Dưới đêm trăng, tiếng tiêu du dương vang lên, âm u lưỡng lự trong gió.
Chu Dục chậm rãi mở mắt ra, hắn muốn ngồi dậy, nhưng trong cơ thể lại truyền đến một cảm giác nóng đến kỳ lạ, nội kình trong người cũng tán loạn khắp nơi.
“Ngươi đã tỉnh rồi à?” Rèm lụa mỏng bị vén lên, làm hắn có thể nhìn thấy rõ cửa sổ thủy tinh bên ngoài, thân ảnh thanh tú quen thuộc ngồi trước cửa sổ, lúc này, ngón tay thon dài lấy cây tiêu xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ánh trăng trên bầu trời.
Chu Dục muốn mở miệng, nhưng lại cảm thấy cổ họng rất đau, lúc này mới phát hiện, một đống vải trắng đang quấn lấy hắn.
“Vì muốn bức độc ra, ta đành phải dùng Lam Thanh Huyền Hồng đâm vào cổ ngươi, lấy máu độc ra, tạm thời ngươi không thể nói chuyện to được.” Trong đêm tối, đôi đồng tử của nàng trở nên trống rỗng, “Mạnh Diêm Ty đã là chuyện của đêm qua, sáng nay, thi thể của hắn và đám người Ma Hi kia đã bị thị vệ đi tuần tìm thấy, hình như là tự giết nhau, mọi người trong Vân Lưu các đều bình yên vô sự.”
Hắn cười yếu ớt, hắn vốn không nghi ngờ thực lực của nàng, vừa ngồi dậy, từ bụng lại truyền đến một cảm giác nóng kỳ lạ, như muốn sôi trào lên, cắn nuốt hết tất cả những gì trong bụng hắn vậy.
“Độc trong người ngươi không còn đáng ngại nữa, sáng mai cổ của ngươi cũng không có vấn đề.”
Nàng đặt cây tiêu xuống, bước nhẹ về phía hắn, mỗi một bước đi, đều tràn đầy mị hoặc, làm cho cổ họng hắn khô đắng không nói nên lời.
“Thiếu Sơ…” Hắn yếu ớt mở miệng.
Hắn muốn ôm nàng, muốn hôn lên cơ thể như ngọc như tuyết của nàng, muốn nghe thấy tiếng rên rỉ của nàng, muốn cảm giác khi vào trong cơ thể nàng, muốn cảm giác thứ của hắn bị bên trong nàng kẹp chặt lại … Khát khao nóng bỏng làm cho từng hột, từng hột mồ hôi rơi xuống từ trên trán.
Đôi môi động đậy, hắn muốn nàng đến gần hơn nữa, nhưng nàng vẫn đứng bên ngoài, cách một khoảng cách nhất định với hắn.
“A – -” Chu Dục kiềm chế ý muốn bước xuống giường, nhưng ngọn lửa trong cơ thể không chịu tha cho hắn, hơi thở của hắn trở nên rối loạn, bước được một bước, dục vọng giữa hai chân đã trở nên nặng nề khó nén, làm hắn không thể bước được bước tiếp theo.
Mỵ dược?! Lúc này hắn mới phát hiện, dục vọng trong cơ thể mạnh hơn bình thường, hơn nữa, nội lực tuy vẫn còn trong người, nhưng võ công lại không thể thi triển được!
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng bước lại gần hắn vài bước, vẫn cách hắn một khoảng, nhưng đủ làm cho huyết mạch của hắn như nổ tung ra!
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, lung la lung linh, tôn lên thân ảnh xinh đẹp trước mắt, cũng như lúc nàng ở Tuyết Ngọc ban công tính kế dụ hắn vào bẫy vậy, mái tóc đen dài mềm mượt, thả xuống thân thể mềm mại chỉ mặc một chiếc áo mỏng.
Lúc này, thân thể của nàng gần như không một mảnh vải, cho dù là thoải mái đứng thẳng, hay là hai chân thon dài hiển lộ nơi mơ màng động lòng người kia, đều là xinh đẹp thoát tục.
“Tam hoàng tử, ngươi nói không sai.” Tô Thiếu Sơ mỉm cười mỹ lệ với hắn.”Thiếu Sơ là một người, không bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, một khi ta ra tay, nhất định sẽ làm cho ngươi tức đến bóp nát cổ tay.”
Mỗi một câu nói của nàng, mỗi một hành động cử chỉ của nàng, càng làm cho Chu Dục chảy càng nhiều mồ hôi hột hơn.
“Chuôi kiếm của Băng Oánh Hồng kiếm có chứa một ít thuốc trị độc, cũng bao gồm một số độc dược của Đông Vực, ở Đông Vực, mỵ dược là hình phạt dành riêng cho hái hoa tặc, khi còn sống thích hoang dâm dâm dục, vậy nên phải để cho bọn họ bị dâm dục hành hạ đến chết.”
Tiếng thở dốc của hắn bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.
“Mỵ dược dùng nam nữ hoan ái làm thuốc, đến sáng vẫn không có làm chuyện ấy, thì sâu độc sẽ cắn thủng lục phủ ngũ tạng của ngươi, đến khi ngươi chết đi mới thấy.” Nhìn vẻ mặt hắn đau đớn, nàng lại nở nụ cười mỹ lệ xinh đẹp nhất lần nữa. “Ta đã căn dặn với mọi người, đêm nay ta phải dùng tiếng tiêu để trừ độc giúp ngươi, cho nên mọi người đều vô cùng tận trung với công việc, ở bên ngoài cẩn thận bảo vệ ngươi, không dám quấy rầy ngươi.”
Nụ cười của nàng, lời nói của nàng, hắn không muốn suy nghĩ đến quá nhiều nữa, hắn đau khổ rên rỉ, tựa như con hổ khát nước, miệng mở rộng, thở hổn hển cầu xin, mà thứ hắn cầu xin, chính là nàng!
“Ngươi rất muốn ta sao?” Hai mắt của Tô Thiếu Sơ cười nhạt, hắng giọng nói nhỏ: “Đứng không nổi, vậy thì bò tới, thế nào?”
Đôi mắt nàng lạnh lẽo nhìn hai mắt dữ tợn của hắn, hắn lúc này, chẳng khác gì một con mãnh thú đang bị nhốt lại, hung dữ nhưng chẳng làm được gì.
“Dĩ nhiên, với quyền thế của Tam hoàng tử, còn sợ không có được một nữ tử giải mỵ dược giúp ngươi sao?”
“Thiếu – Sơ …”
Nhìn thấy nàng xoay người muốn bỏ đi, hắn đành gọi lên, nàng dừng lại, quay đầu nhìn hắn.
Lần đầu tiên, hắn nhìn thấy một ngọn lửa cháy hừng hực trong đôi con ngươi vốn dĩ đạm mạc đó.
“Có còn nhớ, ở Lục Trúc Liễu Nhạc, Thiếu Sơ đã nói gì không?”Nàng quay người lại, vứt cây tiêu sang một bên, lần nữa đến gần hắn. “Điều mà Thiếu Sơ muốn trả thù nhất, chính là hoàn toàn chà đạp tôn nghiêm của Tam hoàng tử Chu Dục ngươi.”
Nàng càng đến gần, càng kích thích ngọn lửa tình dục trong cơ thể hắn, hắn muốn nàng, điên cuồng muốn nàng.
“Nếu muốn ta, thì lấy tôn nghiêm của Tam hoàng tử Chu Dục đổi lấy đi!”
Hương thơm thanh nhã, thân thể trần truồng mông lung dưới lớp lụa mỏng, chỉ cách hắn vài bước, Chu Dục mê loạn vì dục, khàn khàn gọi tên nàng, hai chân vừa quỳ vừa chuyển đến gần nàng.
“Tam hoàng tử, ở một phương diện nào đó, cá tính của hai chúng ta khá giống nhau, ngươi thích dỗ dành lòng người, nhân tính; còn ta, lại thích để người đó phải đau khổ, thương tâm, còn muốn bọn họ phải hy sinh thật nhiều nữa kia!”
Nhìn người trước mắt đau đớn vùng vẫy, nàng lại lui người về sau, với tình huống trước mắt của hắn, mỗi một hành động, đều vì dục vọng mà khổ không thể tả, nhìn hai tròng mắt của hắn lộ ra vẻ dữ tợn đau đớn, nàng ung dung vươn đôi chân trần ra.
“Quẳng tôn nghiêm của ngươi xuống nơi thấp nhất, thế nào?”
Nàng nhắm mắt, nhìn thân thể của hắn ngã quỵ xuống, xuống trước ngón chân của nàng.
Hai tay khát cầu dịu dàng dỗ dành đôi chân tần thon dài, dục hỏa trong người làm cho hắn thật muốn cắn mạnh vào nàng, nhưng nàng lại lùi về sau lần nữa, làm hắn đau đớn gầm rống.
“Không được cắn, chỉ cần ngươi mạnh bạo một chút, ta sẽ bỏ đi ngay.”
Thấy nàng rụt lùi, hắn sợ hãi ôm lấy eo của nàng, dùng tất cả khí lực để ôm lấy, thật nhục nhã, nhưng khi hắn ôm nàng, hắn lại cảm thấy bình yên vô cùng, làm Tô Thiếu Sơ bắt đầu khó chịu.
“Thiếu Sơ…” Hắn yếu ớt gọi tên nàng lần nữa.
“Buông ra!” Tô Thiếu Sơ nhắm mắt, cắn răng nói.
Người ôm chặt nàng vẫn ôm chặt, không có ý định thả ra.
“Ngươi – -” Không ngờ lúc này hắn vẫn có thể ôm chặt nàng, Tô Thiếu Sơ bị hắn ôm chặt, liên tục lùi về sau.
“Khoan đã … chờ đã …”
Nàng thở dốc thấp la, nhìn thấy dục vọng mãnh liệt của hắn, nhìn thấy nỗi đau đớn muốn nàng của hắn, trong mắt hắn chỉ có nàng, vì có được nàng, vì muốn nàng, cái gì hắn cũng đã đưa ra!
Tô Thiếu Sơ dùng sức đẩy hắn ra!
“Thiếu Sơ!” Hắn nghi ngờ đưa tay ra.
“Đừng đụng vào ta!” Nàng tránh khỏi cánh tay tráng kiện kia, đối với tình cảm của hắn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn vào nó, trong nháy mắt, nàng lại cảm thấy kinh hoảng, cảm thấy sợ hãi.
Chu Dục lại bắt lấy tay nàng lần nữa.
“Ngươi buông ra, ta… ta chỉ đùa với ngươi thôi, ta chỉ chuốc mỵ dược bình thường cho ngươi, không phải côn trùng độc.” Nàng hít sâu một hơi, cánh môi ửng hồng tự trấn định mình. “Ta đi lấy thuốc giải cho ngươi.”
Chu Dục không thèm để ý đến, ôm lấy nàng, nàng sợ hãi muốn lui tiếp về sau, nhưng lại bị hắn bắt được mắt cá chân, ngã ngồi xuống đất.
“Không… Đừng đi, ngươi là của ta…”
Hắn vịn lấy hai chân của nàng, dục vọng nóng rực hướng thẳng về nơi giữa hai chân của nàng.
“Buông tay – -” Bình tĩnh thong dong giờ đã rời khỏi nàng, những gì hắn làm vì nàng, bối rối và sợ hãi trong lòng nàng, rốt cuộc đều bộc phát cả. “Thân thể này ngươi đã giữ lấy quá nhiều rồi, mục đích của ngươi cũng đạt đến rồi, đừng … đừng đuổi theo thứ không thuộc về ngươi nữa … Ta sẽ thuộc về ngươi, bởi vì ta sẽ không thích ngươi… Đúng vậy, ta sẽ không thích ngươi – - ”
Thiếu Sơ lắc đầu, cả cuộc đời này, nàng chưa bao giờ cảm thấy khủng hoảng như bây giờ, mọi chuyện hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của nàng, làm cho nàng thấy khủng hoảng, nàng chỉ có thể kiên định, tự nói với mình như thế.
“Ta không thể chấp nhận ngươi – - ta không làm được, ta không làm được …”
Nàng muốn rút lui, rút đến nơi hắn không thể tìm thấy, như vậy có thể không cần thấy vẻ đau đớn trong mắt hắn nữa, không cần nghe thấy tiếng gọi kia nữa, không cần dùng mỵ dược hành hạ hắn nữa, trong lòng hắn đang reo hò, nhưng lần này, sao nàng lại ngoan ngoãn mà nghe nó chứ?
“Thiếu Sơ… Ta muốn ngươi, chỉ cần ngươi…”
Trong tíc tắc, nàng càng thêm xác định tình cảm của hắn, không phải là chinh phục, không phải là vì muốn mà yêu, càng không phải là vì không có được mà bị kích thích, trong lòng nàng đã sớm hiểu rõ, chỉ là từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, nàng hoàn toàn khước từ tình cảm của hắn!
Hắn động tình, nàng đã động đến phiền toái lớn, nàng không muốn đối diện với tình cảm của hắn, bởi vì ‘Tam hoàng tử’ trong lòng nàng không hề có tình cảm, cho dù hắn đã nhiều lần nói nàng không được đùa bỡn với tình cảm của hắn, cho dù hai cánh tay của hắn đầy lửa giận ôm lấy nàng, cầu xin nàng đáp lại, nàng cũng không thể đối diện với nó.
Trong quá trình trưởng thành của nàng, hắn là cơn ác mộng đáng sợ nhất, nàng không thể, không thể có bất kỳ cảm giác gì với người này – -
“Ta không phải là đáp án của ngươi, không phải!!!”
Cho dù nàng có hạ mỵ dược với hắn đi nữa, Thiên gia hoàng tử như hắn, vì nàng, tôn nghiêm gì đó đều đã không còn từ lâu rồi!
Đôi mắt khát cầu kia quá nóng bỏng, bình thường nhìn nàng còn chưa đủ sao? Người này yêu nàng, muốn nàng, đã điên cuồng đến mức nàng cũng không dám tin nữa, hắn đã sớm bị ‘Tình độc’ hành hạ rồi, nàng cần gì phải hạ mỵ dược, áp chế tôn nghiêm của hắn chứ?
Tên nam nhân là cơn ác mộng của nàng, tên nam nhân nhẫn tâm giết chết cả người bên gối của mình, giờ phút này hoàn toàn thua bởi nàng.
Nàng đã thắng sao?
“Xin ngươi đó … Buông ra …”
Lòng của nàng đang phát run, thân thể của hắn cũng run rẩy, nhưng nàng không thể đưa tay đẩy hắn ra, không thể đầy hình bóng của hắn ra khỏi lòng nàng nữa, hắn nhìn nàng, hắn ôm nàng, đều khắc sâu vào trong lòng nàng, khi đã thấy rõ hết thảy, mới làm nàng hoàn toàn chấn động!
“Thiếu Sơ… Ta chỉ muốn ngươi…”
Thân thể cao to áp lên người nàng, lẩm bẩm nói nhỏ, nàng hoàn toàn, không còn cơ hội để đẩy hắn ra nữa.
“Ta thích ngươi… Ta yêu ngươi…”
Hắn hôn môi lên bờ môi của nàng, hôn thật triền miên, nàng xoay đầu, hắn lại đuổi theo hôn tiếp, không ngừng truyền hơi thở ấm áp, nóng bỏng sang cho nàng.
“Chỉ cần có thể có được ngươi, ngươi muốn ta làm thế nào cũng được … Thiếu Sơ…”
Dục vọng nóng bỏng nhanh chóng tiến vào trong cơ thể nàng, nàng rên rỉ mê loạn thở dốc, ánh trăng xuyên thấu qua lưu ly, hòa hợp cùng tiết tấu quen thuộc, và tình dục thân quen.
Sau khi hoan ái kịch liệt, Chu Dục ôm nàng trở về giường, tựa mặt vào lồng ngực của nàng.
“Ta còn nhớ, sau khi trúng độc, ta từng nghe thấy tiếng tim đập này, nhưng hơi mơ hồ.”
Hắn khẽ hôn lên ngực của nàng, nàng chỉ là nhắm mắt không nói.
“Bổn hoàng tử không thể thay đổi thân phận đã có từ lúc mới ra đời của ta, không thể thay đổi những chuyện ta từng làm, cho dù ngươi nghĩ nó tanh tưởi thế nào, tàn nhẫn thế nào, vô tình thế nào, nhưng trong hoàn cảnh đó, ta cũng chỉ biết những thủ đoạn như thế, suy nghĩ mà ta được dạy dỗ cũng chỉ có như thế.”
“Nếu như ngươi không thích, ngươi có thể thay đổi ta, nói cho ta biết ngươi thích cái gì, ghét cái gì, để cho ta có thể hiểu rõ ngươi.” Hắn vỗ về bụng của nàng, cảm giác áy náy xao động trong lòng. “Ở đây, có lẽ đã có cốt nhục của bổn hoàng tử, là đứa con của hai chúng ta, nó có hình dáng như thế nào, tính cách thế nào, ta muốn cùng ngươi cảm nhận.”
Từ khi làm cha của Vô Ưu, Vô Sầu, hắn đã bắt đầu muốn biết, muốn mong đợi, muốn chăm sóc một sinh mạng từ mới ra đời cho đến khi trưởng thành, là cảm giác như thế nào.
Tô Thiếu Sơ hít sâu một hơi, nàng biết rõ, nên hạ quyết định cuối cùng rồi.
“Chúng ta… Trở về đế đô!”
Chu Dục bỗng dưng ngẩng đầu lên.
“Ta đồng ý, trở thành Tam Hoàng phi của ngươi.”
“Thiếu Sơ!” Hắn không dám tin, nhưng gương mặt lập tức ảm đạm xuống.”
“Xem ra rất khó để ngươi tin ta.” Nàng cười khổ, vỗ về gương mặt tuấn mỹ của hắn, cùng hai hàng lông mày nhăn lại vì nghi ngờ. “Điều kiện duy nhất là, mặc kệ ngươi dùng bất cứ cách nào để an bài thân phận cho ta, nhưng tuyệt đối không được nói thẳng ta là đứa con gái thứ sáu của Tô gia.”
“Thiếu Sơ, ngươi nói thật sao?”
Hắn kích động ôm lấy nàng, lại làm nàng đau thốt lên một tiếng, Chu Dục xuýt xoa xin lỗi, đặt nàng ngồi lên đùi.
“Đừng quên, vai của ta đang bị thương.”
Vừa rồi hắn đòi hỏi kịch liệt, suýt chút nữa là động đến vết thương trên vai nàng, làm hắn phải chịu đựng tác dụng của thuốc, cẩn thận ôm nàng.
“Sao đột nhiên lại thay đổi vậy?” Sau nhiều lần bị nàng tính kế như thế, hắn vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng nàng được.
“Ta tin tình cảm của ngươi, ta cũng muốn thử một lần xem …”
Nói đến đây, nàng nhắm mắt, giọt nước mắt tĩnh lặng chảy xuống, nhất thời, ngàn lời vạn chữ, nhưng nàng không biết quyết định này có phải là đúng hay không.
“Quyết định này làm ngươi khổ sở đến vậy sao?” Chu Dục mút lấy nước mắt của nàng.
Nàng lắc đầu.”Quá nhiều chuyện, ấn tượng với ngươi khi còn nhỏ, rồi bị gia tộc đưa ra ngoại tộc sinh sống, cả ngươi … Ta không hiểu rốt cuộc nên làm gì nữa, dù sao thì … Ta đã từng muốn giết ngươi …”
Chu Dục dùng môi, ngăn nàng nói tiếp.
“Những lời làm ngươi rơi lệ thì đừng nói nữa.”
“Thiếu Sơ, ta thật sự có được ngươi sao? Ngươi thật sự thuộc về ta rồi sao?”
Cảm giác được dục vọng đang rục rịch dưới người hắn, nàng không khỏi mắc cười.
“Vừa rồi còn ôm ta, giờ lại không dám tin, thân thể đã sớm thuộc về ngươi, lòng của ta cũng không ngoại lệ, ngươi còn muốn ta chứng minh như thế nào đây?”
Đôi môi đỏ mọng hôn lên hắn, cùng đầu lưỡi của hắn giao thoa, nhìn sự thâm tình nơi đáy mắt hắn, nàng cười to một tiếng, nhắm mắt cảm nhận bàn tay đang vuốt ve trên người nàng, dục vọng nóng bỏng lần nữa đi vào trong cơ thể.
Dục vọng xâm nhập đến tận cùng, hai cơ thể quấn chặt vào nhau, nàng ưỡn lưng, để thứ của hắn cọ xát vào càng sâu hơn, một cảm giác khoái cảm dâng lên, khiến nàng thở gấp, rên rỉ không thôi.
Lúc này, nàng chỉ muốn mặc kệ mọi suy nghĩ trong lòng, cùng hắn hưởng thụ mọi khoái cảm tình dục, cảm giác hắn rong ruỗi trong cơ thể làm cho cả người nàng run sợ, môi vẫn liên tục bật ra những tiếng rên rỉ, hòa hợp cùng tiết tấu bên dưới.
***
Bình minh, mặt trời đã lên, Tô Thiếu Sơ đi vào công viên xanh biếc ở phía sau đại trạch, tiếng chim hót thanh thúy vang lên không ngớt, xa xa là khói nước mịt mù do thác nước hùng vĩ tỏa ra, buổi sáng sớm, trong vườn có vẻ vô cùng năng động, gió sớm dù vẫn còn lạnh lẽo nhưng lại làm cho trời thu càng mát mẻ hơn.
Ở trên cao, nhìn ra núi non trùng điệp chung quanh, sương đạm mạc bao bọc cả khu rừng, Trung Nguyên đúng là không thiếu nơi xinh đẹp, nàng đã trở lại là một thiếu niên dật nhã, cảnh sắc núi rừng chỉ thêm tôn lên vẻ thanh tú và khí chất nơi nàng thôi.
Công viên có một hàng rào bằng trúc dùng để chắn lại, sau lưng hàng rào trúc là một ngọn núi khác, dưới núi, dòng suối rừng uyển chuyển luồn lách đi khắp nơi, Phiếu Hà Phong chính là thác nước được tích hợp bởi những dòng suối rừng dưới chân núi này.
Phía dưới, các loài chim lớn thoải mái bay liệng, làm cho nơi này như một tiên cốc ở nhân gian, hôm nay phải rời khỏi đây, làm cho nàng có vài phần không nỡ.
“Tô công tử!”
“Mẹ mới đúng!”
Vô Ưu, Vô Sầu đứng trên lầu hai thấy được nàng, hưng phấn ngoắc nàng lị.
“Hai ngươi cẩn thận một chút, độc của Vô Ưu vừa mới tốt một chút thôi..”
Thân ảnh giật nảy mình, vội vàng chạy đến gần các nàng, nàng cười nói, vừa xoay người, khóe mắt liền nhận thấy có hai thân ảnh nhanh như chớp lướt qua, trong nháy mắt, đã xuất hiện trước mắt nàng.
“Băng Nguyệt chi nhạn?”
“Các ngươi – - “
Thật kinh ngạc, đối phương có thể đến đây mà không hề làm kinh động đến Phong Ngôn, không ngờ, nàng vừa mở miệng, người áo lam đã xuất kiếm, sắc sảo mà nhanh chón, trong nháy mắt, đã là ba kiếm liên tiếp hướng về Tô Thiếu Sơ – -
Có lẽ là theo bản năng, nàng xoay người tránh né, cây quạt trong tay thoáng chốc hóa thành binh khí, hai kiếm thất bại, kiếm thứ ba xé rách một ống tay áo của nàng, trong nháy mắt, Tô Thiếu Sơ đã bị bức đến một sườn núi cao khác.
“Quả nhiên là Băng Nguyệt chi nhạn.” Lấy kiếm thử thân thủ, xác định suy đoán.
“Người của Nhiễm Lưu Huyền Hồng? !” Nhìn phục sức cùng đặc điểm của bọn họ, Tô Thiếu Sơ quái lạ hỏi, đồng thời, cũng kinh ngạc với kiếm pháp của người này.
“Khắc La Kỳ Chân là ngươi giết?”
“Các ngươi là Thánh hồ Song kiếm?” Theo thân phận và kiếm pháp của đối phương, có thể nhận thấy lai lịch của bọn họ.
“Nói, Khắc La Kỳ Chân chết có liên quan đến ngươi không?” Người áo lam thâm trầm ép hỏi.
Tô Thiếu Sơ than thở, thản nhiên gật đầu .”Gửi lời hỏi thăm của ta đến hắn.”
“Tốt lắm.” Đôi mắt của người áo lam lấp lánh vẻ hung ác.”Ai giết chủ của ta, thì kẻ đó phải dùng mạng để đền – - “
Trường kiếm lập tức bay ra, lần này ra tay không còn là dò hỏi nữa, mà là sắc bén đến muốn lấy mạng!
“A – - cứu mạng – - “
“Có thích khách – - cha – - “
Vô Ưu, Vô Sầu chạy xuống lầu, vừa vào hoa viên liền nhìn thấy tình cảnh như thế, sợ hãi la lên, toàn bộ võ vệ trong nháy mắt đều chạy tới!
Kiếm pháp của hai người này ngoan độc, nhanh, lại sắc sảo, dù là một người cũng đã làm cho Tô Thiếu Sơ chống cự bằng mọi sức, huống chi là hai người cùng ra tay, nàng lùi về sau, cầm lấy vài viên đá nhỏ chọi vào bọn họ, nhanh tay lấy viên đá nhọn ra chống chọi, cũng ngăn được không ít chiêu sắc bén hiểm độc.
Đám võ vệ phóng qua cái hồ nhỏ, muốn xông lên giúp một tay, người áo lam xoay lại, một kiếm phất quá, mỗi một cái ám khí là mỗi một người, nhất thời, tiếng gào thét vang lên, đám võ vệ bị trọng thương, rơi xuống nước!
Tô Thiếu Sơ muốn nhân cơ hội để thoát thân, không ngờ kiếm thuật của người này lại cao như vậy, càng lúc, nàng càng lui vào sâu trong hốc núi, người áo lam nhất thời không thi triển được kiếm pháp, tay hắn rụt kiếm về, tiếng huýt gió nhất thời vang lên khắp tứ phía!
Từ lưỡi kiếm phóng ra một lượt gió, khuấy động toàn bộ không khí chung quanh, làm chấn động bên trong hốc núi, lại thêm tiếng huýt gió chói tai phát ra, Tô Thiếu Sơ đứng trong đó muốn dùng nội lưc chống chọi lại âm thanh chói tai kia, nhưng, hốc núi bắt đầu lung lay chừng như muốn đổ, cành cây cũng bắt đầu gãy hàng loạt, cơn gió như một cơn lốc dữ dội, cuốn lấy sỏi đá bay tới tấp!
“Tô công tử!” Phong Ngôn la lên, một kiếm khí khác quét đến, tạm thời áp chế lại kiếm khí cũ, “Mau rời khỏi phạm vi của kiếm thế – - ”
Người áo xanh lại xoay người, lần này là đối phó với Phong Ngôn, Phong Ngôn đứng đằng sau ném Băng Oánh hồng kiếm cho Tô Thiếu Sơ.
“Chủ nhân đến rồi, tất cả mau lùi lại – - “
Tô Thiếu Sơ cầm Băng Oánh Hồng kiếm, thân kiếm tuốt ra khỏi vỏ, mỏng manh nhẹ nhàng, đầu kiếm tỏa ra hồng quang xé gió, đỡ lấy vô số công kích từ đối phương, lại chặn lấy hàng loạt sỏi đá đang vỡ vụn ra, nàng nửa đánh người áo lam, nửa thoát ra khỏi hốc núi, nhân lúc nàng không chú ý, người áo lam nhanh nhẹn vươn kiếm đến – -
“Băng Nguyệt chi nhạn, hôm nay dùng mạng để tế cho chủ nhân của ta đi – - “
Kiếm pháp kỳ lạ, tốc độ cực nhanh, làm Tô Thiếu Sơ giật mình, cánh tay giơ lên muốn đỡ lại nhưng lại bị vướng phải vết thương trên vai, trong chớp mắt, Băng Oánh Hồng kiếm rời khỏi tay nàng, từ thắt lưng truyền đến một nội lực khó lường, hai chữ ‘không tốt’ bỗng xuất hiện trong đầu, cổ họng của nàng bị trọng lực đẩy lên, không thể nói nên lời!
“Tô công tử – - “
Chỉ thấy Băng Oánh Hồng kiếm rơi xuống, thân hình bạch y bất động, ngón tay đặt lên bụng, dính đầy máu đen.
“Các ngươi – -” Phong Ngôn thấy thế giận dữ.”Trên kiếm có độc, đúng là vô sỉ!”
Tiếng binh khí cùng bước chân vang lên, Yến Bình Phi dẫn thêm nhiều võ vệ chạy đến, nhưng lọt vào tai Tô Thiếu Sơ chỉ còn là lờ mờ, ngũ quan của nàng bắt đầu vặn vẹo khó chịu.
“Tô công tử!”
Vô Ưu, Vô Sầu xông lên, nhưng một thân ảnh còn nhanh hơn các nàng, chạy đến bên cạnh nàng (Tô Thiếu Sơ).
“Thiếu Sơ!” Chu Dục hoảng sợ gọi.
“Tan, Tam Hoàng… Tử…” Tô Thiếu Sơ xoa khuôn mặt của hắn, giống như muốn nói gì đó, nhưng ngay cả ‘nói’ nàng cũng không đủ khí lực.
“Kiếm Sư sợ đồ nhi của người sẽ chết vì ‘vô tâm với tình’ sao?”
“Là sợ ngươi vô tâm với tình nhưng lại đùa giỡn với tình, rốt cuộc là tự mình rước lấy kiếp số.”
Tay nàng dần mất đi cảm giác, âm thanh cũng chỉ còn lờ mờ, nàng dùng mọi khí lực để mở to mắt, đơn giản chỉ vì đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảm giác đau lòng trongmắt hắn, nàng không nỡ thấy hắn như thế, hắn ôm nàng, nhưng lại đau lòng hơn cả khi hắn sắp chết, nhưng nàng không nói gì …
“Vô tâm với tình, khi ngươi động tình, ngay cả chính bản thân mình ngươi cũng sẽ lừa gạt.”
“Thiếu Sơ – - Thiếu Sơ – -” Hơi thở của nàng đã mất đi, Chu Dục giật Lan Xích thạch trên tai xuống, bỏ vào miệng của nàng.
Vô Ưu, Vô Sầu đau khổ la lên, các nàng biết, Tô Thiếu Sơ trước mặt sẽ không cười đùa cùng các nàng nữa.
“Cha, cha, ngươi đừng làm gì nữa.”
“Cha, Tô công tử …”
Chu Dục như người mất hồn, mặc kệ tất cả bỏ Lan Xích thạch vào miệng nàng, Vô Ưu, Vô Sầu sợ hãi kéo Chu Dục, nhưng lại bị hắn đẩy ra, hắn vọt đến gần hồ, cho nàng uống nước.
“Tam hoàng tử – - nguy hiểm – - “
Người áo lam nhìn thấy Chu Dục ngồi gần bên hồ, sát khí trong mắt bât ra, trường kiếm trong tay hắn hướng thẳng về phía Chu Dục, hắn không thèm đỡ, không thèm tránh, chỉ ôm lấy Tô Thiếu Sơ, tiếp tục cho nàng uống nước.
Phong Ngôn đưa người ra đỡ, nhìn thần sắc và mi tâm của Tô Thiếu Sơ, lập tức chấn động!
* mi tâm: nơi giữa hai hàng lông mi trên mặt.
“Đông Vực Tàn Thập tán, trong nháy mắt sẽ phá hủy toàn bộ huyết mạch!” Phong Ngôn nhìn Chu Dục mớm Lan Xích thạch rồi mớm nước, ôm Tô Thiếu Sơ trong ngực vỗ nhẹ nàng, như thể đang kêu nàng mau tỉnh, nhịn không được nói: “Tam hoàng tử … Xin người bình tĩnh, Tô công tử đã chết!”
“Nói nhảm – - Thiếu Sơ sẽ không chết – - bổn hoàng tử sẽ đưa nàng về đế đô – - nàng sẽ trở thành Tam Hoàng phi – -” hắn ôm lấy Tô Thiếu Sơ, hai mắt tức giận nhìn chằm chằm thuộc hạ.
“Tam hoàng tử!” Thấy hắn bị kích thích quá lớn, hai mắt như người mất hồn, hiển nhiên, đã hoàn toàn mất đi lý trí!
“Yến tổng quản, quan binh địa phương đã đến.” Võ vệ canh giữ bên ngoài hối hả chạy vào nói.
“Tốt lắm, đội bắn tên chuẩn bị sẵn sàng.” Từ sau khi phát hiện kiếm pháp của hai người này rất cao, hoàn toàn không thể đấu kiếm so với họ, Yến Bình Phi liền phái người mang lệnh bài của chủ nhân đến quan phủ địa phương mượn nhân lực ngay.
Thấy càng lúc càng có nhiều người đến, Thánh hồ Song kiếm biết rõ mình đang bất lợi.
“Bao vây bọn họ.”
Đội võ vệ chuyên thuộc của Chu Dục thay nhau tấn công bọn họ, không cho đối phương được một giây để thở, công kích kéo dài, ép địch nhân lùi đến vị trí mà đội bắn tên đã đợi.
“Tam hoàng tử Chu Dục cũng chính là một trong những người giết Khắc La Kỳ Chân!”
Người áo lam thừa thế mượn lực, đột nhiên xoay người lại, kiếm khí bay đến phía Chu Dục đang ôm Tô Thiếu Sơ – -
“Tam hoàng tử – - “
“Cha – - “
Phong Ngôn không kịp đỡ, xuất một chưởng đánh về phía Chu Dục, Chu Dục bị một chưởng đẩy ra, tránh được kiếm khí, nhưng người trong lòng lại rời khỏi hắn, bay ra khỏi hàng rào bằng trúc, rơi xuống dòng suối đang chảy xiết bên dưới.
“Thiếu Sơ – -” Chu Dục lập tức nhảy xuống theo.
Phong Ngôn nhanh tay bắt lấy chủ nhân, mạnh mẽ kéo hắn lên!
“Buông tay – - Thiếu Sơ – - “
Hai tên sát thủ ra tay với Chu Dục rồi lập tức bỏ đi, Yến Bình Phi cùng những võ vệ khác chạy đến, tầng tầng lớp lớp ngăn không cho Chu Dục nhảy xuống lần nữa.
“Tam hoàng tử – - xin người tỉnh táo lại, Tô công tử đã chết!”
“Cha – - “
Vô Ưu, Vô Sầu cũng khóc thảm thiết ôm lấy Chu Dục!
“Tô công tử đã chết, cha cũng muốn bỏ lại chúng con sao?”
“Đã chết, Thiếu Sơ đã chết… Đã chết…” Sợi tóc tán loạn, hắn lúc này, chỉ lặp đi lặp lại những câu vô nghĩa.
“Tam hoàng tử, thuộc hạ có tội!”
Phong Ngôn ra tay điểm huyệt Chu Dục, mọi người vội vàng đỡ lấy chủ nhân