thí hôm nay dừng ở đây, mời mọi người đến Thiên Điện dùng cơm.”
Mọi người nghe xong liền đi đến Thiên Điện. Trần Tất Võ từ trên lôi đài nhảy xuống. Hắn mới vừa rơi xuống đất, chưởng môn Tống Thanh Sơn liền hung hắn trừng mắt liếc hắn một cái, ghé vào lỗ tai hắn nói hồi lâu. Mặt Trần Tất Võ chuyển từ hồng sang trắng, bất đắc dĩ gật đầu.
Liên Tống theo mọi người đến Thiên điện dùng bữa, mọi người nói chuyện rất to ăn cũng vội vàng, sau đó trở về chính điện thương nghị chuyện đại sự.
Phàm dẫn đầu nói: “Theo giáo quy của bản giáo, tăng nhân không thể có lòng tham, cho nên không thể tham gia tranh đấu võ lâm minh chủ. Ba người chúng ta mặc dù hổ thẹn nhưng không dám vi phạm giáo quy đã ba trăm năm này.”
Chưởng môn Tung Sơn Hà Hướng Nguy nói: “Phương trượng không cần hổ thẹn, dù sao Thiếu Lâm cũng là cửa phật thanh tịnh, quy củ của Thiếu Lâm chúng ta có thể hiểu được. Đây là lúc an nguy nếu có thể làm việc cho chính nghĩa ta chết cũng không từ chối. Chỉ tiếc, võ công của ta không bằng người, không thể thắng địa vị minh chủ.”
Trần Tất Võ thắng Hà Hướng Nguy trên lôi đài đứng dậy nói: “Là Hà chưởng môn nương tay, đa tạ.”
“Thắng thì đã sao?” Thanh âm mềm mại đáng yêu của nữ tử nói: “Võ công của ngươi kém xa với giáo chủ Hồng Liên giáo. Theo ta thấy, tất cả ngồi ở đây, ngay cả vài vị phương trượng cũng không phải là đối thủ của Hồng Liên giáo chủ.”
Thôi Anh lạnh lùng nói: “Ngươi câm miệng!”
Hoàng Vũ Dao nắm túi gấm trên quần áo hừ một tiếng xoay mặt đi.
Phàm bình tâm tĩnh khí nói: “Vị cô nương này, ngươi không khỏi đã xem thường mọi người đang ở đây rồi. Phàm là người thành lập môn phái, người nào cũng có một hoặc hai môn võ công tuyệt học. Kim Nhật Lãng muốn đơn độc thi đấu với võ lâm minh chủ mà chúng ta chọn ra, tuy là ngạo mạn tự đại một chút, nhưng đối với chúng ta đây là cơ hội. Thiếu Lâm ta không thể tham dự tranh võ lâm minh chủ quả thật trong lòng có tiếc nuối, bù lại, ta cùng với hai vị sư đệ đã thương nghị quyết định cho võ lâm minh chủ lần này mượn báu vật của Thiếu Lâm chúng ta chính là “Tẩy tủy kinh”, tu luyện ba ngày sẽ có thành tựu, kinh mạch toàn thân như hồi sinh, có thể đạt được nội lực mà một người phải luyện bảy mươi năm mới có thể đạt tới.”
Nghe xong lời này, trong mắt mọi người lập tức sáng rọi. ý chí chiến đấu sôi sục.
Tu Vọng Nguyệt chau mày hối hận không ngừng, sớm biết vậy hắn đã không tự cho mình thông minh mà thua một ván hôm nay.
Tống Thanh Sơn nói to: “Phương trượng, tiêu diệt ma giáo là bổn phận của chúng ta, cho dù tan xương nát thịt cũng không từ chối. Chúng ta không tham lam tuyệt học của Thiếu lâm, nhưng mà Kim Nhật Lãng quả thật rất mạnh, nếu Thiếu Lâm có thể cho mượn “Tẩy tủy kinh” vậy thì vô cùng cảm kích.”
Mọi người cùng kêu lên phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, vô cùng cảm kích!”
Chưởng môn Côn Lôn là Hách Na Thông hét lớn một tiếng: “Các vị đồng đa͙σ!”
Mọi người nhất tề nhìn lại chờ hắn nói chuyện.
Hắn nói: “Nếu phương trượng Thiếu Lâm đã trượng nghĩa nư thế, chúng ta không thể phụ thanh ý của phương trượng. Nhưng dù sao “Tẩy Tủy kinh” cũng là tuyệt học của Thiếu Lâm, lần này tình thế cấp bách nên mới cho mượn. Mặc kệ là ai trong chúng ta có may mắn tu luyện thì cũng không thể truyền ra ngoài, lại càng không thể đem bí quyết “Tẩy tủy kinh” lộ ra. Mọi người nói có đúng không?”
Mọi người lên tiếng trả lời: “Hách chưởng môn nói rất đúng! Hôm nay chúng ta thề trước mặt các vị phương trượng, tuyệt không mang “Tẩy tủy kinh” truyền ra ngoài, cũng tiết lộ một chút gì!”
Vài vị phương trượng cùng chắp tay hành lễ: “A di đà Phật, đa tạ chư vị.”
Mọi người nói lời khách áo, còn hùng hồn nói kiên quyết đối kháng với ma giáo.
ŧıểυ thất kéo tay áo của Hàn Tùng Lạc nói: “Sư huynh, “Tẩy tủy kinh” rất lợi hại sao, so với “Thiên nɠɵạı phi tiên” của chúng ta còn lợi hại hơn sao?”
Hàn Tùng Lạc hạ giọng nói: “Tẩy tủy kinh luyện khí, thiên nɠɵạı phi tiên luyện kiếm pháp, tính chất khác nhau.”
ŧıểυ Thất lại hỏi: “Nếu đánh với nhau thì sao?”
Hàn Tùng Lạc nói: “Khó biết được. Một bên là nội công thâm hậu, một bên là chiêu thức tuyệt kỹ, nếu đánh nhau thì phải xem xét đến trình độ tu luyện của của hai bên.”
ŧıểυ thất tự hào nói: “Nói như thế Thiên nɠɵạı phi tiên của Thục Sơn chúng ta cũng rất lợi hại đúng không?”
Hàn Tùng Lạc cười sờ đầu ŧıểυ thất.
Liên Tống lẩm bẩm: “Muốn đánh bại hắn, Tẩy tủy kinh két hợp với Thiên nɠɵạı phi tiên xem ra có thể có phần thắng.”
Được phương trượng Thiếu Lâm cổ vũ, mọi người thừa dịp ánh trăng lên lại lên võ đài tỷ thí.
Lần này so với ban ngày náo nhiệt hơn.
Các anh hùng hảo hán xông lên, Trần Tất Võ chống đỡ hai trận đã bị hạ. Tống Thanh Sơn từng dạy dỗ hắn cũng nhảy ra chiến hơn mười trận.
Đệ tử Thục Sơn nhìn Hàn Tùng Lạc xin chỉ thị muốn đi khiêu chiến, Hàn Tùng Lạc lại nhìn Liên Tống hỏi.
Liên Tống ngáp nói: “Các ngươi muốn lên so thì so, nhưng mà phải chú ý an toàn. Nếu bọn họ có hỏi ta, nói ta về phòng ngủ, đừng để họ đến quấy rầy ta.”
ŧıểυ thất đuổi theo nàng kêu: “Chưởng môn, chơi vui như vậy sao người không xem a?”
Nàng vừa đi vừa vẫy tay nói: “Không xem. Dù sao ta cũng không thể so với bọn họ.”
Vào căn phòng mà Thiếu Lâm tự chuẩn bị cho nàng, nhìn xung quanh xác định không có ai đi theo nàng mới nhỏ giọng nói: “Lâm đại ca, xuất hiện đi.”
Từ sau giường nhảy ra một thân ảnh màu đen, Lâm Thiên Hàn hỏi: “Chuẩn bị tốt cả chưa?”
Liên Tống nói: “Đều chuẩn bị tốt. Phiền toái ngươi ở trong này giúp ta che giấu, có người tới thì tìm mọi cách đuổi đi.”
“Ta hiểu được, chính ngươi phải cẩn thận.”
Liên Tống còn có chút lo lắng, lại hỏi: “Lão Diêu, bọn họ đâu?”
Lâm Thiên Hàn nói: “Xem diễn ở lôi đài. Yên tâm đi, thuật dịch dung của lão Vạn là thiên hạ vô địch.
“Vậy là tốt rồi.” Liên Tống lấy từ trong lòng ra những dụng cụ mà Ngàn Vạn Lý đưa cho nàng rồi đeo lên mặt. Nhìn trước gương là một khuôn mặt của nữ nhân trẻ tuổi, nhan sắc bình thường không nổi bật, rất hợp ý nàng.
Đi đến trước nói với Lâm Thiên Hàn: “Hừng đông ta sẽ trở về, đa tạ Lâm đại ca.”
Lâm Thiên Hàn khoát tay với nàng.
Ra cửa, nàng lại liếc mắt nhìn chung quanh một cái. Lúc này mọi người đều tập trung ở đại điện, hậu viện không có một ai.
Nàng tránh thoát được các tăng nhân canh giữ, đi theo con đường xuống núi. Nàng không biết Kim Nhật Lãng ở đâu, nhưng theo hướng đào tẩu của Bình Ba hôm nay, nàng tin tưởng nhất định có thể tìm thấy bọn họ.
size:z�p;`�v P w ht:115%;font-family: "Times New Roman","serif"'>Hoàng Vũ Dao xem thường nhìn Liên Tống, nói: “Từ trước đến nay, nữ tử làm chưởng môn trên giang hồ chủ có phái ni cô cùng đa͙σ cô. Phái Thục Sơn các người lại lập nữ tử làm chưởng môn, sao lại như thế? Theo ta thấy, phái Thục Sơn các người toàn là môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, chẳng lẽ các người là ni cô nữ mặc nam trang sao?”
Trong giang hồ có hai phái nổi danh là Hằng Sơn cùng Thương Ngô, nàng lại gọi thành phái ni cô cùng phái đa͙σ cô, liên tục đắc tội hai phái lớn lại châm biếm Thục Sơn là nữ mặc nam trang, tức là đắc tội với ba phái lớn, chọc Thôi Anh mất hết mặt mũi.
Hắn tức giận quát: “Vũ Dao, không thể vô lễ, mau xin lỗi.”
Hoàng Vũ Dao hừ một tiếng quay mặt đi không xin lỗi. Cô nương này là con gái duy nhất của chưởng môn tiền nhiệm phái Hoa Sơn, từ nhỏ mẫu thân đã mất, phụ thân cực kỳ sủng ái. Chưởng môn Hoa Sơn giao chiến cùng Hồng Liên giáo chủ bị trọng thương rồi chết, mọi người ở Hoa Sơn thương tiếc nàng không cha không mẹ, đều thuận theo ý nàng, cổ vũ tính tình tùy hứng làm bậy của nàng.
Phái Hằng Sơn cùng phái Thương Ngô bị điểm danh nên cũng đi từ nơi hẻo lánh ra để xem tình huống. Thôi Anh bước lên trước xin lỗi từng người. Chưởng môn Hằng Sơn là Tĩnh Dật sư thái, chưởng môn Thương Ngô là Lăng Vân sư thái đều là người rộng lượng nên không so đo.
Liên Tống lại không thể không so đo, thừa dịp mọi người tụ lại xem náo nhiệt thì lớn tiếng nói: “Các vị võ lâm đồng đa͙σ, ta nghĩ mọi người rất ngạc nhiên khi ta tiếp nhận vị trí chưởng môn của Thục Sơn. Khó có dịp thế này, ta xin thông báo tình huống này với các vị.”