"Thì ra mục tiêu của lần ám sát trên thuyền là thiếp", lúc này A Nam rốt cục suy nghĩ cẩn thận, đầu nàng cúi thấp, lông mi dài che khuất ánh mắt, nàng trầm thấp lên tiếng, "Là Hoàng Thượng đã bảo hộ thiếp".
Ta quan sát nàng, động tác nho nhỏ của nàng cho thấy, hiện tại nàng không còn sợ hãi nữa, cả người đều trở nên quẫn bách, bất an. "Thiếp...", nàng đây là đang muốn nói lời cảm tạ ta đi.
Không chút suy nghĩ, ta đặt môi của mình lên chỗ hồng hồng trên trán nàng. Ta hôn rất nhẹ, nhẹ nhàng lướt qua một chút, không để cho nàng đem lời cảm tạ lắp bắp nói ra. Nhìn nàng như vậy, cũng không phải là người nhanh mồm nhanh miệng giỏi tạ ơn người khác.
Ta nghĩ ta cũng thật là có chút ngốc nghếch, nhất là tại thời điểm như thế này. Tại thời điểm đang nổi giận lại quay sang dỗ nàng, thật đúng là không có định lực mà. Ta không hôn A Nam lúc này. Bởi vì A Nam rõ ràng đã bị kinh hách rất nhiều, mắt của nàng lại mở to, lúc này đã không như ngày thường, ánh mắt hướng ta chợt lóe mà chỉ biết trừng mắt thật to nhìn ta. Khoảng cách gần như vậy, ánh mắt nàng có trừng to hơn nữa cũng vô dụng, ngoại trừ thấy lỗ chân lông trên mặt ta, nàng còn có thể nhìn thấy cái gì?
Thật sự là kỳ quái, cùng A Nam ở một chỗ, ta cũng trở nên trúc trắc, giống như là bất luận làm như thế nào cũng không đúng. Nàng làm cho ta giống thiếu niên ngây ngô mới trải sự đời.
Ta nhanh chóng buông ra nàng, quay mặt qua chỗ khác.
Ta nghe rõ ràng tiếng nàng thở phù nhẹ nhõm một cái.
Ta chậm rãi lui về phía sau, "Chuyện ở Nhuận Châu ta vẫn còn đang tra, việc này mặc kệ như thế nào, Tạ Tử Nam cũng khó tránh khỏi liên quan". Ta nói như vậy, là muốn A Nam giúp ta nhanh chóng làm rõ chân tướng chuyện ám sát ở Nhuận Châu. Vừa uy hiếp vừa lợi dụ, lợi dụng hiện tại tâm tình nàng đang có chút cảm kích đối với ta.
Kỳ thật ta biết, ta thừa cơ hội nước đục thả câu này cũng không vẻ vang gì. Vốn hoàng đế là ta nên nắm trong tay chuyện này, không có đạo lý gì giao cho A Nam. Nhưng chuyện tình trước mắt ngày càng trở nên rắc rối phức tạp, ta hoàn toàn mờ mịt đối với tình hình ở phương Nam. Nếu A Nam cùng người của nàng vẫn có liên lạc, như vậy khẳng định nàng biết nhiều hơn so với ta.
Mật thám của ta vẫn đang truy tìm manh mối và tung tích của đám thích khách ở Nhuận Châu, đến lúc đó đối chiếu với những gì A Nam biết, ta có thể biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra. Nếu những người đó không phải do A Nam phái đến thì nhất định có người trong bóng tối cấu kết với kẻ xấu đối phó ta.
Ta lại lui về phía sau, ngồi xuống ghế. Ta phải cẩn thận suy nghĩ, việc này nên làm như thế nào mới tốt.
A Nam dựa vào tường, thở hổn hển trong chốc lát, thật vất vả mới trấn định lại.
Một lát sau, ánh mắt di chuyển một chút, cho rằng ta không chú ý. Nàng bắt đầu có một vài động tác nhỏ, sửa sang lại cung trang trên người bị ta làm cho hơi xốc xếch. Loại y phục này nhìn thì thập phần xinh đẹp, nhưng lại rất phức tạp, muốn sửa sang lại cũng rất khó khăn.
"Lại đây", ta gọi nàng.
Nàng nhìn nhìn ta.
Ta bất động thanh sắc, nàng cũng không đi đến gần ta. Nàng lại đứng yên ở đó, lại bày ra bộ dạng nghe ta phân phó.
Ta phụng phịu, kéo nàng lại gần một chút, chỉnh vạt áo cho nàng, lại không ngờ càng chỉnh càng rối.
"Để thiếp tự chỉnh", A Nam gấp gáp lui về phía sau mấy bước.
Ta nhanh tay kéo nàng lại gần hơn nữa. Ta biết thói quen hiện tại của nàng là sát phong cảnh, thói quen luôn cự tuyệt ta. Ta cũng không hiểu được có chuyện gì xảy ra với A Nam. Tiểu nha đầu này chính là không hiểu phong tình, sẽ không làm nũng, không lấy lòng, không cầu xin thương xót và càng không dựa vào nam nhân, cho dù đó có là nam nhân của nàng đi chăng nữa. Nàng giống như không hiểu được quan hệ của ta với nàng, hoặc là nàng quá mức độc lập. Trời mới biết tính tình này của nàng ở đâu mà ra.
Tay của ta đặt trên người A Nam, một lần nữa chỉnh sửa lại y phục cho nàng, lần này mọi thứ thật hoàn hảo. Ta phải thừa nhận rằng ta rất thành thạo trong việc này, đối phó với tầng tầng y phục này còn quen thuộc hơn so với xiêm y của chính mình. Kiếp trước, ta rất quen thuộc với chúng bởi vì Phùng Yên Nhi hay mặc những bộ cung trang phức tạp tương tự như vậy, những hành động như thế này cũng không xa lạ gì.
Nhưng hiển nhiên A Nam rất không quen đối với hành động quá mức thân mật này, nàng ngây ngốc nhìn ta, lưng thẳng tắp, không dám động đậy.
Sau khi ta chỉnh trang cho nàng xong, ngồi thưởng thức thân thể mỹ nhân tinh tế trước mặt một lúc, nàng mới nhận ra, lập tức xấu hổ quay mặt qua chỗ khác, cố nén lại cảm xúc nào đó, lại nói ra lời nói có lệ, "Tạ Hoàng Thượng".
Ta tinh tế đánh giá tiểu nha đầu duyên dáng yêu kiều trước mắt này, quả nhiên là một vị công chúa, toàn thân đều toát ra một loại khí chất ngạo nghễ, đó chính là loại khí khái từ trong xương tủy.
Ta biết nàng suy nghĩ cái gì, biểu hiện trên mặt của nàng căn bản không giấu được suy nghĩ bên trong, nàng không cho là đúng. Ta cười cười nhìn nàng, nàng với ta chưa phát sinh chuyện gì, điều này thường xuyên làm cho nàng không phân biệt rõ nàng quan hệ thực tế giẵ chúng ta. Ta một ngày nào đó ta sẽ làm cho nàng hiểu được, hoàng đế là ta cùng tu dung là nàng nên ở chung với nhau như thế nào.
Ta thưởng thức mỹ nhân trước mắt, "Căn bản là không có chuyện bạo động ở phương Nam đúng không?", ta thuận miệng hỏi, "Phùng Ký đến phía Nam vì muốn cướp đoạt".
A Nam rất nhanh gật gật đầu.
"Chuyện lưu dân nàng đã nói với ta", ta thực hối hận, trước kia không nghe A Nam, đi một bước liền sai một bước, cuối cùng không thể cứu vãn nổi.
"Quý đại nhân thu sưu cao thuế nặng đối với dân chúng Kim Lăng", A Nam nói, "Hơn nữa không chỉ có Quý đại nhân làm như vậy. Bởi vì hai năm nay, không biết Quý Khang dùng cái gì để xử phạt cùng kiềm chế, mà nhiều châu quận đều làm giống hắn. Quan chức ba mươi sáu quận phía Nam, phần lớn đều ra sức vơ vét của cải".
Ta lại nhìn A Nam, quả nhiên cái gì nàng cũng biết. Quan lại ở các châu quận, không ít thì nhiều đều có liên quan tới Phùng Ký, bản chất bọn họ vốn đã không tốt đẹp gì, lại bị Phùng Ký nắm được ngược điểm trong tay, còn có thể có lựa chọn khác sao? Đương nhiên, việc đó cũng do một phần là ta quá phóng túng đối với bọn họ.
Hiện tại ta có thể làm cái gì đây? Nay Phùng Ký đã là thống soái tam quân. Ta chỉ là một người cô đơn, độc hành ở Giang Nam. Ta xuất hành, vốn là muốn bắt trụ điểm yếu của Phùng gia, chèn ép một chút thế lực của Phùng gia, làm sao nghĩ đến, sự tình đã đến tình trạng không thể vãn hồi.
"A Nam có phải nàng đang chế giễu ta hay không?", ta hỏi nàng, cảm thấy trong lòng rất bất bình. Thấy ta đối với loại chuyện tình này thúc thủ vô sách, tiến thối lưỡng nan, A Nam có điểm vui sướng khi người gặp họa hay không?
A Nam lắc đầu.
"Đúng rồi, nàng là công chúa mà Sở Liệt Đế rất yêu thương, được dân chúng kính ngưỡng", ta nói, "Một câu nói của nàng ở đây còn hơn ta nói mười câu". Trong thanh âm của ta có chút oán khí, ngay cả chính mình nghe xong cũng thấy được có chút chua.
"Quý Khang...", A Nam chần chờ, "Có lẽ biết cái gì đó". Ánh mắt của nàng lại ở lóe ra, nhất định lại đang nghĩ tới cái gì, "Quý khang đã ở phía Nam được hai năm, khẳng định hắn cũng nuôi dưỡng thế lực cho chính mình".
Ta trầm ngâm, tùy tay cầm lấy cái bánh ngọt trên bàn, cầm trong tay. Trong lòng cân nhắc thế cục trước mắt.
"Hoàng Thượng nên đem những người đó thả ra", A Nam nói nhanh, một chút cũng không chần chừ, đồng thời ánh mắt cẩn thận nhìn chằm chằm cái bánh ngọt trên tay ta, "Hoàng Thượng cũng biết bọn họ bị oan. Hơn nữa bọn họ đều là người có danh vọng, cho dù là người như Tiểu Hà quan, dân chúng cũng biết rõ đại danh của bọn họ. Nếu là..."
"Nếu là giết bọn họ, sẽ khiến cho dân chúng bất bình, tạo cơ hội cho bọn họ tạo phản phải không?", ta hỏi, giọng điệu không được tốt lắm, "Sau đó dân chúng bị chọc giận sẽ đem đầu trẫm treo lên tường thành?". Nói đến đây, tâm tình của ta đang tốt cũng bị phá hư. Có lẽ đây chính là nguyên nhân cuối cùng ta bị chết trên tay Phùng Ký? Dân chúng phương Nam bất bình làm phản, oán giận tích trữ lâu ngày, mười năm sau phát tiết ra hết, giết hôn quân là ta, giúp Phùng Ký lên ngai vàng?
A Nam lại không nói gì nữa. Lúc này nàng sẽ không biết chuyện phát sinh mười năm sau. Nhưng hiển nhiên nàng cảm thấy, nếu ta đi đến bước đường kia cũng là đương nhiên.
Ta đang lo lắng, phải xử lý vụ án oan này như thế nào, lại không làm cho Phùng Ký cá chết lưới rách với ta.
"Binh quyền Đại Triệu gần như đã vào tay Phùng Ký", ta nói, lần đầu nói đến tình cảnh gian nan trước mắt của ta với A Nam, tuy rằng, chỉ sợ nàng còn biết rõ ràng hơn so với ta. "Chính ta có thể mang binh đi chinh chiến, trên tay ta còn có một nửa khối binh phù. A Nam, nàng nói xem ta có bao nhiêu phần thắng?". Ta nói ra những lời này cũng không dễ dàng gì, bên trong có bao nhiêu bất đắc dĩ, không biết A Nam có thể sáng tỏ hay không. Một hoàng đế, cùng đại thần của chính mình tranh chấp, cư nhiên đều không có phần thắng, đây là chuyện cỡ nào sỉ nhục. Nhưng không biết vì sao, ta trực tiếp thẳng thắn nói với A Nam. Không có chút nào chần chờ.
Tình hình trước mắt rất kham ưu, huống chi, còn có Nhị ca, Cửu đệ cùng một vài tướng lĩnh không an phận ở biên giới. Bị cả một bầy sói vây quanh, ta có thể thoát thân?
Quả nhiên A Nam không có bao nhiêu giật mình, nàng trầm ngâm, ánh mắt nhìn ta băn khoăn, nàng dường như đã hiểu lời ta nói, lại dường như không hiểu gì.
Ta không vội, còn thật sự nhìn cái bánh ngọt trên tay. Tay còn lại lấy cây chủy thủy luôn đeo bên thắt lưng ra, cổ tay chuyển động mấy vòng, phát ra vài đạo ngân quang. Ta đưa bàn tay cầm cái bánh ngọt về phía A Nam. Thấy nàng không hiểu, đột nhiên ta cố ý mở bàn tay ra trước mặt nàng.
"A!", A Nam ngạc nhiên kêu một tiếng, trên chiếc bánh ngọt màu xanh kia nở rộ một bông hoa xanh biếc, từng cánh hoa mỏng manh rực rỡ. Ta chờ nàng cầm lấy mới rút tay mình lại.
"Đặng Vân có thể lãnh binh?", ta không chút để ý hỏi một câu. Lấy khăn lau đi vụn bánh trên tay.
A Nam cắn bánh ngọt, nháy ánh mắt nhìn ta, "Được, nhưng..."
"Vậy là tốt rồi", ta nói, đối với chuyện này cũng không đánh giá nhiều, đề tài này coi như kết thúc, ta lại cố tình thoải mái hỏi A Nam, "Trẫm nhớ rõ A Nam đã nói, ở Kim Lăng có tập tục tế nguyệt vào tháng tám. Hiện tại nàng nói rõ hơn cho trẫm biết có những hoạt động gì?"
Lúc này, A Nam hoàn toàn thả lỏng, nàng không cần ta chấp thuận, tự mình đi đến ghế bên cạnh ta ngồi xuống, trên tay cầm bánh ngọt ăn rất vui vẻ. Thần sắc cũng không giống như vừa rồi có chút khẩn trương, bây giờ lại trở nên có chút thần bí khó lường, "Dù sao vui chơi một chút là được rồi, đối với Hoàng Thượng mà nói đây cũng là lần đầu tiên. Vừa rồi Hoàng Thượng nói những sát thủ ở Nhuận Châu có chút kỳ quái, lúc này thiếp nghĩ, nói không chừng ở nơi này cũng có thể tìm được chút dấu vết để lại".
Khó trách lúc này nàng thả lỏng, nhất định là nàng nghĩ tới cái gì đó. Kinh nghiệm nhắc nhở ta, về những tặc nhân ở Nhuận Châu, hiện tại A Nam nhất định đã có phán đoán của chính nàng. Ánh mắt của ta mị lên, không có hảo ý nhìn A Nam đang chuyên tâm ăn bánh, "Nàng lại có việc giấu giếm ta!".