A Nam không hề vui mừng như trong tưởng tượng của ta. Phùng Yên Nhi đã thừa nhận mọi chuyện, lúc này nàng ta chỉ cần mạng sống, không chịu uống ly rượu độc câu hôn kia. Nàng ta sợ chết, chỉ hận không thể lập tức bán cả Phùng gia cho ta.
Ta không ngờ nữ nhân này lại không chịu nổi một cú như vậy. Không giống với nữ nhân xảo trá mà ta đã nhìn thấy ở kiếp trước.
Dù sao thì nhát gan sợ chết cũng là bản năng của con người.
Ta cho là nói ra tất cả những chuyện này sẽ có thể khiến A Nam vui vẻ, nhưng A Nam lại không tỏ ra vui vẻ như ta nghĩ. Nàng đột ngột ròi đi.
Trước mắt ta chỉ có thể bắt giam Phùng Yên Nhi, sau đó vội vàng đuổi theo A Nam đến cung Trường Tín. Lúc ta rời đi, mẫu hậu vẫn còn nhìn ta lắc đầu, hẳn là đứa con không có tiền đồ như ta lại khiến người thất vọng rồi. Kỳ vọng duy nhất của mẫu hậu đối với ta chính là ta sẽ sống bình an vui vẻ, có thể con cháu đầy nhà, thế nhưng ngay cả những việc này ta cũng không thể làm được.
Cũng may, người là mẫu thân của ta, luôn có thể tha thứ cho ta.
Nhưng A Nam thì sao? Trong lòng ta không rõ lắm. Gần đây, càng ngày ta càng cảm giác mình không hiểu được A Nam. Từ trước tới giờ ta chưa từng hỏi qua cảm giác của A Nam đối với vị hoàng đế như ta. Ta vẫn luôn cảm thấy, ta là hoàng đế, phải là người khác tới thăm dò suy nghĩ trong lòng ta chứ không phải là ta quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Ta thậm chí còn không biết A Nam nghĩ sao về hậu cung của ta, nghĩ sao về những phi tần mà nàng xưng tỷ muội .
A Nam vốn là công chúa độc nhất, trước giờ đều không có tỷ muội, càng chưa từng gặp qua một người phu quân đối với nàng không tốt như ta. Bắt nàng phải thích ứng với ta không phải là đã làm khó nàng rồi sao?
※※※※※※
Tường vi trên tường bao quanh cung Trường Tín tươi tốt, từng đóa hoa đỏ rực như lửa.
Cảnh tượng trong cung Trường Tín cũng vô cùng náo nhiệt, Hồng Anh dẫn một đoàn cung nữ cùng hong sách và xiêm y. Những cung nữ này vừa làm vừa vui đùa, líu ra líu ríu. Mấy rương sách để đầy đất, trên giá sách đều là màu trắng chói lóa. Gió xuân thổi qua, mấy trang sách bị lật qua lật lại kêu lạo xạo.
Ta dừng chân bên cạnh gốc tường vi, đưa mắt tìm A Nam.
Hồng Anh thấy ta trước, vội vàng dẫn cung nữ tiến lên hành lễ, nàng ta nháy mắt với ta liên tục: Là Thái hậu bảo chúng nô tỳ đưa đồ đạc trong cung ra hong nắng. Hồng Anh nhìn về phía gian phòng bên trong nói tiếp: Thái hậu nói, nếu năm nay Hiền phi muốn sinh con thì phải để ý giữ cho trong cung luôn thoáng mát sạch sẽ. Nàng ta lại liếc mắt nhìn về phía trong. Ta theo ánh mắt nàng ta nhìn sang, thấy A Qua đang vội vàng chạy vào phòng báo tin.
Thái hậu còn nói, thân thể Hiền phi vốn hơi yếu, không thể để ngã bệnh, ngay cả hơi khó chịu cũng không thể được, như vậy mới có thể sinh được một đứa bé mập mạp khỏe mạnh. Hồng Anh cười một tiếng.
Mẫu hậu thật là nóng lòng.
Thật ra thì ta đã sớm nghe được tiếng đàn từ trong phòng truyền đến. A Nam đang tấu một khúc nhạc mà ta cảm giác như đã từng nghe qua. Ta không nói ra được tên khúc nhạc, nhưng có thể nghe ra tâm tình A Nam hiện giờ không tốt lắm.
Tiếng đàn của A Nam ngừng lại.
Ngay lúc đó, A Qua vén rèm cửa lên, A Nam bước ra.
A Nam từ xa đã thi lễ với ta: Thiếp bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Ta bước qua sân, đi nhanh về phía nàng, đưa tay bắt được cổ tay của nàng, kéo nàng đi vào trong.
Ta chưa hề nói tiếng nào. Ta và A Nam vốn không cần giả bộ khách khí với nhau như vậy. Lúc trước là ta diễn kịch, khiến cho chúng ta trở lại mối quan hệ xa cách trước kia, nhưng bây giờ mọi chuyện đều đã qua, tại sao A Nam lại không thể thân mật với ta như trước nữa? Có phải là ta thật sự đã làm khó A Nam rồi hay không? Ta thật sự không hiểu được.
Nhưng A Nam cũng không giống như là thật sự tức giận, nàng chẳng qua cũng chỉ đẩy ta một cái, không làm lung lay được ta, đành phải nằm yên trong ngực ta.
Vừa rồi A Nam tấu là khúc nhạc gì? Nghe có vẻ rất hợp với cảnh xuân lúc này. Ta hơi đẩy nàng ra một chút, tỉ mỉ quan sát sắc mặt nàng.
A Nam lập tức lúng