Ta hừ một tiếng. Thu hồi tờ giấy kia lại, "Trẫm cũng đang thấy kỳ quái. Cũng giống A Nam nàng chuyện bên ngoài hoàng cung luôn rất tường tận, hắn đoán chừng cũng có thủ thuật che mắt người".
A Nam nghe thấy lời ta nói, lập tức quẫn bách cúi thấp đầu. Nàng có chút sợ hãi, đang chuẩn bị chống chế. Ta nhìn gân xanh trên cổ nàng, phỏng chừng cho dù ép hỏi nàng, cũng không hỏi được gì. A Nam chung quy vẫn phòng bị ta.
Ai cũng nói Quy Mệnh hầu là người không có đầu óc, ta cũng không biết hắn thật sự là như vậy hay đó là ngụy trang. Tạ Tử Nam mang binh đi Giang Đô, việc này xác thực khả nghi, nhưng ta là hoàng đế cũng không biết, hắn Quy Mệnh hầu làm sao lại biết? Đã biết vì sao lại nói cho ta? Hắn đây là hướng ta biểu hiện lòng trung thành sao? Hay là hướng ta thị uy? Hay căn bản hắn không sợ chết? Lần trước hắn tạo phản, ta đã giết con hắn, hắn không muốn sống nữa sao?
Cũng có một khả năng khác, hắn muốn bán đứng A Nam. Dù sao, Tạ Tử Nam cũng do A Nam đề cử.
Ta nhìn A Nam, ánh mắt của nàng lại né tránh ta, giấu sau hàng lông mi dài không chịu nhìn ta. Trước mặt Hà Tử Ngư, ta cũng không muốn làm to chuyện. Lần này mang theo A Nam ra ngoài, ta cũng không muốn phát sinh chuyện gì làm cho ta thất vọng đau khổ. Ta biết tâm A Nam không hướng về ta. Không để ý nàng, không biết tương lai nàng sẽ làm ra cái gì.
"A Nam, nàng còn chưa sao hết kinh văn phải không?". Ta đột nhiên trừng mắt nhìn tiểu nha đầu trước mắt, thật là tức chết ta mà. Nàng không thích ta, vì sao mười năm sau còn đi nhặt xác cho ta? Nàng có biết tính tình nàng như vậy, làm cho ta nóng ruột nóng gan. Lúc này ta mới nhớ lần trước phạt nàng sao thêm bốn lần kinh văn, nàng chắc là chưa hoàn thành, vừa vặn lấy cớ để giám sát nàng. "Về sau ở trên thuyền, mỗi ngày nàng đến phòng của ta để sao kinh. Giống với lúc ở cùng mẫu hậu".
Ta muốn đem tiểu nha đầu này để ở trước mắt, ta mới có thể yên tâm, những lời người khác nói về nàng ta không tin, nhưng đề phòng ngộ nhỡ lần này nàng về quê hương, nơi nàng rất quen thuộc rồi tìm cách trốn đi thì ta biết làm sao. Ta luyến tiếc nàng, luyến tiếc nàng vì ta mà đào huyệt.
Lúc này vừa vặn Hà Tử Ngư đã thu xếp xong đồ đạc rương hòm của nàng ta, cũng đi đến trước mắt ta. Nghe được ta cao giọng nói với A Nam, đắc ý cười, "Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc, một lời nói ra là tứ mã nan truy, tuy lần này tuy Sở tu dung được đi theo, nhưng Hoàng Thượng vẫn chấp hành xử phạt".
Ta cảm thấy lần trước vả miệng nàng ta hai mươi cái, vẫn thiếu.
A Nam cùng Hà Tử Ngư, hoàn toàn là cực đối lập. A Nam nếu không phải bị ta bắt ép, khẳng định nàng sẽ tránh ta càng xa càng tốt. Hà Tử Ngư thì không cần nói, một cơ hội tốt như vậy, được cùng ta thân cận, nàng ta tự nhiên sẽ không bỏ qua. Không cần kêu nàng ta, mỗi ngày đều đến đây sớm.
Vốn nghĩ rằng trên đường đi hẳn là sẽ không tịch mịch, bởi vì có rất nhiều cảnh đẹp để ngắm dọc hai bên bờ sông.
Chỉ tiếc ba người ở chung lại cực kỳ không hài hòa. Thậm chí có thể nói là xấu hổ. Mấy ngày đầu, Hà chiêu nghi rất hưng phấn, mỗi ngày đều tìm cớ đến phòng của ta trong khoang thuyền, làm bộ như ân cần thay ta bưng trà đổ nước.
Không lâu nàng ta liền lộ chân tướng, mỗi khi đến một địa phương nào đó, nàng ta lại bắt đầu nói đông nói tây, muốn lên bờ đi dạo.
Điều này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của ta. Bởi vì một đường đi về phía nam, đã quấy nhiễu quan phủ địa phương, nghe tin hoàng đế đi ngang qua, bọn họ liền phái số lượng lớn kỵ binh ra ven bờ tiếp sức bảo hộ còn tìm dân phu kéo thuyền. Rất là hao tài tốn của. Nếu ta lên bờ, sợ không có cách nào đi tiếp.
Mặc dù đây cũng có thể xem là thời gian du ngoạn, nhưng mỗi ngày ta cũng phải xử lý không ít tấu chương, tấu chương mỗi ngày được dùng khoái mã đưa đến từ kinh thành. Ta mỗi ngày trừ bỏ không cần vào triều, hết thảy đều như cũ. Có khi nguyên một ngày ta đều ở trong phòng xử lý tấu chương không ra ngoài. Cho nên vô luận Hà chiêu nghi có huyên náo như thế nào, ta cũng không để ý tới nàng ta.
Ngược lại, A Nam rất im lặng. Nàng rất nghe lời, mỗi ngày sáng sớm tới đây vấn an, sau đó dâng hương rửa tay, ở trong phòng ta kê một cái bàn nhỏ, nàng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi đó sao chép kinh thư. Nàng viết kiểu chữ Khải, nét bút thanh mảnh, cẩn thận tỉ mỉ. Bởi vì sợ viết sai, cho nên sao rất chậm, mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể sao được mấy trăm chữ.
Nhưng mà nàng cũng quá im lặng đi, trừ bỏ ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, cơ hồ cũng không nói chuyện với ta, nhiều nhất chính là thỉnh thoảng, nhìn cảnh sắc ngoài khoang thuyền, trong mâu quang lại lộ ra một tia phiền muộn. Coi như là nàng đang biểu lộ tâm tình đi. Mà đối với ta, nàng vẫn là bộ dáng kia: không có chút hứng thú nào. Đương nhiên, nàng cũng hoàn toàn không nhìn Hà Tử Ngư, thật giống như người này không hề tồn tại vậy.
Ta không biết vì sao, khi thuyền cách Lạc Kinh càng ngày càng xa, trong lòng ta càng ngày càng bất an. Ta cảm thấy A Nam im lặng như vậy có cái gì đó không đúng lắm.
"Hoàng Thượng, đến Giang Đô, chúng ta là có thể rời thuyền du ngoạn không?" Đến một ngày, Hà Tử Ngư rốt cục nhịn không được nữa, ngay cả giọng điệu khi nói chuyện với ta đều có chút nóng nảy.
Lúc này, chúng ta đã ở trên thuyền được hai mươi ngày, hôm nay, đội thuyền đã tiến vào địa phận phía Nam. Cũng chính là về tới quê hương Nam Sở của A Nam. Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ tới Giang Đô, từ nơi đó qua Trường Giang.
Hà chiêu nghi đại khái tưởng rằng đây là một lần du sơn ngoạn thủy, không nghĩ tới lại bị ta nhốt ở khoang thuyền gần một tháng. Nàng ta mang đem theo rất nhiều y phục đẹp đẽ, cho tới bây giờ, cũng không có ai nhìn. Trong khoang thuyền này cũng chỉ có ta, những người khác chưa từng tiến phòng nàng ta. Trên thực tế, ta cũng không vào phòng ai trong khoang thuyền này, cũng không kêu lên các nàng thị tẩm. Ta cảm thấy nội tâm của ta đã già rồi, trong cơ thể này cũng là một nam nhân ba mươi tuổi. Nhiệt tình thanh xuân cũng muốn tắt rồi, đã không còn loại kích tình năm xưa.
Đây là bi ai của ta, có lẽ cũng là bi ai của những nữ nhân bên người ta.
Một ngày này, tâm thần A Nam cũng có chút không yên, nàng ở một bên sao kinh văn, sao được không nhiều lắm, đột nhiên ngừng bút. Ngơ ngác nhìn mặt giấy tuyên thành trước mặt mình ngẩn người.
Ta nhìn qua một chút, "Nàng viết chữ sai rồi!", ta nói.
Nàng gật gật đầu, cẩn thận gạch bỏ cái kia chữ sai kia, hít sâu một hơi, lại cầm bút lên, nửa ngày cũng không viết thêm được chữ nào. Cuối cùng, nàng buông bút xuống.
"Làm sao vậy?", ta hỏi nàng.
"Hôm nay không có tinh thần để viết", nàng thành thật trả lời.
"Viết không được thì nghỉ ngơi một chút đi". Ta nhìn nàng mỗi ngày đều buồn buồn ngồi sao kinh, không nói nửa câu với ta, ta có chút lo lắng không phải ta bắt nàng sao nhiều kinh văn quá nên khiến đầu óc nàng choáng váng?
Nàng ừ một tiếng, thật sự đứng lên.
Lúc này tiểu cung nữ nàng mang theo liền đi lên giúp nàng thu thập đồ trên bàn.
"A Qua, đừng vội, chờ một chút ta còn phải tiếp tục sao", A Nam nói với tiểu cung nữ kia. Nói xong liền đi đến bên cửa sổ.
Ta ngẩn ngơ, không nhịn được bật cười, "Nàng kêu nha đầu kia là gì?"
Tiểu cung nữ kia nhìn qua bất quá mười ba mười bốn tuổi, bộ dạng tròn tròn, nhìn qua có chút ngơ ngác, chỉ có đôi mắt coi như hắc bạch phân minh.
"Nàng là tiểu cung nữ thái hậu ban cho thiếp, nàng ấy vốn không có tên, thiếp nhìn nàng bộ dạng tròn tròn, cho nên kêu nàng là A Qua".
Ta đặc biệt nhìn thoáng qua tiểu cung nữ kia, mẫu hậu cho A Nam tổng cộng hai đại thái giám, hai đại cung nữ, những tiểu cung nữ, thái giám khoảng mười ba mười bốn tuổi số lượng không ít. Nhưng A Nam khi đi ra ngoài, cùng Hà chiêu nghi tiền hô hậu ủng không giống nhau, nàng cố tình chỉ dẫn theo tiểu cung nữ này, có thể thấy được A Qua này có điểm khác biệt.
A Nam thong thả đi đến bên cửa sổ, dựa vào cái ghế gần đó, kỳ thật lúc này đội tàu đang ở giữa sông, bên ngoài trừ bỏ song nước một mảnh mênh mang rộng lớn, cũng không có cảnh đẹp gì. A Nam lại dường như thực hưởng thụ, đầu nàng dựa vào cửa sổ, nheo mắt lại, trên mặt thế nhưng có chút ý cười. Là vì được về nhà sao? Nhưng ở phía Nam này, kỳ thật nàng cũng không có thân nhân.
"Hoàng Thượng", Hà chiêu nghi lại cố tình đến sát phong cảnh vào lúc này, nàng ta học phương pháp của Phùng Yên Nhi, hướng đến bên người ta, quỳ dưới chân ta, ngẩng mặt lên, dùng một loại giọng điệu làm nũng, "Thiếp thật sự muốn đi dạo một chút ở Giang Đô, nghe nói phong cảnh ở Giang Đô rất đẹp, lại có rất nhiều cửa hàng bán đủ loại đồ tốt, tơ lụa, trang sức, còn có..."
