“Em gái.” Mặc Giác đầy bụi đất từ phòng bếp đi ra.
“Ha ha.”
Mặc Khuynh Thành nở nụ cười, đơn thuần mà xinh đẹp.
“Em gái, em còn cười!”
Mặc dù ngoài miệng Mặc Giác nói như vậy, nhưng anh cũng nở nụ cười, đúng, em gái cười là tốt rồi.
“Anh hai, anh làm cái gì, đem mặt làm giống như mèo con vậy.”
Mặc Giác tùy ý sờ soạng trên mặt hai cái, sau đó ấm ức nói: “Anh nghĩ, khó được khi ở nhà, liền làm một điểm tâm cho em ăn, nhưng mà...”
“Nhưng mà em thiếu chút nữa đốt phòng bếp.” Mặc Dận mặt đen đi ra.
“Anh, đây là một lần ngoài ý muốn, thật, lần sau tuyệt đối sẽ không xảy ra như vậy nữa.”
“Còn có lần sau?”
“Đương nhiên là có.”
“Không cho phép em vào phòng bếp nữa!”
“Tại sao...”
Mặc Khuynh Thành liền đứng ở bên cạnh, nhìn hai người đứng đó cãi vã.
“Anh, em đói bụng.”
“Cục cưng, bọn anh xong ngay đây, điểm tâm lập tức có đây.”
“Em gái, anh đi làm điểm tâm.”
Hai người trăm miệng một lời, sau vừa giận trừng đối phương một cái, giống như hai đứa trẻ giận dỗi nhau.
“Hai người quyết định nhanh một chút, em ra ghế sa lon ngồi.”
Mặc Dận cùng Mặc Giác bất đắc dĩ xoay người đi vào phòng bếp, nhưng cảm xúc ở khóe mắt, lại mang theo ý tưởng giống nhau.
Sau khi ăn điểm tâm xong, Mặc Giác phải trởi về trường quân đội.
“Anh hai, ở trường quân đội thật tốt nha.” Mặc Khuynh Thành đứng ở cửa, nhìn thiếu niên một thân màu xanh biếc.
“Em gái, em cũng phải khỏe nha.” Mặc Giác vòng tay, ôm lấy Mặc Khuynh Thành.
“Vâng.” Vì mọi người, em cũng sẽ sống tốt.
Chờ sau khi Mặc Giác rời đi, Mặc Dận mới hỏi: “Cục cưng, em xác định không cần anh đưa đi?” Toàn bộ chuyện tối hôm qua giống như vẫn còn ở trước mắt.
“Dận, không cần lo lắng, giờ em lại không phải là đi gặp hồng thủy cái gì đó.”
Mặc Khuynh Thành giơ tay lên vẫy tay với Mặc Dận, để cho tiểu Trương đưa mình đến quán cà phê.
“Leng keng.”
“Hoan nghênh ghé thăm.”
“Ba người.”
“Được, bên này.”
Mặc Khuynh Thành gọi một tách Cappuccino, liền kiên nhẫn chờ Từ Lập đến.
“Leng keng.”
“Hoan nghênh ghé thăm.”
“Có hẹn rồi.”
“Đạo diễn Từ, nơi này!”
Từ Lập mang theo một người đàn ông quái dị đến chỗ đối diện Mặc Khuynh Thành ngồi xuống.
“Nha đầu Khuynh Thành, sao cháu tới sớm như vậy.”
“Đạo diễn Từ, cháu chỉ đến sớm hơn ông một chút.” Mặc Khuynh Thành lấy tay khoa chân múa tay một lát, chọc cho Từ Lập nở nụ cười.
“Vị này là?” Mặc Khuynh Thành không tự chủ mà quan sát người đối diện.
Tóc dài, lại được chỉnh tề buộc ra đằng sau, tai trái đeo một khuyên tai rất to, quần áo trên người không quy tắc, có những chỗ rách lớn nhỏ không giống nhau, a, không thể không nói chính là, anh ta có vẻ như khói.
“Tôi là Phàn Trần.” Phàn Trần nhẹ giọng nói.
Mặc Khuynh Thành cười khách khí, “Xin chào, tôi là Mặc Khuynh Thành.”
“Tôi biết cô.”
“Tôi cũng biết rõ anh.” Lời này của Mặc Khuynh Thành nói một chút đều không lấy lệ.
Phàn Trần, quỷ tài giới âm nhạc, gần hai mươi lăm tuổi, liền lên đến đỉnh cao âm nhạc, phong cách âm nhạc đặc biệt cùng năng lực dẫn dắt trào lưu, đơn giản chính là làm cho người ta điên cuồng mà sùng bái.
“Nếu đã biết đối phương rồi, vậy cũng không cần giới thiệu nữa.”
“Hôm nay ta tìm nha đầu Khuynh Thành đến đây, nhưng thật ra là người này bảo ta tìm cháu.” Từ Lập chỉ Phàn Trần bên cạnh.
Mặc Khuynh Thành có chút kinh ngạc, Phàn Trần tìm cô? Nếu là ở kiếp trước, biết có người nói như vậy với cô, cô tuyệt đối sẽ nói với người kia hai chữ, kẻ lừa gạt!
Nhưng mà hôm nay, Phàn Trần liền ở trước mặt cô, còn bị báo là đến tìm mình.
“Xin hỏi Lão sư tìm tôi có chuyện gì?” Với địa vị của Phàn Trần, một câu Lão sư anh gánh vác được.
“Gọi tôi là Phàn Trần là được rồi.” Ánh mắt Phàn Trần lạnh nhạt.
“Tôi đã nghe qua mấy bài hát của cô, rất tốt, có hứng thú hợp tác cùng tôi không?”
“Dạ?”
Phàn Trần từ trước tới nay không thích lòng vòng quanh co, nói thẳng: “Mặc Khuynh Thành, tôi xem trọng cô.”
“Dát, dát, dát...”
Mặc Khuynh Thành ngây người, chẳng lẽ anh ta không biết bản thân nói ra câu này, có nhiều nghĩa khác nhau sao?
“Phàn Trần, anh muốn hợp tác với tôi?”
“Đúng.”
Vậy mà Phàn Trần nói lại một câu làm cho hai người không nhịn được hộc máu.
“Không nghĩ tới cô là người ngu ngốc vậy.”
Ngụ ý chính là, tôi vừa nói thẳng thắn như vậy, cô lại nghe không hiểu?
Khóe miệng Mặc Khuynh Thành khẽ nhếch, liếc mắt với Từ Lập, bất đắc dĩ thở dài một cái.
“Phàn Trần, anh nên học tốt tiếng Trung một chút đi.” Từ Lập một bên cho ý kiến.
Ai ngờ khuôn mặt Phàn Trần kì quái, “Từ Lập, ông không biết tôi từ nhỏ đến lớn các môn đều điểm tối đa sao?”