Thời gian đã là chạng vạng, bầu trời không có một tia nắng, trên đầu mọi người đều âm u.
“Nói, ngươi ở trong viện này đã thấy cái gì?”
Tư Phóng đặt tay lên vai Tôn Cửu gây áp lực.
Tôn Cửu không dám ngẩng đầu, từ từ nhắm hai mắt cắn răng nói: “Ta, ta thấy chưởng môn cùng Liên Tống sư muội, quần áo không chỉnh tề, ôm nhau…”
Mọi người ồ lên.
“Các ngươi có nghe hay không?” Tư Phóng kêu lớn, đi qua bên cạnh Kim Nhật Lãng nói, “Sư đệ có nghe được không? Ngươi còn gì để nói nữa? Việc bại hoại như thế mà ngươi cũng làm ra, có tư cách gì làm chưởng môn Huyền Tông Môn?”
Kim Nhật Lãng nhìn thẳng hắn nói: “Ta không có tư cách, người có đủ tư cách sao?”
Tư Phóng cười lạnh: “Ai cũng có tư cách hơn so với ngươi.” Hắn đưa ta tay: “Giao lệnh bài chưởng môn ra đây.”
Kim Nhật Lãng nhìn tay hắn, chậm rãi rút lệnh bài từ bên hông ra.
Liên Tống cùng Từ Huyễn kinh ngạc. Không Thích cùng Không Tịnh lại nhìn nhau, chẳng lẽ Huyền Tông Môn sẽ đổi chủ trước mặt họ sao?
Kim Nhật Lãng đưa lệnh bài tới trước mặt Tư Phóng, hUi mắt Tư Phóng tỏa sáng, lập tức không nhìn thấy thứ gì khác. Hắn đưa tay qua, chợt thấy hoa mắt, hai gò má nóng bỏng. Đầu chưa kịp tỉnh lại thì sau lưng đã ăn thêm một chưởng. Hắn lấy tay chống đỡ, bụng thật đau xót, người bay về sau vài bước, ngã trên mặt đất.
Hắn ôm ngực đứng lên, không thể tin nhìn Kim Nhật Lãng.
Kim Nhật Lãng thu chưởng, khuôn mặt lạnh lùng, đi tới trước hắn.
Ánh mắt hắn lạnh lùng, coi rẻ nhìn Tư Phóng: “Ngươi lấy dưới phạm trên, không tôn ti trật tự, hiện tại thông đồng đệ tử mưu toán soán vị. Lòng muông dạ thú, ngươi còn gì để nói không?”
“Ngươi vu tội ta!” Tư Phóng chỉ vào Kim Nhật Lãng kêu lên, “Rõ ràng là ngươi cùng đệ tử có tư tình, ta phá vỡ chuyện tốt của ngươi, ngươi vu tội cho ta!”
“Ta có vu tội cho ngươi hay không mọi người ở đây đều có thể nhìn. Mới nãy là ai đưa tay ra đòi lệnh bài chưởng môn với ta?”
Không nghĩ tới muốn giết người lại bị đánh ngược, máu chảy cuồn cuộn trong đầu Tư Phóng, hắn rút kiếm muốn tiến lên.
Kim Nhật Lãng lấy vỏ kiếm ngăn cản khí thể tiến công sắc bén của hắn. Tư Phóng ra chiêu nào cũng âm độc, sát ý khắp nơi, Không Thích đứng xem cũng lắc đầu. Kiếm trong tay Kim Nhật Lãng như gió, Tư Phóng ra mấy chiêu đều không tới được gần hắn, chính Tư Phóng lại bị trúng vài kiếm. Nếu không phải là kiếm chưa ra khỏi vỏ, chỉ sợ hắn đã sớm đứt tay chân.
Một kiếm tới trước ngực, dù không xuyên da thịt nhưng cũng đủ mạnh để chấn thương. Tư Phóng phun máu tươi, không kịp sử dụng khinh công nên té xuống đất, xương cốt toàn thân như vỡ vụn.
Kim Nhật Lãng nói: “Niệm tình chúng ta là đồng môn, việc hôm nay cho qua. Ngươi chớ lại sUi lầm.” Hắn chuyển qua nhìn các đệ tử: “Đưa hắn đi.”
Lần đầu tiên hắn nói chuyện nghiêm túc như vậy, các đệ tử đều ngẩn người. Từ Huyễn là người phản ứng đầu tiên, tiến tới nâng Tư Phóng.
Tư Phóng giận dữ cười: “Ha ha, Kim Nhật Lãng, không ngờ tâm cơ của ngươi thâm sâu như thế. Làm bộ không tranh cầu ở trước mặt sư phụ, kỳ thật người lòng muông dạ thú mới chính là ngươi! Ngươi làm ra việc cẩu thả kia, lại có thể lật ngược trắng đen, ta thật muốn nhìn xem ngươi sẽ có kết cục gì!”
“Sư thúc, đừng nói nữa.” Từ Huyễn rất sợ Kim Nhật Lãng mặt đang đầy hàn khí kia một kiếm mà chém hắn. Một thế hệ thượng sư của Huyền Tông Môn giờ không còn mấy người, nếu chết đi một người nữa sẽ tổn thương nghiêm trọng.
Tư Phóng hùng hùng hổ hổ. Kim Nhật Lãng chỉ chấp tay sau lưng rộng lượng để hắn mắng. Một màn này, mọi người đều thấy kim Nhật Lãng ngay ngắn đứng đắn, còn Tư Phóng lại là kẻ ra oai tác quái.
Lần đại náo này, ông trời đứng về bên đen. Liên Tống âm thầm thở dài, cuối cùng cũng tránh được một kiếp. Ngẩng đầu vẫn thấy mọi người đang đứng trong sân, lòng của nàng cũng không thể yên. Đột nhiên từ ngực truyền đến một cơn đau dày đặc, nàng cứ nghĩ là ảo giác. Sư phụ đang ở bên kia nói gì đó với phương trượng Thiếu Lâm, tiếng nói vào tai nàng đứt quãng. Đau đớn càng ngày càng rõ ràng, nàng nhăn mi, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy trên bầu trời lộ ra một vầng trăng tròn.
Mê Tiên Cổ phát tác. Nàng dùng chút sức lực còn lại muốn yên lặng lui đi. Mọi người vẫn chưa tiêu tan hết nghi ngờ với Kim Nhật Lãng, nàng không thể để xảy ra thêm chuyện gì.
Nhưng ánh mắt sư phụ cơ hồ là không rời nàng. Khi nàng không thể chống đỡ nổi nữa thì có một đôi tay hữu lực tiếp lấy nàng.
Hắn điểm vài đại huyệt của nàng, nhưng không có ích gì. Toàn thân nàng đau như bị cắt ra, nghiến chặt răng.
Hắn ôm chặt thân hình rKn run của nàng, để một ngón tay vào trong miệng nàng, ngăn nàng cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Trước mắt bao người, hành vi quá mức thân thiết và khẩn trương của hắn khiến mọi người mới buông lỏng nghi ngờ lại chú ý đến. Tư Phóng đi ra đến cửa đã đẩy hai đệ tử mà chạy trở vào, vui sướиɠ khi người ta gặp họa: “Ông trời giúp ta! Ngươi còn không thừa nhận các ngươi có tư tình sao?”
Liên Tống cầm lấy tay Kim Nhật Lãng, dường như là muốn khảm vào da thịt hắn. Nàng rất hi vọng hắn không làm như vậy, để nàng tự sinh tự diệt. Loại đau đớn này không phải nàng chưa trải qua, trước kia trúng Thực Cốt, nàng cũng từng như vậy.
Nhưng mà Mê Tiên Cổ lại khác với Thực Cốt. Thực Cốt là ăn mòn đến xương máu, Mê Tiên lại đau đớn từ trong lòng mà ra, da thịt không tổn thương, nhưng tâm đau còn khó chịu hơn cả da thịt đau.
