“Cậu đừng lo, chỉ cần cậu bắt đầu làm việc thì chẳng mấy mà sẽ vượt qua người khác được thôi.”
Suy cho cùng thì khi Quý Dĩ Ninh làm thí nghiệm, có thể nói là mất ăn mất ngủ, cô đã từng ở lại phòng thí nghiệm trong một tháng để lấy kết quả và dữ liệu thí nghiệm.
“Chúng ta không bàn tới chuyện này nữa, tối qua tớ nghe được giọng nam trong điện thoại, cậu nói đi, chuyện gì đấy?”
Thời Vi có vẻ chột dạ, vô thức né tránh ánh nhìn của Quý Dĩ Ninh.
“Thế hả? Nam gì, có phải cậu nghe nhầm không?”
Quý Dĩ Ninh nhìn chằm chằm vào cô ấy, bình tĩnh nói, "Thời Tiểu Vi… tớ chưa đến cái tuổi lãng tai đâu… hai tai tớ nghe rõ đấy nhé, tối qua có đàn ông trong nhà cậu.”
Hai má Thời Vi đỏ ửng, biết là không giấu được nữa, "Được rồi được rồi, tớ nói… người tối qua thật sự là sếp của tớ, bọn tớ đang hẹn hò…”
Thời Vi nói xong, thấy Quý Dĩ Ninh bất động, cô ấy ngẩng đầu nghi ngờ, chợt thấy Quý Dĩ Ninh nhìn chằm chằm vào một chỗ trong nhà hàng với đôi mắt đỏ hoe, lòng Thời Vi chùng xuống.
Cô ấy đưa mắt nhìn qua, thấy được Thẩm Yến Chi và một người phụ nữ xa lạ ngồi cùng nhau. Trông anh ta có vẻ lạnh lùng, còn cô gái kia thì liên tục lau nước mắt, thường hay nhìn anh ta với ánh mắt đong đầy tình yêu.
Thời Vi không ngờ Thẩm Yến Chi lại dám công khai dẫn kẻ thứ ba xuất hiện ở chốn công cộng như thế.
“Đó là kẻ thứ ba bên cạnh Thẩm Yến Chi sao?”
“Ừ.”
Quý Dĩ Ninh không muốn để ý tới, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh hai người bọn họ ngồi cùng nhau, tim cô vẫn đau đớn đến nỗi không thở được, hệt như bị một cái lưới lớn buộc chặt.
“Để tớ đi xử cô ta! Làm kẻ thứ ba mà còn huênh hoang như thế, đúng là mặt dày tận cùng rồi!”
Thấy Thời Vi giận dữ, Quý Dĩ Ninh bèn túm lấy cô ấy.
“Cậu đừng đi!”
Bây giờ sang đấy chỉ khiến mình khó xử hơn thôi.
“Sao cậu nhịn được…”
Thời Vi chưa nói hết thì đã thấy vẻ mặt như sắp khóc của Quý Dĩ Ninh, lòng cô ấy đau buồn.
“Cậu đừng khóc, không đáng khóc vì loại đàn ông cặn bã như vậy!”
Quý Dĩ Ninh dụi mắt, cô hít sâu một hơi, "Ừ, tớ biết.”
Thẩm Yến Chi ngoại tình… giây phút ấy, người đàn ông đó đã không còn tư cách để cô lãng phí chút tình cảm gì nữa rồi. Nhưng cô yêu anh ta suốt tám năm, muốn bình tĩnh và thờ ơ trong một thời gian ngắn là chuyện không thể. Nhưng cô tin là cô sẽ từ từ đưa anh ta ra khỏi lòng mình, cho đến khi bọn họ trở thành người dưng.
Không nhìn hai người kia, Quý Dĩ Ninh quay người đi về phía khác.
Thẩm Yến Chi nhận ra có người nhìn mình nhưng khi ngẩng đầu lên thì không thấy gì. Tần Tri Ý ngồi đối diện với anh ta vẫn còn khẽ nức nở, anh ta rất cáu kỉnh, châm điếu thuốc rồi lạnh lùng nói, "Nếu cô không đi phá thì tôi có cách khiến cô không thể sinh nó ra.”
Tiếng khóc của Tần Tri Ý đột nhiên dừng lại, trong đôi mắt đầy tủi thân, "Tổng giám đốc Thẩm, em thật lòng yêu anh.”
“Thật lòng của cô đáng giá bao nhiêu?”
Anh ta lấy ra tấm chi phiếu đặt lên trên bàn, nhìn cô ta với vẻ mặt thờ ơ, "Trong này có hai trăm vạn, cầm đi bệnh viện phá bỏ đứa bé đi, nếu không tôi kêu vệ sĩ ép cô đi, chắc cô biết phải chọn như nào mà.”
Tần Tri Ý do dự trong giây lát, run rẩy cầm lấy tấm chi phiếu rồi ôm mặt chạy ra khách sạn.
Thẩm Yến Chi gọi điện thoại lệnh cho vệ sĩ trông chừng Tần Tri Ý đi bệnh viện, sau đó bực bội tắt máy.
Nhìn thấy ảnh chụp Quý Dĩ Ninh trên màn hình điện thoại, vẻ mặt anh ta mới dịu xuống chút. Gần như không chút do dự, anh ta gọi qua cho cô.
Điện thoại vang lên một lúc bên kia mới bắt máy, "Chuyện gì?”
Giọng điệu cô lạnh nhạt, như là tạt xuống đầu anh ta một gáo nước lạnh, vốn dĩ Thẩm Yến Chi vì nhớ cô mà trong lòng hơi phấn khởi, giờ nhanh chóng trở nên nguội lạnh.