"Hà chiêu nghi", ta đánh gãy lời nàng ta, "Đợi đến Giang Đô rồi nói sau".
Bộ dáng Hà Tử Ngư cũng rất được, năm đó khi phụ thân đem nàng ta đưa vào cung, còn đối tướng mạo của nữ nhi mình có chút đắc ý, nhưng nàng bộ dạng không bằng Phùng Yên Nhi tinh xảo, cũng không bằng A Nam thanh tú, là cái loại quá mức diễm lệ. Có một thời gian, bởi vì nàng ta cùng Phùng Yên Nhi đi lại rất gần, cũng được ta chú ý qua, đáng tiếc không quá vài ngày, liền phát hiện ở cùng một chỗ với nàng ta rất chán. Nàng ta là người nói không bao giờ suy nghĩ, nghĩ cái gì là nói cái đó không cân nhắc trước sau, đúng sai.
Lần này, Phùng Yên Nhi không thể đi, đặc biệt cho nàng ta đi, ta biết lần này đi có chút huyền cơ, nhưng vẫn muốn tận lực lợi dụng nàng ta để trấn an Phùng gia. Kỳ thật, hiện tại xem ra, nàng ta nói nhiều cũng tốt, miễn cho ta cùng A Nam mắt to trừng mắt nhỏ, không có lời nào để nói, thật sự xấu hổ. Hà chiêu nghi tuy rằng nói nhiều cũng rất vô nghĩa, nhưng tốt xấu gì thì có còn hơn không.
"Qua khỏi đoạn sông này, thực vật sẽ hoàn toàn khác nhau", A Nam đột nhiên mở miệng. "Thời tiết này, ở miền Bắc cây đã sắp thay lá, màu xanh của cỏ cây không còn nhiều lắm. Nhưng ở phía Nam chắc hẳn vẫn là một mảnh xanh biếc, thu tới, hoa cỏ khoe sắc. Tính thời gian, khi đến Kim Lăng vừa vặn vào rằm tháng tám, từ xưa người dân ở Kim Lăng có phong tục bái tế nguyệt thần vào rằm tháng tám, đến Kim Lăng Hoàng Thượng sẽ cùng người dân tham gia phong tục này cũng không muộn."
Ta không nghĩ tới lúc này A Nam lại mở miệng nói chuyện, hơn hai mươi ngày nay, nàng rất ít khi chủ động trò chuyện với ta. Hơn nữa, nàng chính là giúp ta khéo léo từ chối Hà chiêu nghi, thật sự là ngoài dự kiến của ta. Khả nàng thật sự tin Hà chiêu nghi là muốn lên bờ du ngoạn sao?
"Lớn mật, dừng ở nơi nào nên để Hoàng Thượng định đoạt. Sở tu dung sao dám công nhiên can thiệp! Hoàng Thượng chẳng lẽ còn cần chủ ý của ngươi sao?", Hà chiêu nghi bắt được lỗi của A Nam, liền lập tức phát tác, bày ra dáng vẻ chiêu nghi. Nàng trách cứ A Nam, lại lập tức bổ nhào vào ta, học bộ dáng Phùng Yên Nhi hướng ta làm nũng, "Thiếp muốn ở Giang Đô chơi đùa một chút thôi!"
Ta lại nghe ra A Nam có ý khác. Chẳng lẽ A Nam đã cảm thấy được cái gì dị thường? Hoặc là, nàng quá thông minh? Một đường này ta cực lực đề phòng, đã sớm âm thầm phái ẩn vệ đi trước dò đường, kết quả, hôm nay cũng không lấy được tin tức gì hữu dụng. Hơn nữa đối với tờ giấy kì quái kia của Quy Mệnh hầu, ta có chút lo lắng.