Kim Nhật Lãng không có cách gì, chỉ có thể liều mạng ôm lấy nàng. Liên Tống kiên quyết không cho phép mình phát ra tiếng rêи ɾỉ, nàng cố nén cố nén, không ngừng nói với lòng mình: tương lai phải cùng sư phụ đi đánh cá…
“Kim Nhật Lãng, chẳng lẽ ngươi...” Không Thích muốn nói gì lại thôi. Mặc dù hắn không hiểu tình yêK, nhưng nam nữ lại không kiêng dè mà ôm nhau như thế này, mặc kệ là dưới tình huống gì cũng không ổn. Huống chi, bọn họ lại là thầy trò.
“Cuối cùng ngươi và nha đầu này cũng bị vạch trần, ha ha ha…” Tư Phóng cười không ngừng.
Từ Huyễn chợt nói với mọi người: “Chưởng môn của chúng ra luôn giữ mình trong sạch, nhất định là Liên Tống, yêu nữ này câu dẫn hắn! Người tới, đem yêu nữ này bắt lại!”
“Từ Huyễn!” Kim Nhật Lãng bắn đôi mắt lạnh lẽo về phía hắn.
Liên Tống nghe được bọn họ nói chuyện, mở mắt ra nói: “Là…là ta câK dẫn sư phụ…Các người đừng, đừng trách hắn…”
Trong mắt Từ Huyễn đau xót, nói với chúng đệ tử: “Còn chưa ra tay sao?”
Mọi người đều nhảy lên, trong đầu Từ Huyễn hiện ra lời củU Viên Thương Châu ---- Từ Huyễn, sư thúc ngươi đối với nha đầu kia là si mê, tương lai chắc chắn sẽ xảy ra sai lầm. Vạn nhất có chuyện gì, ngươi nhớ kỹ, phải bảo vệ sư thúc, đem mọi tội lỗi đổ lên người Liên Tống. Đây là vì Huyền Tông Môn.
Các đệ tử vây quanh Kim Nhật Lãng, không người nào dám tới gần.
Từ HKyễn nói: “Chưởng môn, người buông yêu nữ này ra, không nên để nàng mê hoặc!”
Không Thích cũng nhẹ nhàng nói: “Kim hiền đệ, ngươi cả đời anh minh, không nên bị hủy trên tay một nha đầu.”
Không Tịnh đứng ở một bên xem xét tình thế. Hiện nay Huyền Tông Môn đại loạn, nếu hắn tham gia vào việc này cùng với họ, về sau nếu muốn đàm phán cùng Huyền Tông Môn cũng có lợi hơn.
“Xem ra việc này ta phải quan tâm rồi.” Không Tịnh bay đến trước mặt Kim Nhật Lãng, một chưởng đánh về Liên Tống.
Kim Nhật Lãng ôm Liên Tống né một chưởng kia, Tư Phóng lại từ sau tấn công tới. Chúng đệ tử thấy có người tiến lên thì đương nhiên cũng rút kiếm tấn công. Nhất thời, Kim Nhật Lãng bị loạn kiếm bao vây. Hắn vừa che chở cho Liên Tống vừa ngăn cản thế tiến công rào rạt, cố gắng hết sức.
Võ công Thiếu Lâm danh bất hư truyền, mỗi lần Kim Nhật Lãng nhận một chưởng của Không Tịnh lại thấy nội lực thiếu đi một phần. Khi chưa bị thương hắn có thể nắm phần thắng, nhưng trên người đang trọng thương, Liên Tống lại phát độc, hắn giao chiến với họ trong thời gian càng dài thì càng bất lợi.
Hắn gấp rút muốn thoát thân. Chính vào lúc này, trên nóc nhà có một tiếng cười nói: “Tới sớm không bằng tới đúng lúc. Danh môn chính phái các ngươi cũng tự giết lẫn nhau, thật là khiến Ma giáo mở mắt.”
Mọi người ngừng đánh nhau.
Trên nóc nhà, một người cầm kiếm đang đứng, áo bào màu đen cũng hòa hợp với màu sắc bên dưới, chỉ là sắc mặt tái nhợt, vô cùng quỷ dị.
