Cùng Ngày Ly Hôn, Quẹo Vào Cục Dân Chính Với Chú Út Của Chồng Cũ

Chương 12

Trước Sau

break

Giờ đây nghĩ lại, cô chỉ thấy nực cười.

Cô cười lạnh đáp, "Tôi cũng không thích anh ngủ cùng người phụ nữ khác đây, chẳng phải anh ngủ với người ta vui lắm hả?”

Thẩm Yến Chi cắn răng, "Hôm nay là tiệc nhà lớn, chúng ta về nhà rồi giải quyết chuyện đó sau.”

Quý Dĩ Ninh khinh thường nhìn anh ta, "Không muốn tôi nhắc thì anh cũng đừng xen vào chuyện của tôi.”

Anh ta không muốn trở mặt ngay lúc này chỉ vì sợ Thẩm thị bị ảnh hưởng, ông cụ Thẩm bất mãn với mình thôi. Vì bây giờ anh ta quản lý Thẩm thị là thật nhưng cổ phần công ty của nhà họ Thẩm đều nằm trong tay ông cụ Thẩm, không hề chia cho anh ta chút nào.

Khi hai người nói chuyện, bà cụ Thẩm đã thấy được bọn họ, bà cười nói, "Quý Ninh, Yến Chi, hai đứa về rồi sao, qua đây ngồi với bà nào!”

Quý Dĩ Ninh hít sâu một hơi, khi quay đầu lại thì cô đã mỉm cười. Mặc dù cô không thích lấy lòng người nhà họ Thẩm, nhưng vẫn giữ lễ nghi cơ bản với bậc cha chú.

Cô đi tới chỗ bà cụ, cười nói, "Cháu chào ông nội, chào bà nội!”

Bà cụ Thẩm đang khuyên Thẩm Tứ quay đầu, cưới một người vợ tốt, thấy Thẩm Yến Chi và Quý Dĩ Ninh có đôi có cặp, bà mỉm cười.

“Cháu mau ngồi đi.”

Khi bà nhìn Thẩm Tứ khó nén được vẻ bất mãn.

“Con nhìn Yến Chi kìa, quản lý công ty tốt, vợ lại đẹp, qua vài năm nữa có khi sẽ có con, còn con thì sao? Con sắp ba mươi tuổi rồi lại vẫn cô độc, nếu lần sau không dẫn bạn gái theo thì đừng về nhà!”

Thẩm Tứ nghe vậy bèn nhìn hai người kia, cười mỉa, "Đúng là đẹp.”

Nhưng thân thể nhỏ như thế kia, khi sinh con phải đau đến mức nào?

Quý Dĩ Ninh nhíu mày cứ cảm giác khi Thẩm Tứ nói câu này, ánh mắt anh nhìn cô có phần ngả ngớn. Thẩm Yến Chi ngồi cạnh cũng nhạy bén nhận ra được Thẩm Tứ nhìn Quý Dĩ Ninh bằng ánh mắt là lạ.

Hai người đều là đàn ông nên anh ta biết đó không phải ánh mắt người lớn nhìn người vai nhỏ trong nhà mà càng giống… đàn ông nhìn phụ nữ…

Bàn tay rũ bên người Thẩm Yến Chi siết chặt, người cũng căng thẳng. Bà cụ Thẩm nhíu mày, "Điều mẹ nhấn mạnh đâu phải là chuyện này? Hôm nay con phải cho mẹ một câu trả lời chắc chắn, rốt cuộc đến bao giờ con mới đưa đưa con dâu của mẹ về?”

“Để xem tình hình thế nào đã, nếu con muốn kết hôn thì có khi ngày mai sẽ dẫn người ta về.”

“Mắt con nằm cao hơn đầu, gặp được người ta mới là lạ, mẹ đã sắp xếp cho con đi xem mắt rồi, ngày mai con ăn mặc đàng hoàng chỉn chu một tí. Đừng có mà tỏ ra cà lơ phất phơ cho người ta xem…”

“Thế thì chắc là ngày mai mẹ lại làm mích lòng một người bạn lâu năm rồi.”

Bà cụ Thẩm tức đau cả đầu, "Con muốn chọc mẹ tức chết mới chịu à!”

Thẩm Tứ nhíu mày nhìn Thẩm Yến Chi, "Cháu trai cả nhà chúng ta kết hôn đã mấy năm rồi, thay vì giục con kết hôn thì mẹ nên giục nó sinh con sớm đi, chuyện này khả thi hơn.”

Bà cụ Thẩm thấy cũng hợp lý, dẫu thế nào thì cũng là giục, có thể Thẩm Tứ không nghe lời bà, đứa trẻ cứng đầu từ nhỏ này luôn có lập trường riêng.

Bà nhìn Thẩm Yến Chi và Quý Dĩ Ninh với vẻ từ ái.

“Quý Ninh, hai đứa cũng đã kết hôn được mấy năm rồi, định khi nào mới sinh cháu cho bà đây?”

Quý Dĩ Ninh ngẩng đầu lên định trả lời, Thẩm Yến Chi liền nắm tay cô, cười nói, "Bà nội, bọn cháu đang chuẩn bị ạ.”

Cô muốn rút tay ra khỏi tay anh ta, nhưng Thẩm Yến Chi nắm quá chặt, hoàn toàn không cho cô cơ hội giãy ra.

Nếu anh ta không để cô thoải mái, vậy thì đừng trách cô cũng khiến anh ta không vui vẻ.

Cô nhìn về phía bà cụ Thẩm, "Bà nội ơi, gần đây cháu đang tìm việc làm, cho nên chuyện sinh con có lẽ nên để sau đi ạ.”

Lời vừa nói ra, phòng khách lập tức rơi vào khoảng lặng kéo dài.

Thẩm Yến Chi đột nhiên nắm chặt tay cô, sắc mặt cũng trở nên vô cùng u ám, cảm giác được sự đau đớn trên cổ tay, Quý Dĩ Ninh nhíu mày.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc