A Nam thở dốc dưới thân ta, chân mày nhíu lại. Điều này khiến ta cảm thấy nàng không hề cự tuyệt ta, nhưng cũng không phải là cam tâm tình nguyện như trước kia.
A Nam thế nào? Ta cố hết sức để thả chậm tiết tấu, cả người cố gắng che chở toàn bộ thân thể gầy mảnh của A Nam. Ta đã rất quen thuộc với cơ thể của A Nam, biết rõ như thế nào là thích hợp nhất với nàng. Ta chậm rãi thăm dò đến chỗ sâu nhất của nàng, mà sự xâm nhập thăm dò giữa nam nhân và nữ nhân cũng không thể chỉ dừng lại ở việc thỏa mãn ham muốn thể xác.
Ánh mắt A Nam buông xuống, đôi mi dày giống như hàng rào nhỏ, khóa lại cửa sổ tâm hồn của nàng. Mặt ta kề sát bên A Nam, gần đến mức ta gần như có thể đếm được số lông mi của nàng. Nhưng động tác của nàng như thế lại làm cho ta có cảm giác ta bị cự tuyệt.
Ta biết chuyện này có chút không đúng, A Nam sẽ không vì xấu hổ mà tránh né ánh mắt của ta. Thậm chí lúc nàng nổi hứng đùa giỡn còn lớn gan chủ động. Nhưng hôm nay không giống như vậy, chắc chắn giữa chúng ta có vấn đề gì đó.
Tay của ta nhẹ nhàng đặt lên khóe mày A Nam, muốn xóa sạch sự bất an của nàng: Rốt cuộc A Nam cảm thấy thế nào? Nàng không vui sao?
A Nam hốt hoảng lắc đầu một cái, lại nhanh chóng gật đầu.
Ta thở hổn hển, thỉnh thoảng chạm nhẹ môi mình lên khuôn mặt A Nam. Trên mặt nàng đã có chút ửng đỏ, hô hấp của nàng theo tiết tấu của ta mà thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc.
A Nam đang nghĩ đến chuyện gì? Có thể nói cho ta biết không? Ta cố gắng vuốt ve nàng, ôm nàng thật chặt, dán sát vào người ta.
Sự lưỡng lự của A Nam vì cọ xát giữa chúng ta mà biến mất.
Phùng. . . . . . Nàng mở miệng. Đáng tiếc bờ môi anh đào vừa mở ra, ta đã lập tức chặn lại.
Đừng nói đến cái này! Ta ra sức một cái, thở dài thỏa mãn, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong đầu óc của ta. Cảm giác bị siết chặt thật tốt, giống như A Nam dùng sức ôm ta vậy.
A Nam kêu lên một tiếng, sau đó cuống quýt ngậm chặt miệng lại.
Ta thừa cơ động mấy cái, sau đó nhìn xuống A Nam ở phía dưới.
Tại sao A Nam vẫn còn băn khoăn về Phùng Yên Nhi, rốt cuộc nàng còn không yên lòng cái gì? Phùng Yên Nhi cũng đã trở thành tù nhân của ta, không bao giờ có thể tạo nên uy hiếp gì cho nàng nữa.
A Nam rũ mắt khiến ta cảm thấy ta lại làm sai chuyện gì đó, vừa rồi rõ ràng là ta khích lệ A Nam mở miệng, rồi lại chính ta không để cho nàng nói hết câu.
Ta đã nói với A Nam rồi, tất cả những chuyện kia đều chỉ là diễn kịch, A Nam không nên để ở trong lòng. Ta an ủi A Nam.
Hoàng thượng đã rút kiếm ra! Rốt cuộc A Nam cũng nói ra.
Đồng thời xoay mặt đi, tránh nụ hôn của ta. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, không biết là bởi vì kích động hay là bởi vì tức giận.