“Lớn mật ngông cuồng.” Từ Huyễn quát: “Ngươi lại dám xông vào Huyền Tông Môn!”
“Thì tính sao, ta đến rồi đi cũng không phải lần đầu tiên.” Tô Triều Sinh mỉm cười. Hắn đoán chắc đêm trăng tròn Liên Tống sẽ phát độc, để nàng thưởng thức qua mùi vị của Mê Tiên, nàng không có khả năng không đi cùng hắn. Nhưng không nghĩ tới, tới đây hắn lại được thưởng thức một tiết mục dùng gậy đánh uyên ương thế này.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn thả người nhảy vào trận kiếm. Mọi người nghĩ hắn muốn tham gia đánh nhau, nhưng hắn lại nhảy đến phía Kim Nhật Lãng mà ra tay.
Mọi người sửng sốt, không biết nên ngăn cản hay không. Không ngờ, Tô Triều Sinh cùng Kim Nhật Lãng giao tiếp ánh mắt, hai người đồng thời sử dụng khinh công mà nhảy ra. Một đen một trắng nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
“Còn không mau đuổi theo!” Tư Phóng cáu giận rống to.
Mọi người cùng nhau đuổi theo. Không Thích và Không Tịnh nói với nhau: “Chẳng lẽ Kim Nhật Lãng cùng cấu kết với Ma giáo?” Hai người quyết định đuổi theo xem cuối cùng là có chuyện gì.
Kim Nhật Lãng cùng Tô Triều Sinh, một trước một sau bay vọt trong rừng cây, đảo mắt đã cách xa Huyền Tông Môn mấy chục dặm.
Tô Triều Sinh sợ hãi cảm thán, Kim Nhật Lãng bị thương nặng như thế nhưng khinh công cũng không thua hắn.
Đến một mảnh rừng rậm, hai người dừng lại. Kim Nhật Lãng vừa rơi xuống đất liền chống đỡ không được nửa quỳ xuống dưới. Liên Tống ở trong lòng sớm đã ngất đi vì đau.
“Tại sao ở thời điểm mấu chốt ngươi lại tin tưởng ta?” Tô Triều Sinh hỏi. Mới vừa rồi khi mắt của hai người chạm vào nhau, hắn cố ý bảo Kim Nhật Lãng đi theo hắn, không ngờ Kim Nhật Lãng lại đồng ý.
Kim Nhật Lãng nói: “Nếu có chọn lựa khác, ta cũng không tin ngươi.” Khi nói chuyện xong, trong lòng lại có một trận lửa thiêu đốt, chân khí dần ngưng tụ.
Tô Triều Sinh cười to: “Đủ thẳng thắn. Kim Nhật Lãng, ta kính ngươi là vị anh hùng hảo hán, nếu hiện tại ngươi gia nhập Thương Thiên Giáo của chúng ta, cửa giáo luôn rộng mở hoan nghênh ngươi.”
“Không cần.” Mặc dù hắn không có lưu luyến gì với Huyền Tông Môn, nhưng cũng sẽ không phản bội.
“Chẳng lẽ ngươi muốn trở về Huyền Tông Môn? Bọn họ hận không thể đem ngươi bầm thây vạn đoạn!”
“Việc này không quan hệ với ngươi.”
“Ngươi gia nhập Thương Thiến Giáo chúng ta, ta sẽ thỉnh giáo chủ phong ngươi làm Hữu Quân Minh Vương, đến lúc đó ngươi dưới một người trên vạn người, hô phong hoán vũ muốn làm gì thì làm! Cho dù ngươi cùng đồ đệ quang minh chính đại ở cùng một chỗ, cũng không ai dám nói nửa lời!”
“...”
Kim Nhật Lãng nghe được tiếng Liên Tống rêи ɾỉ rất nhỏ, hắn bắt lấy vạt áo của Tô Triều Sinh nói: “Cho ta giải dược!”
“Giải dược có thể cho ngươi.” Tô Triều Sinh mặc hắn cầm lấy: “Nhưng ngươi phải theo ta trở về gia nhập Thương Thiên Giáo.”
