Cung Khuyết

Chương 128 - Chương 124

Trước Sau

break
Ta gần như cả đêm không ngủ, chỉ vì bày bố cục trận phía nam, lần này, ngay cả quân Kiến Chương cũng không thể không động, dù sao cũng là đội quân trọng yếu bảo vệ kinh sự, lúc này không dùng đến thì còn đợi lúc nào mới là hợp thời? Ngay cả Đặng Vân cũng bị ta sai đi ra ngoài để đề phòng vạn nhất. Đối với tiểu tử này mà nói, làm bồi thần cho A Nam cũng không phải là một chuyện đơn giản.

Trời sắp sáng, ta nằm trên giường thiếp đi được một lát. Trinh sát dưới tay ta trở lại báo cáo, bọn họ lục soát khắp các chùa miếu trong thành Lạc Kinh cả một đêm, chỉ có chùa Vĩnh Ninh là có khách vào ở trong ngày hôm qua.

Mắt của ta sáng lên, lật người ngồi dậy: Như Ý!

Như Ý từ ngoài đi vào phòng, quỳ bên giường của ta.

Ra ngoài thành, đến chùa Vĩnh Ninh!

Như Ý lại có chút chần chừ: Bên ngoài trời vẫn còn tối đen. Hắn nói cho ta biết.

Còn tối lại càng tốt.

Dưới sự hầu hạ của Như Ý, ta nhanh chóng rửa mặt, dẫn người chạy thẳng tới chùa Vĩnh Ninh.

Chùa Vĩnh Ninh là chùa của hoàng gia, ta không biết A Nam có thể tới ẩn thân trong chùa Vĩnh Ninh thật hay không, lấy tính tình của nàng ra mà nói, tuyệt đối không phải là một người sẽ xuất gia tĩnh tâm. Nhưng sự đời khó lường, lúc A Nam đau lòng có thể làm ra những chuyện gì, ngay cả ta cũng đoán không được.

Nhưng lời của mẫu hậu ngày hôm qua đã nhắc nhở ta, nếu A Nam vẫn còn ở Lạc Kinh, như vậy đối với nàng mà nói, chỗ ẩn thân tốt nhất chính là chùa chiền. Ở những nơi này, một nữ nhân xinh đẹp đơn độc mang theo một đệ đệ mới không khiến người ta để ý. Huống hồ, sau khi A Nam theo mẫu hậu đến Phật đường niệm kinh mấy ngày thì đối với Bồ Tát đã thành kính hơn rất nhiều. Lần trước nàng nghe nhị ca kể chuyện về Phật cũng rất có hứng thú. Xưa đâu bằng nay, khả năng nàng nương nhờ cửa Phật càng lúc càng lớn.

Lúc này trong lòng ta thấp thỏm, hy vọng có thể tìm được A Nam trong chùa Vĩnh Ninh.

Việc ta dẫn theo một đội nhân mã đến chùa Vĩnh Ninh tìm thê tử bỏ trốn đã dọa sợ mấy hòa thượng trong chùa. Sắc trời còn chưa sáng rõ, các hòa thượng vừa mới rời giường, còn chưa chuẩn bị cho giờ tụng kinh buổi sáng đã thấy nhiều quan quân xông vào như vậy, các hòa thượng vốn đang cầm bát chuẩn bị ăn sáng cũng bị hoảng sợ đến nhảy dựng lên.

Thật là tội lỗi!

Thủ hạ của ta lớn tiếng gọi: Gọi chủ trì của các ngươi ra ngoài!

Quy mô chùa Vĩnh Ninh không nhỏ, hành lang dài quanh co, phía sau có rất nhiều đình viện lớn nhỏ. Nói thật, nếu để cho ta lục soát, thật sự cũng không biết là phải lục soát tới lúc nào.

Nếu trinh sát của ta đã tra ra hôm qua chùa Vĩnh Ninh có thu nhận người thì hãy để chính bọn họ giao người ra đây cho thỏa đáng.

Ta đứng ở trong sân trước chờ đợi, chờ một lúc lâu mới thấy có người từ phía xa xa đi tới. Không giống chủ trì chùa Vĩnh Ninh, nhìn giống như một nữ nhân, không, không đúng, phải nói là một vị ni cô. Áo cà sa màu xám không che giấu được điểm đặc thù của phái nữ.

Trên đầu vị ni cô này đã sớm cạo sạch tóc, trên mặt lại treo một cái khăn, che hơn nửa gương mặt.

Như Ý rất lo lắng, ở bên cạnh a một tiếng.

Vị ni cô kia đứng cách ta rất xa, hai tay chắp trước ngực khom người về phía ta.

Lý Uyển Ninh! Ta thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Nữ nhân này cho dù khoác áo cà sa, cạo tóc trên đầu thì ta cũng có thể nhận ra nàng ta là Lý Uyển Ninh. Suýt chút nữa ta đã quên mất, ba tháng trước nàng ta xuất gia ở chùa Vĩnh Ninh, hơn nữa còn là do A Nam sắp xếp.

A di đà Phật, vị sư chủ này, bần ni chưa từng gặp qua sư chủ.

Bớt lời đi! Ta nhanh miệng, đồng thời cười nhạt coi thường: Là ngươi đã giấu A Nam đi?

Ta là một kẻ phàm tục, không thể giả bộ được vẻ thành kính. Huống hồ nàng ta gặp ta cũng che gần hết mặt, ta đối với nàng ta sớm đã không có tình cảm gì, nàng ta như thế nào cũng không liên quan gì đến ta.

Lý Uyển Ninh vẫn chắp hai tay trước ngực như trước: Không trách mắng không giận dữ, đây mới là bản lĩnh cao cường.

Quả nhiên Lý Uyển Ninh vốn dĩ không thích hợp với ta. Nói chuyện với ta như vậy, làm sao ta có thể hiểu được?

Ta nghĩ: Lão già chủ trì kia lại dám trốn đi không ra gặp ta, chùa Vĩnh Ninh dám che giấu người của ta không chịu giao ra, có tin ta có thể hủy chùa Vĩnh Ninh này thành mảnh vụn hay không? Ta không chỉ là một kẻ phàm tục, mà còn là một kẻ độc ác đấy.

Hiện tại Lý Uyển Ninh có bản lĩnh hơn nhiều so với lúc ở bên cạnh ta, nghe ta nói chuyện như vậy nhưng cũng không hề tỏ ra sợ hãi chút nào.

A di đà Phật, tội lỗi. Nàng nói.

Lý Uyển Ninh, ngươi tránh qua một bên đi. Ta nói, Hoặc là giao A Nam ra, hoặc là gọi Diệu Thông ra, ta không nói chuyện với ngươi.

Yêu ghét không dễ dàng buông bỏ, tình cảm là nguồn gốc sâu xa của mọi thứ trên đời.

Ta nghe không hiểu, cũng không nhịn thêm được nữa, ta đã bỏ qua cho Lý Uyển Ninh, nàng ta vẫn còn chưa rõ ràng sao? Ta bỏ qua cho nàng, là bởi vì ta yêu A Nam, ai cần nàng ta nhiều chuyện làm gì.

Ta phất tay một cái, mấy hộ vệ ta dẫn theo như sói như hổ liền xắn tay áo lên chuẩn bị xông tới, định lật tung toàn bộ ngôi chùa Vĩnh Ninh này. Vừa nhìn đã thấy ta muốn phá hoại mảnh đất thanh tịnh này.

Chờ một chút! Hoàng thượng muốn tìm tỷ tỷ phải không? Xa xa truyền tới một giọng nói trẻ con. Chỉ trong chốc lát, bóng dáng nho nhỏ của Huyền Tử từ dưới mái hiên chạy ra: Hoàng thượng muốn tìm tỷ tỷ, cần gì làm khó mấy người xuất gia này.

Ta thấy A Qua vốn ngờ nghệch chậm hiểu cũng xuất hiện phía sau Huyền Tử.

Huyền Tử nhỏ người nhưng nhanh trí, thấy ta chú ý tới hắn, hắn liền xách cây cung nhỏ đi từng bước thong thả, không nhanh không chậm tiến tới trước mặt ta.

Lý Uyển Ninh vừa chắp tay trước ngực, vừa niệm một tiếng: A di đà Phật.

Ta tóm Huyền Tử bằng một tay, kéo đến trước mặt: Rốt cuộc cũng tìm được các ngươi rồi, tỷ tỷ của ngươi đâu? Tiểu nữ tử A Nam này, quả nhiên là tìm tới nương nhờ cửa Phật.

Ánh mắt của Huyền Tử lóe lên: Tỷ tỷ không ở đây. Nói xong thì cái
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc