Có lẽ là do uống rượu, ta ăn hết sạch tất cả đồ ăn mà A Nam lưu lại cho ta, sau đó mí mắt nặng trình trịch không mở ra được.
A Nam thơm ngào ngạt nằm trên giường bên cạnh ta, ngày hôm qua thậm chí ta cũng chưa có thể hưởng dụng một chút nào. Lúc này mang theo men say, hoài niệm việc hôm qua, thấy có chút tiếc nuối. Ta không chần chừ suy nghĩ, liền đi đến nằm lên giường của A Nam.
Như Ý vội vàng chạy tới, cởi xiêm y bên ngoài cho ta. Ngay cả mắt ta cũng không mở liền thư thư phục phục chui vào trong chăn chỉ thuộc về A Nam. Ta ngủ ngay lập tức. Căn bản chưa kịp nghĩ đến A Nam có thể hạ độc hay không. Cái loại cảm giác thoải mái kỳ quái này không biết từ đâu mà đến.Chỉ có tin tưởng mới có được.
Ta ngủ rất say, rất ngon, không mộng không mị.
Không khí ẩm ướt lạnh lẽo đập vào chóp mũi ta, hương khí hỗn loạn. Nhẹ nhàng như hương hoa lan trong sơn cốc, được sương sớm bao phủ trở nên trong suốt. Trong mùi hương hoa lan quanh quẩn ta choàng tỉnh dậy, đập vào mắt vẫn một mảng hắc ám. Vừa rồi ta có một giấc ngủ rất thư thái, người nằm ngửa, dường như một đêm qua cũng không có chuyển mình. Nhưng ta biết chung quanh có gì đó không giống.
Bên tai của ta có tiếng hít thở nhỏ mà đều, hòa cùng thanh âm sàn sạt mềm nhẹ của cửa sổ giấy. Còn có hương hoa lan quanh quẩn nơi chóp mũi.
Ta nghiêng đầu, thấy được hình dáng nho nhỏ đang nằm bên người ta.
Ta không động, ngay cả ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái, ta nhìn thấy tiểu nha đầu A Nam cứ như vậy thản nhiên ngủ ở bên người ta, phản ứng đầu tiên của ta cư nhiên không phải muốn xác thực chuyện này có thật hay không, mà là... ta chỉ nằm đó nhìn nàng. Nhìn cái hơi thở phập phồng kia, nghe tiếng hô hấp làm cho người ta an tâm, ta chỉ cảm thấy áp lực một ngày này tất cả đều được buông bỏ xuống. Ta đã bị rất nhiều người phản bội, nhưng ít nhất ta còn có A Nam. Ở thời điểm khi mọi người đều ruồng bỏ ta, ít nhất còn có nàng tiễn ta đoạn đường cuối cùng.
Thái giám gác đêm ước chừng nghe được động tĩnh ở bên trong, biết là ta đã tỉnh. Có người đi ra ngoài gọi Như Ý.
Sau đó, Như Ý tiến vào, không một tiếng động thắp đèn lên.
Ta biết bây giờ cách thời gian vào triều hẳn cũng không xa. Như Ý thông minh, biết ta không muốn đánh thức A Nam.
Lần đầu tiên ta tỉ mỉ quan sát dung nhan người đang ngủ bên mình, hai hàng lông mày của nàng hơi nhếch lên, hai gò má phấn nộn, đôi môi đỏ mọng. Mỗi một điểm đều làm cho ta choáng váng say đắm. A Nam không biết ta đang nhìn nàng, khi ngủ nàng thật sự rất đẹp, thậm chí khóe miệng còn có ý cười.
Nàng làm tất cả cho ta, thời gian gần đây đã giúp đỡ ta rất nhiều, ta còn cần gì hơn. Trong nháy mắt, ta nghĩ nếu có thể cứ như vậy ngắm nhìn A Nam đến già thì còn gì có thể tốt đẹp xa xỉ hơn nữa. Trên đời này có lẽ không có chuyện gì có thể làm cho A Nam sợ hãi phát sầu, bằng không vì sao nàng có thể trấn định như thế?
Như Ý đem áo choàng vào sau đó lại lui ra ngoài, ta nghe được tiếng vang của chậu nước bên ngoài, chắc đang chuẩn bị nước cho ta rửa mặt.
Áo choàng kia nhắc nhở ta, khó trách ta cảm thấy không khí xông vào mũi có chút ẩm ướt lạnh lẽo, khó trách ta nghe được âm thanh sàn sạt chỗ cửa sổ giấy. Trận tuyết đầu tiên của năm nay ở Đại Triệu đã đến rồi.
Mùa đông đã đến. Mùa đông này, đầu của ta vẫn còn trên cổ.
Ta lập tức chú ý, hai cánh tay của A Nam vẫn còn ở bên ngoài chăn.
Trời lạnh, ta sợ nàng bị cảm, muốn đem tay của nàng bỏ vào trong chăn. Nhưng mới chạm vào được cánh tay nàng, thì phát hiện tay nàng gắt gao nắm chặt
chăn trong tay.
Một hồi lâu, ta không rõ nó có ý tứ gì, cẩn thận nhìn thật lâu, chỉ cảm thấy động tác này của A Nam cùng với biểu tình điềm tĩnh trên mặt kia có chút không phù hợp. Trong lúc mơ màng nàng muốn bắt lấy cái gì?
Ta không kiềm chế được muốn hôn nàng. Lần đầu ta cảm thấy muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan tới một nữ nhân chứ không còn là việc đồng giường cộng chẩm nữa.
Chỉ cần không phải khối ngọc bài kia, không phải có khả năng sẽ xuất hiện một người nam nhân khác trong sinh mệnh của nàng. Thì cái gì ta cũng không để ý.
Đến khi Như Ý lại tiến vào, ta biết mình phải rời giường. Ta vạn phần không muốn xuống giường, động tác cẩn thận nhẹ nhàng, sợ đánh thức A Nam.
Nhưng hai hàng lông mi của A Nam vẫn rung lên, mơ màng mở mắt.
Ta tươi cười chào đón nàng tỉnh giấc. "Trời còn chưa sáng, ngủ tiếp đi", ta nói.
A Nam mở to đôi mắt, hai tay cầm lấy chăn, biểu hiện mê man mơ màng không xác định đây là đâu. Đây chính là Trường Tín cung của nàng. Chỉ vì thấy ta ở đây, nàng liền không nhận ra nơi đây là nơi nào sao?
Ta cười cười xoay người đi rửa mặt.
"A! Hoàng Thượng!", nàng nhanh chóng bật dậy. Rối rắm chỉnh trang lại quần áo của mình.
Ta không ngăn cản nàng. Biết nàng đi theo ta thì lại thêm vất vả, nhưng nếu đã tỉnh, thì đứng lên cũng tốt.
"Ngày hôm qua, Thục phi đã nói gì với Hoàng Thượng?", A Nam hỏi thẳng ta, không vòng vo, "Có phải nàng nói Lý Tu nghi với vị 'Cửu' gia kia có quan hệ gì với nhau không?". Con mèo nhỏ một khi tỉnh lại, liền biến thành một chú chim nhỏ líu lo. Nàng không đợi ta trả lời, lại tiếp tục hỏi, "Tối hôm qua, thiếp cũng đã đề cập đến việc này với Lý Tu nghi, theo thiếp thấy hơn phân nửa thì nàng ấy cũng bị người ta lừa gạt".
Lúc này, A Qua nghe được tiếng nói của chủ nhân, liền đi nhanh vào, trang điểm cho chủ tử của nàng. Căn phòng nho nhỏ có chút chật chội.
"Lý Tu nghi là người dễ mềm lòng, không thể phân biệt được cái tốt cái xấu của người khác. Lợi dụng điểm này, có người đã xui khiến nàng giúp người nọ. Về phần ai ở phía sau khơi mào việc này, Hoàng Thượng không cần nóng vội, thiếp đã có manh mối. Chỉ cần Hoàng Thượng nghĩ kỹ, Lý Tu nghi vào cung mấy năm nay nhưng chưa bao giờ ra khỏi cung, nên hẳn là nàng ấy cũng chưa làm ra điều gì không thể cứu vãn", cái miệng nhỏ nhắn của A Nam nói không ngừng. Trong lúc đó, A Qua đã trang điểm, thay quần áo cho nàng xong xuôi tất thảy.
"Trong phòng của nàng ấy cũng không giấu cái gì", A Nam nói, "Đơn thuốc hay dược liệu cũng không có nên người hạ độc Hoàng Thượng hẳn không phải nàng. Với lại chuyện này cũng còn rất nhiều ẩn tình". Nàng nói liên tục không cho ta chen vào một câu.
A Nam không biết tiền căn hậu quả của việc ta trúng độc, nàng hiểu lầm nên cho rằng ta vì việc này mà tức giận và hoài nghi Lý Uyển Ninh. Mà ta lại không thể giải thích với nàng.
"Lại đây thắt đai lưng giúp trẫm", ta gọi nàng, nàng chỉ lo líu ríu, tuyệt không lưu tâm đến ta. Nếu như những nữ nhân khác, gặp được cơ hội ngàn năm có một như vậy, từ lâu đã vây quanh hầu hạ ta. A Nam thật đúng là vị công chúa tôn quý! Căn bản nàng không hiểu được việc hiến ân cần là như thế nào. Nàng chỉ để ý chỉnh tề cho mình.
A Nam nghe ta gọi. Cuối cùng cũng đi lại chỗ ta, nhưng muốn nàng giúp thì càng thêm phiền, Như Ý rất nhanh kêu lên mấy tiếng, "Sở Hiền phi, đừng!" "Sở Hiền phi, không nên!" "Sở Hiền phi, không đúng! ...". Cuối cùng Như Ý đành hạ giọng cầu xin, "Hiền phi, để nô tài làm cho".
Ta cũng chỉ biết cười, xem ra A Nam còn ngốc hơn so với ta.
"Hoàng Thượng", A Nam đứng ở một bên nhìn ta, "Việc này, Hoàng Thượng tính làm sao bây giờ? Lý Tu nghi nàng... cũng rất đáng thương", rốt cục nàng cũng nói ra.
Y phục, đầu tóc của ta đã chỉnh tề, lá gan Như Ý dường như lớn lên, liên miệng thúc thúc giục ta. Ta không thể trì hoãn thêm nữa.
Ta mặc áo choàng vào rồi vội vàng ra cửa. Đi được hai bước, ta quay lại nhìn thấy A Nam một người đứng ở nơi đó, ánh mắt kia có chút chờ mong lại có chút mất mát..."Mặc thêm áo choàng vào", ta nói.
A Nam rạng rỡ, nhanh chóng khoác thêm áo.
Cho đến khi ra tới cửa, nàng mới phát hiện tuyết đã rơi. Đầu tiên, nàng đi một bước, tiếp theo vui mừng reo to, không chút suy nghĩ, liền ngồi xuống vo một quả cầu tuyết.
Tuyết vẫn còn ít, nàng vo một hồi lâu cũng hỉ được một quả cầu nho nhỏ. Thấy ta đã bước lên trước, nàng lập tức đuổi theo, "Hoàng Thượng, đây là trận tuyết đầu tiên ở Lạc Kinh trong năm nay!". Nàng giơ quả cầu tuyết lên, vô cùng cao hứng nói.
Ta để A Nam nghỉ ngơi trong Lưỡng Nghi điện, cho người mang một cái nhuyễn tháp đến cho nàng, đặt ở sau tấm bình phong. Đây là lần đầu tiên ta làm như vậy, trước kia ta cũng chưa từng làm thế với Phùng Yên Nhi.
A Nam cầm quả cầu tuyết trên tay, vui tươi hớn hở ngồi ở đó. Nàng đối với việc ta vào triều thật ra không có chút nào hưng phấn hay tò mò, đại khái bởi vì nàng đã quen với việc phụ thân của nàng cũng đã từng lâm triều nghị sự. Nhưng nàng nhất định hiểu được câu trả lời của ta, ta buông tha cho Lý Uyển Ninh, hoặc nói là buông tha cho Lý gia.
Ta đoạt lấy quả cầu tuyết trong tay A Nam, cầm trong tay thưởng thức, sau đó mới ngồi xuống trên long ỷ. Trong mắt A Nam ánh lên tia tò mò.
Ta nhìn xuống hầu hết các triều thần đã có mặt. Nhưng lần này, lại không thấy Lý tể đâu cả. Lão già kia cáo bệnh ở nhà, đúng là tiện nghi cho hắn.
Ta thấy tất cả quan viên đều sửng sốt nhìn quả cầu tuyết trên tay ta, sau khi hành lễ, Phùng Ký âm trầm nghiêm mặt, sải bước tiến lên, "Thần muốn bẩm báo, tướng quân Tào Định của Kiến Chương Doanh..."
"Trẫm đã biết", ta đánh gãy lời hắn. "Chiếu thư đã hạ, Phùng khanh gia không cần bận lòng, trẫm đã hạ lệnh cho người đuổi theo".
"Kiến Chương Doanh không thể một ngày vô chủ..."
"Tất nhiên sẽ không, Kiến Chương Doanh tạm thời do trẫm tự mình thống lĩnh, ít ngày nữa sẽ có người mới tới nhậm chức. Phùng khanh gia không cần lo lắng", ta sạch sẽ lưu loát, không cho Phùng Ký có cơ hội ảo tưởng.
"Về phần Quách Hưng An, thần có chút tin tức", Phùng Ký hướng ánh mắt nhìn ta. Mặt của hắn lại âm trầm thêm vài phần, đại khái vẫn chưa an tâm đối với thủ đoạn của nữ nhi nên muốn thêm dầu vào lửa.
"Trẫm đã hạ chỉ đến các quận thứ sử, thấy hắn liền giết không cần hỏi", ta cười, "Đặc biệt đại quận vùng biên giới làm trọng điểm. Nếu hắn muốn bán mạng cho lão Cửu, ta sẽ thành toàn cho hắn".
Các triều thần phía dưới bắt đầu nghị luận sôi nổi. "Hoàng Thượng đã xem qua những thứ trong chiếc hộp mà thần trình lên?", Phùng Ký không thuận theo cũng không buông tha.
"Đã xem qua", ta vẫn cười, "Chẳng qua cũng chỉ là tiểu thái giám tham tài vật, trộm mấy đồ vật này nọ ở trong cung đi bán, Thục phi đã sớm xử phạt. Trong cung có người không thành thật, đây chính là tội không thể tha. Phùng đại nhân có tâm, tất cả đều tìm lại được", ta đem manh mối hướng đến Lý gia bỏ qua một bên.
Ở phía dưới vẫn còn rất ồn ào, người này một câu người kia một câu nhỏ tiếng bàn luận.
Ta trừng mắt, nhìn quả cầu tuyết trên tay sắp tan ra, ném xuống bên dưới tản ra từng bông tuyết trắng, "Có cái gì thì lớn tiếng nói ra!", trong thanh âm của ta có chút lạnh. Vẫn có thể dọa được mấy kẻ sợ chết!
Cuối cùng cũng có người đứng ra, là Hộ Bộ thượng thư Tương Tiệp, hắn đứng thẳng tắp, "Tạ Hoàng Thượng ban thưởng tuyết". Hắn lớn tiếng cảm tạ ta, "Đây là tuyết đầu mùa lại có U Lan chi hương, mang điềm tốt đến cho Đại Triệu ta! Thần cũng được hưởng phúc lây. Thần biết, năm sau thần nhất định có thể thăng quan phát tài".
Mọi người phía dưới đồng loạt cười rộ lên. Ta không cười, chờ xem hắn lại muốn làm ra cái gì.
Hắn khịt khịt mũi, "Đêm hôm qua, thần xem thiên tướng, chỉ biết hôm nay sẽ có việc vui. Quả nhiên! Hoàng Thượng đích thân thống lĩnh Kiến Chương Doanh.
Giống năm xưa, Hoàng Thượng cùng tiên đế chinh chiến...". Tương Tiệp bắt đầu nhớ lại chuyện năm đó ta dẫn binh đánh trận, miệng hắn lải nhải kể lại rất nhiều chuyện xưa mà chính ta cũng không nhớ. Ta nhắm mắt lại, nhàm chán nghe hắn càng nói càng xa. Xác thực ta cũng có thể coi như thiện chiến, mặc dù so ra kém nhị ca dũng mãnh, chiến tích lúc đó cũng rất vinh quang, khi đó Phùng Ký cũng chỉ là một viên quan nho nhỏ, hắn có tài cán gì có thể đấu cùng ta? Nghe Tương Tiệp kể lại chuyện xưa, làm cho ta càng có thêm niềm tin vào chính mình.
Chẳng qua nay ta đã là hoàng đế, hàng ngày ngồi trên long ỷ xử lý chính sự, sức chiến đấu đã không còn như xưa.
"Cho nên", tương tiệp tổng kết, "Quốc quân một nước, vốn nên vì nước ra sức, vì quân ra roi". Hắn nói, "Giống như quả tuyết cầu này, tán tắc vi thần dân chi phúc trạch, tụ tắc vì đánh địch nặng khí (2 câu này hk hiểu lém). Nắm ở trong tay người nào... tụ tán chi đạo, không thể mượn dùng ngoại lực".
Ta nghe được âm thanh giật mình bật dậy trên nhuyễn tháp sau bức bình phong. Nhưng rất nhẹ.
Cũng may những triều thần ở dưới kia không có ai để ý đến tiếng động đó, ánh mắt bọn họ lúc này tất cả đều dừng trên người Phùng Ký, một đám thoạt nhìn sắc mặt rất ngưng trọng. Tương Tiệp nói những lời này, hoàn toàn nhắm vào Phùng Ký.
Tương Tiệp muốn ta tập trung quyền lực, một lần nữa đích thân thống lĩnh quân đội Đại Triệu.
