Cung Khuyết

Chương 130 - Chương 126

Trước Sau

break


Ta đoán có lẽ rất nhiều năm trước, lúc Phùng Ký đưa một đứa con gái Phùng Yên Nhi đến bên cạnh ta thì đã sớm nghĩ tới có thể sẽ có ngày hôm nay, hắn không thể nào hoàn toàn không đề phòng. Hôm nay hành động của A Nam giống như đã khởi động một cái chốt mở, khiến cho từng chuyện từng chuyện cũ trong quá khứ lần lượt lộ ra.

Âm thanh ngoài cửa đã nói rõ tất cả, cho dù như thế nào thì đối phương cũng là có chuẩn bị mà đến, bọn họ chuẩn bị giết người diệt khẩu. Cũng may hiện tại bọn họ còn chưa biết thân phận thực sự của A Nam, cho dù đoán rách đầu thì bọn họ cũng không thể nào nghĩ đến Hiền phi Sở Tư Nam vốn đang bị giam lỏng dưỡng thương trong cung sẽ xuất hiện ở nơi này. Không chỉ như vậy mà còn hóa thành dáng vẻ yêu dị này, hóa thân thành Lý phu nhân ra ngoài lừa gạt người khác.

Ta chỉ có thể đánh cuộc rằng lúc này bọn họ mới chỉ nghi thần nghi quỷ, không đến nỗi làm to chuyện, đến nơi này làm liều cá chết lưới rách. Mà lần này ta dẫn theo người ngựa tới vốn là để đòi vợ, lúc này xem ra không thể không biến thành một cuộc chém giết.

Muốn giết thì hãy giết cho sạch sẽ, đừng để bất cứ ai sống sót. Ta chỉ cần thêm mấy ngày, chờ tin tức từ phía nam truyền tới.

Hiển nhiên Đặng Hương cũng muốn cùng ta cùng đến cùng đi. Hắn không đổi sắc mặt đến gần A Nam, dường như cùng với ta tạo thành tư thế kèm hai bên người A Nam.

A Nam lập tức cảm giác được sự khác thường, nàng cơ trí nhìn ta một cái, lại nhìn Đặng Hương, chân mày cau lại.

Ta móc từ trong ngực ra một chiếc khăn.

Nói thật, từ khi trùng sinh tới nay, đối với nhiều chuyện ta đã sớm có dự cảm, hôm nay A Nam đào lên bí mật này đối với ta cũng không thể coi là đòn quyết định. Đối mặt với cái chết, loại mạo danh này, loại thủ đoạn hồ ly tinh nhỏ nhoi này cũng không tính là cái gì. Ta chỉ là cảm thấy không đáng giá.

A Nam, chúng ta cùng chơi trò chơi trốn tìm. Ta cố nặn ra nụ cười, đồng thời phất phất chiếc khăn về phía A Nam. Tự ta cũng biết, hành động như ta bây giờ rất đáng ngờ. Cái gì mà chơi trốn tìm chứ! Cũng không phải là con nít, ngay cả gạt người ta cũng rất vụng về.

Đặng Hương không hề che giấu sự xem thường của hắn, khinh miệt lắc đầu một cái.

A Nam dứt khoát quay mặt đi.

Tiếng bước chân ngoài cửa đã đến gần, có người đã xông vào sân. Ta suy nghĩ một chút: Chờ lát nữa, tốt nhất là A Nam đừng nhìn cái gì hết.

A Nam nghe được lời này của ta, đôi mắt của nàng lại càng mở lớn hơn. Rất nhanh, dường như nàng đã hiểu ra cái gì, đôi mắt cũng nhìn ra ngoài cửa vẻ cảnh giác.

Tú bà kia vẫn cho là chúng ta không chú ý tới, muốn lặng lẽ chuồn đi.

Thân thể ta bất động, cổ tay khẽ nâng, kiếm đã không tiếng động ra khỏi vỏ, bóng kiếm xẹt qua, dừng lại ngay trước mặt nữ nhân kia, nàng ta còn muốn thét lên, Đặng Hương đã vung xuống một chưởng, đánh vào ngay ót nàng ta. Người phụ nữ kia không tiếng động ngã trên mặt đất.

Không được giết nàng ta! A Nam khẽ gọi, trong đôi mắt to dường như có chút lo lắng. Sự lo lắng của nàng không phải là ở trên người nữ nhân kia, nàng đang quan sát ta, ánh mắt nhìn ta chợt lóe lên. Dường như nàng cảm nhận được ta muốn làm gì.

Ta ra tay.

Lần này, đôi mắt của A Nam cũng đã không thể tránh khỏi hành động của ta. Ta thừa cơ nàng không biết võ công, tốc độ ra tay thật nhanh chóng, chỉ vài động tác đã dùng khăn che mắt nàng lại, hơn nữa còn buộc thật chặt.

A Nam không phản kháng, nàng ngoan ngoãn đứng im, để mặc cho ta ôm nàng đến thả vào chiếc ghế lúc nãy.

Công chúa chỉ cần ngồi yên là được rồi. Đặng Hương nói ở bên cạnh: Chuyện sẽ nhanh chóng xong xuôi.

A Nam yên lặng ngồi thẳng người, cũng không trả lời hắn.

Quân tử phải xa chỗ bếp núc*, A Nam không nên nhìn cảnh chúng ta chém giết, chính nàng cũng không cần nhìn.

* Quân tử viễn bào trù: ý nói người quân tử phải làm những việc lớn, không nên nhúng tay vào những việc tầm thường nhỏ nhặt

Đã có người ló đầu đi vào đại sảnh, dường như ta cảm giác người này có chút quen mắt, dù sao ta và Phùng gia cũng từng hết sức thân cận, ngay cả gia nô nhà hắn cũng cảm thấy có phần quen thuộc. Ta ngậm ngón tay vào trong miệng, thổi một tiếng báo hiệu cho lính gác. Đặng Hương còn nhanh hơn ta, chẳng biết từ lúc này trong tay đã có thêm hai thanh dao găm, bóng dáng màu trắng giống như một tia chớp, bay người lên nghênh đón.

Chiến đấu như vậy thật ra cũng không căng thẳng hồi hộp chút nào, khả năng hai bên cách nhau quá xa, chưa nói đến thân thủ của ta và Đặng Hương, chỉ nói riêng những thân vệ dưới tay ta thì phần nhiều đều là huynh đệ từng cùng nhau ra chiến trường. Lúc đầu ngay cả nhị ca cũng có chút hâm mộ những người này. Chỉ cần không lôi con mọt Lý Dật vào đây thì bọn họ chính là những chiến binh hàng đầu. Lần này chỉ là đóng cửa đánh chó, ta chiếm ưu thế. So với một Phùng Ký giết người hiền giành công lao để có chức Đại tướng quân thì chênh lệch lực lượng giữa chúng ta cũng không chỉ là một chút hai chút.

Rất nhanh, trong không khí đã ngập tràn mùi máu tanh, từng sinh mạng hóa thành hư không. Xung quanh an tĩnh một cách kỳ dị, chỉ có thể nghe được tiếng thi thể ngã xuống đất. Trên thực tế thì đối phương còn không kịp kêu lên tiếng nào đã ngã xuống. Tổng cộng cũng không có mấy người, còn không bõ cho ta giết. Nếu không phải bởi vì ta cần tốc chiến tốc thắng thì ta sẽ giữ lại cho bọn họ một chút máu.

Ta để cho người cuối cùng được sống. Từ khi vào cửa đến giờ, hắn chỉ nhìn thấy đồng bọn trong chớp mắt ngã xuống đất chảy máu, hoàn toàn chưa kịp có động tác gì.

Ta cũng không cần phải làm gì, thân vệ của ta đạp một phát, đẩy hắn đến trước mặt ta. Hắn rốt cuộc hiểu rõ chuyện trước mắt, run rẩy, bò lổm ngổm dưới chân ta.

Ta bước chân lên, đạp vào đầu hắn. Ta không đổi sắc mặt, dù sao A Nam cũng đã bị ta che mắt lại, nàng không nhìn thấy được là tốt rồi. Ta không muốn để cho ánh mắt xinh đẹp của A Nam bị nhiễm bẩn.

Dưới chân ta từ từ dùng sức, gần như muốn đạp đầu hắn vùi vào trong
break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc