Editor: Nguyễn2
Ta đứng dưới cây bách thụ lớn, hơi lúng túng, trên mặt cứng ngắc đến cười cũng không cười được.
Đứa nhỏ Huyền Tử này cũng quá trực tiếp đi, một câu liền đâm xuyên lòng ta. Để cho ta một cơ hội che giấu cũng không có.
A Nam đứng trên thềm một lát, lúc này, nàng đã cởi cung trang phía ngoài, chỉ mặc cái áo nhỏ hình hoa lan ở nhà, tháo thắt lưng có nhiều hình tròn bạc, châu ngọc trên đầu ra. Nhìn đơn giản tinh khiết, hờ hững như gió nhẹ. Sắc mặt của nàng đã không còn tức giận nữa. Chỉ là có vẻ nặng nề mà thôi.
Huyền Tử đừng nghịch, coi chừng dẫm lên tuyết rơi trên mặt đất, làm bẩn giày mới. A Nam nói, hoàn toàn là nói chuyện với Huyền Tử. Nói xong nhấc rèm, xoay người vào phòng.
Ta giờ mới phát hiện, Trường Tín cung đã đổi rèm cửa, trong ngày đông dùng vải rèm dày, lúc này tất cả đều đổi thành vải đay hoa mỏng nhiều màu. Hoàng hôn chiếu vào, mành hoa khẽ lay động trong gió. Giống như cảm giác “nhà” trong tưởng tượng của ta.
Năm đó, ta chờ phụ hoàng thả ta ra ngoài làm Vương gia, đã từng tưởng tượng mình ở đất phong có thể có một ngôi nhà đơn giản chất phác, trong nhà, nữ chủ nhân vén rèm cửa lên gọi ta và bọn nhỏ về nhà ăn cơm. Chỉ là, nữ chủ nhân đó. . . . . .
Huyền Tử tựa như người lớn, thở dài một hơi.
Hắn đi vào cửa viện, chỗ đó có ít tuyết hơn, Tỷ tỷ vừa mới trở về đã tức giận, nói muốn đẩy ngã người tuyết kia, nàng nói người tuyết cuối cùng không nhờ vả được, không bảo vệ được an toàn của tỷ tỷ. Nói xong, Huyền Tử nhìn ta một cái, hình như có chút sợ hãi.
Ta cười khổ. Xoa đầu Huyền Tử, khó trách mẫu hậu thích Huyền tử, đứa nhỏ này nói chuyện thật có thể đâm vào lòng người. Đứa nhỏ này giống như tiểu đại nhân, biết ta nghe được những lời này, trong lòng sẽ ê ẩm.
A Nam nào biết chỗ khó xử của ta, Phùng Yên Nhi tính là gì, so với ta, nàng quan trọng hơn gấp mười lần.
Huyền Tử nghiêm trang phủi quần áo trên người, kiểm tra đáy ủng có sạch không. Sau đó xoải bước dọc theo đường đá đi vào phòng. Đi vài bước, thấy ta ở phía sau không động đậy, mắt to chợt lóe nhìn ta.
A Nam không mời ta, nhưng cũng không nói không để ta đi vào.
Đây là giải thích, đương nhiên ta có thể đi vào. Ta là Hoàng đế, trong hoàng cung này, dù là bất kì chỗ nào cũng đều là địa bàn của ta. Ngay cả Đại Triệu cũng là địa bàn của ta, huống chi một tẩm cung nho nhỏ của A Nam. Cho nên, A Nam không thể cự tuyệt ta!
Ta lặng lẽ hít một hơi, ngẩng đầu bướcvượt qua Huyền Tử.
A Qua đã sớm vén rèm lên. Nhìn thấy ta, đứa nhỏ này giống như hạ quyết tâm. Nàng chỉ vào phòng đánh đàn, hiển nhiên A Nam ở trong đó.
Trong phòng đánh đàn dào dạt sắc xuân, trên cửa đã thay rèm cửa màu đỏ, cửa sổ nhỏ mở phân nửa, rèm cửa theo gió tung bay, một nhánh hồng mai cắm trong bình, phản chiếu được ánh nắng ngoài cửa sổ.
Giữa phòng, một cái bàn nhỏ đặt trên nệm gấm, cái bàn không lớn, nhưng phía trên đầy điểm tâm trái cây, không thiếu các loại thức ăn, tất nhiên, còn có rượu.
A Nam ngồi dựa vào tường, để Băng Thanh trên đùi nàng. Trong tay còn cầm cốc ngọc, một bầu rượu nhỏ để ở bên cạnh nàng. Nàng đang cụp mí mắt, không biết nàng nghĩ tới cái gì, hoàn toàn không nhìn thấy ta tiến vào.
Ta khụt khịt mũi, khắp phòng toàn mùi rượu. Trộn lẫn với gió xuân ấm áp, làm cho người ta có chút mùi thơm hoa cỏ.
Sao lại một mình uống rượu giải sầu, cũng không gọi ta. Ta đi tới, muốn tới bên cạnh A Nam, ngồi cạnh nàng.
Kết quả là động tác của A Nam còn nhanh hơn ta, nàng giống như bị ta làm tỉnh, còn không đợi Như Ý cởi giày trên chân ta, đã đứng lên, ngồi xổm trên nệm gấm, thận trọng dập đầu. Thiếp cung nghênh Hoàng thượng giá lâm.
Ta ngạc nhiên nhìn nàng, đã thật lâu nàng không khách khí với ta như vậy.
Huyền Tử cũng lên nệm gấm, múc ra một ly rượu trong cái âu lớn, đưa cho ta.
Ta nhận lấy, hít hà, Đây là rượu thượng hạng, ta nói, Sao A Nam có thể độc hưởng một mình chứ!
A Nam không say, đôi mắt đen chuyển động, Hoàng thượng, mời. Nàng giơ ly rượu với ta.
Ta bước lên nệm gấm, giống như quá khứ, tìm chỗ thoải mái ngồi, dựa vào A Nam. Hôm nay là lễ mừng năm mới, tùy ý gọi đi. Ta uống một hơi cạn sạch rượu trong chén. Chờ A Nam chất vấn ta.
Nhưng A Nam lại không, nàng không hỏi gì, chỉ là ân cần rót đầy ly rượu cho ta.
Trong ân cần có lạnh nhạt, để cho ta hình như lại trở về lúc vừa mới kết bạn với nàng. Khách khí cùng lạnh nhạt, luôn có chút ý tứ dò xét. Giống như lúc này, A Nam giấu đôi mắt to sau lông mi, lặng lẽ nhìn ta.
Ta lại uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
A Nam lại rót đầy.
A Nam, chuyện ngày hôm nay ta phải cám ơn nàng. Ta nhìn, rượu từ bình sứ nhỏ trắng trong miệng chảy xuống, mùi rượu tỏa ra bốn phía, Nếu không phải nàng, ta lại muốn. . . . . . Tay ta lau ngực, cái loại cảm giác quặn đau đó hình như lại trở về rồi. Hôm nay thật nguy hiểm, ta chỉ vì A Nam cung cấp lúa gạo, liền có chút phớt lờ. Cũng may A Nam nhắc nhở ta.
A Nam cung kính nói: Thiếp cần phải làm như vậy.
Ta cầm ly rượu, uống một hơi cạn sạch. Lúc này không cần A Nam rót, tự ta đoạt lấy bầu rượu, nhưng cầm rồi mới phát giác, bầu rượu đã cạn. Ta cầm cái âu, tự mình rót đầy một ly. Không cần ai khuyên, ta tự uống hết.
Trên mặt A Nam có chút kinh sợ.
Huyền Tử vội bưng một đĩa cánh gà lên trên bàn, đưa tới trước mặt ta.
Ta cầm một cánh gà từ từ ăn.
Sắc mặt của A Nam đã khôi phục lại bình tĩnh, nàng không biến sắc, từ từ dựa trở về bên tường, giống như có chút nhàm chán, đẩy hai dây đàn.
Hôm nay Huyền Tử cũng ở đây. Ta định nói thẳng, ta định để ly rượu xuống. Bên Phùng Yên Nhi, tạm thời nàng đừng động vào nàng ta.
A Nam ngồi yên lặng, giống như không nghe thấy lời của ta. Nàng rũ mắt, tạo thành một cái bóng ở trên má. Đầu ngón tay