Ta nở nụ cười, ha ha cất tiếng cười to. Không nhìn tới ánh mắt hung ác nham hiểm như muốn ăn thịt người của Phùng Ký, "Tương ái khanh miệng lưỡi thật khéo!". Ta vỗ tay, "Chỉ có vịt mới có thể so sánh với ngươi, cái lưỡi dẻo quẹo! Người đâu, ban thưởng cho Tương ái khanh hai cân lưỡi vịt". (chả hiểu sao so sánh với vịt nhỉ!?)
Ta đứng dậy tuyên bố bãi triều, ý vị cười cười rời đi.
Bỏ lại một đám đại thần hai mặt nhìn nhau. Tương Tiệp là người thông minh, quyền lực tập trung là chiều hướng phát triển tốt nhất hiện nay. Cho dù hiện tại ta không thể trực tiếp thi hành, nhưng ít ra trong lòng ta xác thực có ý tưởng này. Hắn nói ra được điều này chứng tỏ hắn nhìn xa trông rộng, ta sẽ ghi nhớ.
Trên đường hồi cung, ta không vội vàng mà chậm rãi lôi kéo A Nam đi.
"Việc nghị sự trên triều hôm nay A Nam có ý kiến gì không?", ta hỏi A Nam. Ta nhớ rõ, ở sau bức bình phong nàng có thể hiện nỗi bất an nho nhỏ. A Nam muốn một Đại Triệu như thế nào, muốn ta như thế nào? Có lẽ, nội tâm của nàng hiện tại so với ta càng mâu thuẫn hơn.
A Nam cùng ta nắm tay, bộ dáng có chút suy nghĩ, đôi lông mày thanh tú nhíu lại một chỗ.
Ta để cho chính nàng cẩn thận suy nghĩ, cũng không thúc giục nàng cho ta đáp án hay thái độ. Có lẽ nàng còn có một chút lưu luyến Nam Sở của nàng. Nhưng về sau, chỉ sợ ta sẽ làm cho nàng ngay cả ngẫm lại cơ hội cũng không có. Ta đã nhiều lần bị người khác phản bội, ta sẽ không để cho loại sự tình này lại phát sinh. Ta buông tha cho Lý gia, cũng không có nghĩa là ta tha thứ cho Lý Uyển Ninh.
Cuối cùng, A Nam cẩn thận lên tiếng, "Hoàng Thượng, vừa rồi những lời người nói trên triều, có phải muốn cho Vân nhi thống lĩnh Kiến Chương Doanh?"
Ta không nói, vẫn chỉ mỉm cười.
"Hắn là người phương Nam, lại là người mới, tuy rằng nên vì Hoàng Thượng ra sức, nhưng dù sao đây cũng là Kiến Chương Doanh, đội quân chủ chốt của Đại Triệu. Vân ca tuổi không lớn, lại là thiếu tử Đặng gia. Hắn vẫn còn thiếu kinh nghiệm, thiếp sợ hắn sẽ cô phụ tấm lòng của Hoàng Thượng. Thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc", ánh mắt A Nam chỉ nhìn chằm chằm chân của mình. Không dám nhìn ta, chỉ sợ trượt ngã.
Tâm sự của nàng ta hiểu được.
Lúc này, tuyết đã đọng một lớp dầy, mỗi bước chân đi liền lún xuống một chút. Ở phương Nam, chắc A Nam không thường gặp tuyết lớn như thế này, bước chân của nàng có chút không vững, lắc lư nghiêng ngả. Ta phải giữ chặt tay nàng giúp nàng giữ thăng bằng.
Ta cười, cố ý thả tay ra, ngay lập tức, A Nam khẩn trương đôi mắt mở to nhìn ta, đứng yên ở đó không dám động.
Ta cúi người làm một trái cầu tuyết, sau đó lăn trên mặt đất tạo thành một trái cầu tuyết lớn. Trong mắt A Nam hiện lên niềm vui sướng. Nàng muốn đi đến đoạt lấy nó nhưng lại bị ta tránh né. Ta làm bộ không thấy được sự thất vọng của nàng. Sau đó, lại đẩy nó quanh A Nam, lăn một vòng lại một vòng. Chờ tới lúc ta đem quả cầu tuyết dừng lại trước mặt A Nam một lần nữa, thì nó đã cao gần bằng một người.
Ta thở gấp, nhìn thấy A Nam rất yêu thích nó, ánh mắt lại hiện lên tia kinh ngạc.
"Tặng cho nàng", ta nói, "Của ta cũng là của nàng, dù lớn hay nhỏ, cũng có một phần của nàng"