Cung Khuyết

Chương 92 - Chương 87

Trước Sau

break
Hoàng thượng, thiếp lại thêm phiền toái cho người rồi. A Nam nói. Ánh mắt nàng tránh né, không dám nhìn ta, chỉ có nước mắt liên tục rơi xuống.

Nữ nhân này của ta có lúc cũng sẽ giả vờ ngớ ngẩn, ví dụ như hiện tại.

Ta lặng lẽ nắm lấy tay A Nam đặt vào lòng mình. A Nam không dễ dàng rơi lệ, nước mắt của nàng còn quý hơn trân châu. Chỉ là lúc này trong lòng ta rối rắm, cũng không có cách nào an ủi nàng.

Vạt áo của ta nhanh chóng bị thấm ướt, giống như một trận mưa xuân vừa rơi xuống.

Đôi tay ta bao bọc quanh thân thể nóng bỏng, quanh quẩn bên mũi không biết là mùi của A Nam hay là mùi thơm đặc trưng của mùa xuân, ta trầm giọng nói: Trước kia ta nghe người ta nói, vua Thuấn tạo ngũ huyền cầm hát khúc ca Gió nam: nam phong chi huân hề, khả dĩ giải ngô dân chi uẩn hề; nam phong chi khi hề, có thể phụ ngô dân chi tài hề*. Trong tên của A Nam cũng có chữ nam , với ta mà nói thì chính là ngọn gió mát đến từ phương nam. Ta đối với A Nam còn phải trông cậy nhiều, dựa vào nàng cũng còn nhiều, nào có phiền toái gì đâu.

*Sử ký chép: vua Đại Thuấn gảy đàn hát bài Gió nam: Gió nam mát rượi, có thể giải cơn ngột ngạt cho dân ta! Gió nam phải thời, có thể giúp nhiều của cải cho dân ta! (Nam phong chi huân hề, khả dĩ giải ngô dân chi uẩn hề. Nam phong chi thời hề, khả dĩ phụ ngô dân chi tài hề.)

Lời này của ta là xuất phát từ nội tâm, A Nam giúp ta nhiều lần, ta vẫn luôn dựa vào nàng.

Đầu A Nam đặt lên ngực ta: Ta chỉ không muốn bằng hữu của ta vì ta mà gặp chuyện không tốt.

Ta chỉ hận đã gặp A Nam quá muộn, nếu ngay từ đầu đã... Không sao, chỉ là nàng vẫn còn trẻ. Mặc dù tuổi ta không còn nhỏ, nhưng vẫn có thể chờ nàng, ít nhất vẫn còn mười năm để chờ nàng.

Cái đầu nhỏ trong ngực không còn nghẹn ngào nữa, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trắng hồng lem đầy nước mắt còn dính chút bùn, ta buồn cười lấy tay lau đi, nhưng càng lau lại càng lấm lem.

Đôi mắt đen của A Nam vô cùng trong trẻo, nàng tỉ mỉ nhìn ta, giống như bây giờ mới quen biết ta.

Chúng ta đều sẽ kích động, kỳ thật là bởi vì chúng ta đều có thứ để quan tâm.

Không khí ướt át có chút lạnh lẽo, A Nam ở trong lòng ta, ho nhẹ hai tiếng, khiến ta nhớ đến việc phổi nàng không được tốt. Bây giờ mới là đầu xuân, A Nam không thể đứng lâu ở bên ngoài.

Ta lập tức đẩy nàng vào trong nhà.

Khi nàng buông tay, chúng ta cùng lúc nhìn thấy tay nàng để lại hai vệt bùn hình bàn tay trên vạt áo ta.

Chúng ta đều bật cười. Trong nụ cười của A Nam còn mang theo nước mắt. Nhìn qua cực kỳ ngốc.

Như Ý đã sớm đem những tấu chương ta cần xem hôm nay đến cung Trường Tín. Ở trên nệm gấm, A Qua ngốc nghếch cũng đã chuẩn bị cho ta một cái bàn con, giấy và bút mực đều đã được đặt ngay ngắn ở đó.

Ta lại nhìn thấy trên bàn bên kia có một bát cháo trắng hình như chưa uống qua. Ta liền vươn tay ra lấy: A Nam, đây là của nàng còn dư lại sao? Đúng lúc ta cũng chưa ăn điểm tâm. Sáng sớm vội vã đến phủ công chúa can ngăn, lại đến chỗ mẫu hậu nói tốt cho người khác, ta vẫn chưa có thời gian dùng bữa.

Cháo còn chưa tới miệng đã bị bàn tay A Nam đoạt lấy: Đã lạnh rồi, không ăn được nữa! Nàng liếc ta một cái: Coi chừng dạ dày bị lạnh.

Nàng kêu A Qua một tiếng, A Qua lập tức chạy như bay ra ngoài.

Sáng sớm hôm nay ta cũng chưa ăn cái gì. A Nam nói cho ta biết: Vừa vặn cùng nhau ăn một ít há cảo, món này làm rất nhanh, hoàng thượng cứ làm việc của người trước, đợi một lát là được rồi. Nàng vừa nói vừa nâng tay áo.

Lúc này A Qua vừa vặn dẫn mấy cung nữ mang lò đất sét nhỏ của A Nam cùng mấy thứ đồ lặt vặt đi vào.

Ta xem một chút đã xong một chồng tấu chương, nghĩ đến ngày mai là ngày đầu tiên chúng thần vào triều trong năm mới. Sau đó ta cũng không khách khí, tự mình đến ngồi lên nệm nhung.

Khi ta đang vùi đầu vào việc triều chính, A Nam đang ở bên cạnh nhào bột, cán bột. Động tác của nàng quả nhiên nhanh nhẹn, không bao lâu thì mùi thơm bay ra từ trong nồi trên cái lò nhỏ. Khói bay nhẹ, mang theo mùi vị thơm ngon về phía cửa sổ.

Ở phương nam há cảo còn được gọi là thịt yến, A Nam biết không? Ta cầm một xấp tấu chương trong tay, đưa cho A Nam. Món ăn ngon ở trước mặt, ta liền muốn lười biếng.

A Nam chần chừ một lúc mới đón lấy, tiện tay lật nhìn mấy quyển: Tại sao lại là mấy lời phỉ báng hoàng tôn? A Nam cau mày, ném trả lại cho ta.

Những tấu chương này có của Lý Tế dâng lên, cũng có của những đại thần khác dâng lên. Đều nói rằng trong lễ mừng năm mới, bọn họ nghe được có người hát sai lệch đi khúc hát cũ do Lý Tế và mấy cựu thần biên soạn. Cái gì mà chim yến đến mổ chết hoàng tôn, tất cả mọi người đều cảm thấy điềm xấu, cho nên vừa sang năm mới liền vội vàng dâng cái này lên cho ta. Có thể thấy được ngay cả bọn họ cũng đều cảm thấy chuyện này có phần nghiêm trọng.

Chỉ là, kỳ lạ nhất chính là, trong số những tấu chương này cũng có của Phùng Ký dâng lên, hắn cũng muốn cầu xin lập tức diệt trừ những tà thuyết mê hoặc người khác như thế.

Tay A Nam vững vàng múc ra một chén há cảo, đưa đến đặt ở trên bàn trước mặt ta: Thịt yến là cho người ăn, không hại được hoàng tôn. Hoàng thượng mau nhân lúc còn nóng mà dùng bữa, cho dù có là chuyện lớn gì thì cũng nên ăn đi. Nàng nói.

Chỗ này của A Nam chính là nơi hợp ý ta nhất, cuối cùng ta cũng tìm được đồ ăn nóng hổi. Không cần kinh động trong cung.

Vừa rồi mẫu hậu còn nhắc đến, muốn nàng nhanh chóng sinh cho người một vị tôn tử. Ta nhắc nhở A Nam. Chim yến phương nam bay hay chim yến phương bắc bay, thật ra đều là chuyện không liên quan đến ta, ta chỉ muốn A Nam nhanh chóng sinh con trai cho ta. Từ trước đến giờ lòng ta chưa bao giờ bức thiết như vậy.

Một đời trước không có cảm giác gì. Đời này coi như đã hiểu rõ hơn một chút. Nếu ta có thể có một đứa con trai,



break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc