Cung Khuyết

Chương 64 - Chương 59

Trước Sau

break
Editor: Nguyễn2

Ta một cước đá văng cửa chính Minh Loan điện. Không có ai nghênh đón ta, ngoại trừ một màu trắng thuần bao phủ cả trời đất. Ta vốn tưởng rằng dưới tuyết trắng, tất cả đều sẽ trở nên sáng ngời. Nhưng khi ta thấy này cung điện bị tuyết phủ hơn nửa, mới đột nhiên phát giác, dưới màu trắng cũng có bóng đen. Mà ta lại không thấy rõ bóng đen dưới chân. Bông tuyết đầy trời, hình dáng Minh Loan điện cũng không rõ ràng.

Lúc này ta đột nhiên quay đầu lại. Rất nhiều người đi theo ta, chỉ thiếu mỗi A Nam. Hơn nữa những người này chỉ ngơ ngác nhìn ta.

Một lát sau, Phùng Thục phi, Tiễn Chiêu Nghi cũng được nô tỳ nâng đỡ tới. Họ cũng cùng một dạng với những người khác, đứng sau trơ mắt nhìn ta, đều có tâm tư.

Ta đột nhiên chẳng cần xác định nữa. Không thấy A Nam. Duy chỉ không thấy A Nam. Điều này thật giống như đang nói hành vi của ta lại sai gì rồi. Cùng số mạng của ta xuất hiện sai lệch.

Ta đứng một lát, tầng tầng bông tuyết bay về phía ta, rơi trên mặt ta, ta chết lặng. Nhưng A Nam vẫn không đến đây.

Lòng của ta lập tức trầm xuống.

Ta không làm gì nữa, đột nhiên không muốn làm gì nữa.

Niêm phong Minh Loan điện, không được để cho Lý Tu nghi rời khỏi Minh Loan điện nửa bước. Ta đơn giản phân phó, nói xong quay đầu bước đi.

Những người ở đó đều ngẩn người. Ta đi qua bên cạnh Phùng Yên Nhi cùng Tiễn Bảo Bảo nhưng không nhìn bọn họ một lần.

Bên cửa lớn Trường Tín cung, người tuyết khổng lồ mềm mại như nhung, bớt chút uy vũ, thêm chút đáng yêu. A Nam lại cắm cho nó một cái chổi làm cánh tay. Càng thêm giống vệ binh rồi. Trên đường nhỏ, tuyết cũng rất mỏng, nhìn một cái là biết thường có người hầu quét dọn. làm cho người ta có cảm giác rất tốt, có một loại không khí an bình.

Có người đi trước ta thông báo cho A Nam. Ta đuổi những người khác, chỉ dẫn theo Như Ý từ từ đi vào trong.

A Nam chưa ra nghênh đón ta, chỉ có cung nữ Trường Tín cung ra vén rèm. Rèm mới vén lên, có hơi thở ngọt ngào dễ ngửi bay ra.

Ta đứng ở trong phòng khách cởi áo choàng, nghe được mấy tiếng ho khan nhỏ nhẹ của A Nam. Chưa đến một giây sau, âm thanh A Nam truyền ra, Hoàng thượng thấy hoa mai này như thế nào?

Ta mờ mịt, không nhớ hoa mai nào.

Ta nghe thấy âm thanh A Nam mỉm cười. Nhớ đến lần trước A Nam cho ta nhìn cái đàn trong gian phòng kia, trước mắt A Nam mặc áo gấm lông, đang canh giữ ở một cái nồi nhỏ. Trong nồi nấu cái gì đó.

Ta lặng lẽ nhìn một hồi, thế giới tuyết rơi liền trở nên trầm tĩnh.

A Nam không để cho ta ngồi, nàng thản nhiên mở miệng, Hoa mai trong Minh Loan điện là cành mai tốt nhất trong cung. A Nam mỉm cười, nàng giống như đang nói chuyện với cái nồi, không phải nói với ta. Trong lò lửa, lửa than chiếu lên trên mặt nàng, hơi đỏ, đẹp mắt hơn nhiều so với hoa mai.

Ở trong thế giới của ta, cái gì hoa mai, ta cũng không còn tâm trạng thưởng thức.

Ta ngồi đối diện A Nam, nhìn nàng nấu đồ.

Hoa thái y nói thế nào? A Nam hỏi ta.

Hoa thái y mới vừa truyền tin cho ta, nói là may mắn, đứa bé không sao. Nhưng Lâm mỹ nhân phải nằm trên giường, nếu không cẩn thận, có thể sẽ sinh non. Lần này Lâm mỹ nhân bị A Nam nói chính xác, không thể ra cửa.

A Nam nghe xong, chỉ thở dài một cái, nói: Đáng thương!

Ta khiếp sợ, A Nam nói ra hai chữ này để lộ vẻ sợ hãi.

Sau khi nói xong, A Nam lại trầm mặc. Hình như nàng không muốn bình luận chuyện ngày hôm nay.

Ta lại ngây ngô, đột nhiên cảm thấy, có mấy lời nên nói với A Nam. Trẫm có, một nhị ca và vài đệ đệ, ta từ từ nói, trong nồi bốc lên hơi nước che mặt của ta, trong cổ họng khô khốc của ta có cảm giác tốt hơn nhiều, Nếu như trẫm không có con trai thì trẫm phải chuẩn bị sớm, tránh cho. . . . . . Ta không nói được.

A Nam đánh mắt nhìn ta, xuyên qua hơi nước, ta lại thấy thương xót trong ánh mắt nàng, giống như lần nàng ở trong tuyết lớn vá lại đầu cho ta.

Ta hít một hơi sâu, Nếu quả thật đến một ngày đó, A Nam hãy cùng đệ đệ theo Đặng Vân trở về Giang Nam đi. Ta nói, Ở thâm cung này nàng không ngây ngô nhưng trẫm sợ nàng không phòng bị được.

Những lời này vừa nói ra, lòng của ta lập tức trở nên trống trải.

Ta muốn cho A Nam rất nhiều thứ, mà ta rất sợ cuối cùng ta không cho nàng được thứ gì.

A Nam lại chăm chú nhìn ta trong chốc lát, lúc này mới rũ mí mắt xuống, từ trong nồi nhỏ trên bếp lò lấy đồ ra.

Cháo lê tuyết đường phèn, A Nam bảo Tiểu Ngân lấy bát đưa cho ta. Chúng ta đã bỏ lỡ giờ ăn cơm, cũng không ai truyền lệnh, Hoàng thượng ăn tạm một chút đi.

Ta nhận lấy, cháo ngọt thơm nức mũi, ta đói rồi.

Ta lại nhìn nàng một cái, không khách khí chút nào bưng bát cháo lên, vừa thổi vừa ăn như hổ đói.

A



break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc