Lúc chúng ta trở về trở nên vô cùng náo nhiệt, trước sau đều có thuyền nhỏ của những thiếu niên kia bao quanh, những thiếu niên này ồn ồn ào ào, điều khiển thuyền của bọn họ, ở quanh chiếc thuyền hoa của chúng ta, lúc nhanh lúc chậm, truy đuổi chơi đùa nhau, làm bọt sóng bắn tóe lên. Bọn họ là nam nhân, chèo thuyền vô cùng thuần thục.
Ta một thân một mình ngồi ở vị trí tốt nhất trong khoang thuyền, nhưng ngoại trừ con rùa núi mà ta đặt trên đùi kia, không có ai thân thiết với ta.
Bây giờ cả A Nam và Đặng Vân đều vây quanh nhị ca, ngồi ở một góc thuyền. Bọn họ có chút tò mò, nghe nhị ca nói về Phật pháp.
Bởi vì những chuyện nhị ca nói đều chuyện xưa về nhân quả luân hồi, A Nam và Đặng Vân nghe rất say sưa, không rảnh mà để ý đến người không thú vị như ta.
Thì ra là mấy năm không gặp, nhị ca lại có thêm một cái sở thích như thế này. Hơn nữa hắn cũng không chỉ là thích hời hợt mà còn là thật sự tâm đắc. Xem ra ta mời hắn tới dựng Đại Phật là đã mời đúng người rồi.
Phùng Yên Nhi vẫn dựa trên người ta, coi bả vai ta như gối đầu của nàng ta. Nếu như không phải trên đùi ta có con rùa núi, có lẽ nàng ta sẽ ngồi lên đùi ta. Nhưng lúc này dường như nàng ta biết tâm tình ta không tốt, cho nên cũng ngoan ngoãn không quấy rầy ta.
Ta và nàng ta thật ra là bằng mặt không bằng lòng, lúc này nàng ta đang nghĩ gì ta có thể đoán được. Mà nàng ta, sợ là không biết ta đang nghĩ cái gì đi?
Lần này du ngoạn trở về, lại một lần nữa thay đổi hình thức trong cung. Nàng ta chắc chắn lại có thêm tinh thần mà.
Ta nguyện ý vì hoàng thượng mà san sẻ gánh nặng. Một ngày nào đó, Phùng Yên Nhi vừa từ chỗ mẫu hậu đi ra liền trực tiếp xông đến ngự thư phòng của ta, nàng ta nói với ta: Thân thể của ta đã khỏe hơn nhiều.
Ta không nên để nàng ta vào ngự thư phòng của ta, nhưng suy xét đến việc diễn kịch thì phải diễn đến cùng, nếu không thì khó tránh khỏi khiến người khác sinh lòng nghi ngờ. Ta không đến Trích Tinh Các, cho nên nàng ta mới đến ngự thư phòng.
Ta đẩy chuyện này cho mẫu hậu: Nghe mẫu hậu nói hôm qua Thục phi còn có chút chóng mặt. Yên Nhi vẫn nên tĩnh dưỡng thật tốt đi, đừng lơ là chuyện sức khỏe của mình. Ta thuận tiện giả bộ quan tâm.
Bất luận như thế nào, ta không thể để cho nữ nhân này nhúng tay vào chuyện hậu cung.
Phùng Yên Nhi vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.
Chuyện thả người ra khỏi cung, Sở Hiền phi một mình lo liệu, trong cung có chút ý kiến. Ta cũng không có ý nói Hiền phi xử trí không kịp. Nhưng ngay lập tức thả ra nhiều người như vậy, hiện tại các cung đều kêu la không đủ nhân lực. Phùng Yên Nhi vừa có cơ hội liền cáo trạng A Nam với ta.
Ai cho rằng làm không tốt cũng có thể rời khỏi cung. Ta không hề khách khí. Ta không thích nghe lời này, cũng không cần nàng ta tới đây giả bộ hiền thục. Ta thà nghe A Nam nói không cho phép ta ở cạnh nữ nhân khác, cũng không muốn nghe Phùng Yên Nhi nghĩ một đằng nói một nẻo, nói chuyện hoang đường lừa gạt người khác.
Phùng Yên Nhi sững sờ, lập tức đổi thành dáng vẻ khéo léo: Hoàng thượng nói đúng lắm, bọn họ ở trong cung đã quen nhõng nhẽo, chỉ biết oán trách, không quan tâm đến sự khó xử của hoàng thượng. Thật là biết ngả theo chiều gió!
Trong lòng ta cười lạnh, bây giờ nàng ta dùng bất cứ chiêu trò nào thì cũng đều vô dụng với ta.
Phía sau bình phong sau lưng ta phát ra một tiếng vang khẽ đến mức gần như không nghe thấy, tích tích tác tác.
Chỉ trong chốc lát, con rùa núi mà ta nhặt được trước hang Tân Dương chậm chạp bò từ sau bình phong ra bên ngoài, từ từ bò đến góc bàn. Phùng Yên Nhi nhìn con rùa núi chằm chằm.
Ta cảm thấy con rùa này thật quỷ dị. Nàng ta nói. Ta nghe không ra là nàng ta đang thật sự sợ hãi hay là đang làm nũng.
Hoàng thượng xem đôi mắt nhỏ của nó vẫn nhìn ta chằm chằm. Ngày đó trên đường chúng ta trở về, nó cũng luôn nhìn ta chằm chằm. Trên mặt Phùng Yên Nhi lộ ra một tia sợ hãi. Giống như con rùa này dự báo cho lời tiên tri gì đó, khiến cho nàng ta sợ hết hồn vía.
Ta ôm con rùa núi kia đặt lên bàn, Như Ý vội đưa tới một đĩa thức ăn cho rùa.
Rùa là vật trường thọ, trẫm và con rùa này có duyên, có lẽ nó là lời cầu chúc vận mệnh Đại Triệu dài lâu, cơ nghiệp của trẫm vững bền. Ta cười: Nó nhìn Yên Nhi, là bởi vì nó cũng biết Yên Nhi thường ngày xinh đẹp, nghĩ rằng sống đến từng ấy tuổi rồi, chưa từng thấy qua người nào tuyệt sắc như Yên Nhi. Ta cười hai tiếng nhạt nhẽo.
Quả nhiên là tuyệt sắc, uống hoa đào lộ, tựa như yêu như quỷ, sớm đã đoạn tuyệt hơi thở nhân gian.
Thế nhưng Phùng Yên Nhi thật sự giống như hoàn toàn không biết là ta đang châm chọc, thật sự cho là ta đang khen nàng ta: Hoàng thượng lại đùa thiếp. Nàng ta cách nàng ta một cái bàn, không có cách nào cọ lên thân thể ta, nếu không lúc này đã sớm chủ động ôm ấp yêu thương rồi.
Thật ra thì... Nàng ta lấy tay che mặt: Gần đây dung nhan của ta cũng suy giảm không ít. Nói xong còn vụng về thở dài một cái: Ta vẫn luôn mời Hoa thái y đến xem. Hoa thái y lớn tuổi, trừ dài dòng ra cũng không có phương thuốc gì tốt, chỉ hỏi thăm thói quen ăn uống và sinh hoạt hằng ngày của ta. Hỏi mấy câu chẳng hề liên quan. Phùng Yên Nhi bày ra một ánh mắt đầy mê hoặc: Ta nghĩ Hoa thái y già nên hồ đồ rồi. Về sau ta sẽ không mời hắn đến xem bệnh nữa.
Việc này giống như tái diễn chuyện xưa kiếp trước, Phùng Yên Nhi lại bắt đầu buông lời gièm pha Hoa thái y trước mặt ta, nàng ta là đang muốn đuổi Hoa thái y để dễ dàng hạ độc ta. Ta đoán là Hoa thái y cũng đã hoài nghi căn nguyên bệnh của nàng ta, nếu không cũng sẽ không cần hỏi thường ngày nàng ta ăn cái gì. Nữ nhân này biết rõ dấu vết hành động của nàng đã bị bại lộ trước mặt A Nam, chỉ là ỷ vào gần đây ta coi trọng nàng ta, cho nên cũng không cảm thấy hổ thẹn.
Chuyện này cũng chỉ trách nam nhân trong thiên hạ nông cạn, nhìn nữ nhân chỉ nhìn thấy một mặt này.
Vậy Thục phi muốn để cho người nào tới xem bệnh cho nàng đây? Ta hỏi, trong lòng đang hoài nghi không biết nàng ta muốn đề cử