Kim Nhật Lãng cười nói: “Ta không đáp ứng ngươi, ngươi sẽ không cứu nàng sao? Ngươi muốn Ky hiếp ta, cũng tìm cái có được hơn chút chứ!”
“Sư phụ...” Liên Tống mờ mịt tỉnh lại. Vừa chuyển người đau đớn lại đánh tới. Nàng ngay cả cắn răng cũng không có khí lực.
“Giải dược!” Kim Nhật Lãng thúc giục nói.
Tô Triều Sinh không dài dòng, đưa ra một viên giải dược để vào miệng Liên Tống, đau đớn giảm đi. Nhưng toàn thân nàng vẫn vô lực như cũ, không thể nắm lấy ống tay áo của sư phụ.
Tô Triều Sinh nói: “Giải dược cho ngươi , đem người cho ta.”
Kim Nhật Lãng lưu luyến xoa hai gò má của Liên Tống. Sinh ly tử biệt thế này họ đã trải qua hai lần, vì sUo họ lại khó khăn như vậy. Chỉ vì hắn là sư phụ còn nàng là đồ đệ sao? Hắn có trách nhiệm không thể vứt bỏ, cho nên nàng phải nhân nhượng hắn. Nhưng nàng vô tội, vì sao mỗi lần nàng đều phải gánh vác quả đắng?
Chẳng lẽ hắn thật sự sai lầm rồi sao?
“Ngươi muốn đổi ý?” Tô Triều Sinh nheo mắt.
Mặt đất có chấn động, Tô Triều Sinh lập tức cảm giác được. Hắn vươn tay ra với Kim Nhật Lãng nói: “Bọn họ đuổi tới, hoặc là đi theo ta, hoặc là đem người giUo cho ta!”
Lần này lên Cao Ngạo sơn, sợ có nhiều phiền phức nên chỉ có một mình Tô Triều Sinh đi. Người của Huyền Tông Môn võ công không hề yếu, lại có thêm hai xú hòa thượng, hắn không tự tin có thể một mình mang Liên Tống bỏ chạy.
Kim Nhật Lãng không hề chần chờ, hắn đem Liên Tống giao cho Tô Triều Sinh: “Nếu nàng chết, ta dùng máu rửa sạch Thương Thiên Giáo.”
Tô Triều Sinh không hề nghi ngờ lời của hắn, nhưng hắn không sợ mà cười nói: “Chờ giáo chủ của chúng ta tái xuất giang hồ, còn chưa biết là ai huyết tẩy ai đâu!”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đến không ít người. Tô Triều Sinh khẩn trương.
Kim Nhật Lãng nhắc: “Ta đi ngăn cản bọn họ. Ngươi đi nhanh đi.”
Bọn họ tách ra làm hai hướng, đang muốn xoay người, ống tay áo của Kim Nhật Lãng lại bị người ta nắm lấy.
Liên Tống dùng mọi khí lực còn lại nắm chặt tay áo sư phụ, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống. Lần này li biệt sẽ là bao lâu?
“Ngươi chờ, ta sẽ mang ngươi cướp trở về.” Kim Nhật Lãng cười thoải mái.
Liên Tống lắc đầu, nắm chặt ống tay áo của sư phụ không chịu buông.
Kim Nhật Lãng nắm lấy tay nàng gỡ ra từng ngón, thần sắc cực kỳ ôn nhu: “Đừng tùy hứng. Chăm sóc bản thân mình cho thật tốt. Lần tới cướp ngươi trở về, ta sẽ cưới ngươi vào cửa.”
Tay, tách ra khỏi ống tay áo.
Liên Tống chưa từ bỏ ý định nắm lấy tay hắn, khóc thành tiếng: “Sư phụ…”
Kim Nhật Lãng khẽ hôn đầu ngón tay nàng một chút, mỉm cười xoay người, nhấc chân nhẹ nhàng, hắn đã như đám mây bay mất khỏi tầm mắt nàng.
Tô Triều Sinh thở dài một tiếng, hơi rung động, hắn ôm Liên Tống nhanh chóng chạy xuống núi.