Ta ngẩn người, không thể không tạm dừng việc thăm dò của ta: Không phải ta đã nói ta vốn không hướng về phía A Nam sao? Ta dán sát mặt mình vào mặt A Nam mà nói, phun hơi thở nóng rực vào trong cổ A Nam: Ta vừa mới rút kiếm ra A Nam liền chảy máu, khiến cho ta sợ hết hồn. Ta lấy tay nâng mặt của A Nam lên, nhìn kỹ lần nữa: Thế mà nàng lại giả bộ bị thương lừa gạt ta, dọa ta sợ hết hồn. Lần này, ta định hôn mí mắt A Nam, hy vọng nàng có thể mở mắt ra nhìn rõ sự chân thành của ta: Thật ra thì lúc ấy ta không thể không rút kiếm ra, loại cảm giác đó A Nam chắc chắn không hiểu được, ta chỉ biết, nếu lúc đó ta không rút kiếm ra, sự việc kia sẽ không thể kết thúc. Ta không muốn chuyện xưa lại tái diễn.
Ánh mắt A Nam có vẻ hoài nghi, nhưng chỉ trong chốc lát lại nhanh chóng hạ xuống.
Chuyện xưa nào tái diễn? Nàng hỏi.
Ta cười, không trả lời nàng.
Ta nói lời đó là thật lòng, chuyện đó là nỗi lo nơi đáy lòng ta từ kiếp trước, ta phải kết thúc nó mới được.
Cũng may tất cả những chuyện này đều đã sắp kết thúc, A Nam không vì ta mà bị thương, Phùng Yên Nhi cũng sẽ không thể cho ta một ly rượu độc kia.
Ta đẩy ngón tay A Nam đang nắm chặt tấm nệm, kéo tay nàng đặt lên cổ ta. Sau đó ta ôm chặt cơ thể nàng, lưu luyến hơi ấm của nàng: A Nam yên tâm đi, mọi chuyện đều đã qua rồi, cũng không cần lo lắng đến bất kỳ chuyện gì có liên quan đến họ Phùng kia nữa.
Ta không biết A Nam có thể thật sự yên tâm hay không, nhưng ta đã không thể kiềm chế được sự khát vọng của bản thân, ra sức rong ruổi trên cơ thể A Nam. A Nam không chịu nghiêm túc nhìn ta, vậy thì ta sẽ để cho nàng cảm nhận được tình yêu của ta. Ta cố gắng xâm nhập, lần lượt chạm đến nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể nàng, khiến nàng không thể không run rẩy theo tiết tấu của ta. Ta chỉ hận không thể xỏ xuyên qua cơ thể nàng, đâm thẳng đến trái tim nàng, để cho nàng cảm nhận một cách chân thực tình yêu của ta. A Nam theo động tác của ta mà từ kinh hoảng dần trở nên ngượng ngùng, cũng may là nàng không tránh né, ta nghĩ rằng nàng vẫn tình nguyện thừa nhận ta.
Chúng ta kết hợp hài hòa đến như thế, tiếng nhạc như thủy triều, từng luồng sóng lần lượt đánh thẳng vào thân thể của chúng ta, cho đến khi ta và A Nam cùng nhau bộc phát.
Ta và A Nam nằm cạnh nhau thở dốc. Bởi vì lúc này vẫn là ban ngày, A Nam càng thẹn thùng hơn thường ngày, nàng kéo áo lên đắp kín người, chỉ lộ ra đôi mắt to ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Lúc này bên ngoài đã yên tĩnh lại, có lẽ là vì không muốn quấy rầy chúng ta nên toàn bộ cung nhân trong cung Trường Tín không biết đều đã trốn đi nơi nào. Ta nhìn xuyên qua tấm rèm đang phất phơ, có thể nhìn thấy bóng cây ngoài cửa sổ.
Ta thở dài một cái: A Nam đoán thử xem, chuyện tốt nhất khi được làm hoàng đế là gì?
Sau một hồi yên lặng, rốt cuộc A Nam cũng mở miệng: Có thể tùy tiện tiêu tiền xây gác cao, còn không cho người ta có ý kiến. Ánh mắt A Nam vẫn không rời trần nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đang ửng hồng.
Ta nghiêng nửa người, nhào qua chặn ngang người nàng: Cái gì? Nàng lại chế nhạo