“Không!!!” Lạc Tích Tuyết vội vàng ngăn cản, hắn tại sao có thể xé bỏ tấm hình của cô cùng anh Vũ Trạch, đó là tấm hình kỷ niệm còn lại duy nhất giữa hai người.
Trong mắt Lạc Thiên Uy không đè nén được cơn tức giận:”Em cứ như vậy thích hắn? Biết hắn cùng người con gái khác kết hôn em cũng không tức giận?”
“Tôi tin tưởng anh ấy chắc chắn có nỗi khổ tâm, chính tôi cũng không xứng đáng với anh ấy!” Lạc Tích Tuyết đoạt lại tấm hình đem nó giữ thật chặt ở trong ngực, tròng mắt ưu thương nói.
Nếu như không phải do hắn nhốt cô, cô sớm đã cùng anh Vũ Trạch bỏ trốn đến nơi khác, hiện tại anh Vũ Trạch cưới người khác muốn trách thì trách cô không tốt đã phản bội anh ấy trước.
“Hắn là người đàn ông mà em muốn mang lại hạnh phúc nhất? Vậy còn tôi thì sao?” hắn quả thật bị ghen tỵ làm uốn nổi điên, hắn hung hăng nhìn thẳng vào mắt cô.
Trời mới biết mấy ngày nay hắn ở bên ngoài giúp cha kinh doanh, trong lòng có bao nhiêu nhớ đến cô, nhưng cô thì sao? Đối với hắn không có nửa điểm nhớ nhung, còn nghĩ về đến tên Tiếu Vũ Trạch đó.
“Anh?” Lạc Tích Tuyết lạnh lùng cười, không nhìn hắn tức giận, cô ngẩng đầu nhìn thẳng hắn nói:”Anh chỉ là em trai cùng cha khác mẹ của tôi thôi, sao tôi phải đem lại hạnh phúc cho anh”.
Tức giận ở đáy lòng hắn trào dâng, sắc mặt lập tức xanh mét:”Đáng chết, em cứ như vậy nghĩ tôi là em trai của em thôi sao?”
Lạc Tích Tuyết không có cãi lại chỉ im lặng như đó là câu trả lời của cô. Lát sau cô nói:”Anh vốn chính là em trai của tôi”.
“Nhưng tôi không muốn em làm chị của tôi!” Lạc Thiên Uy chợt dùng sức ôm cô, bá đạo tuyên bố:”Tôi không muốn chị gì cả, tôi chỉ muốn em! Ngoại trừ tôi ra, không cho phép em nghĩ tới bất kỳ người đàn ông nào khác, cũng không được thích người đàn ông nào khác”.
Lạc Tích Tuyết nghe xong vô tình cười lạnh, tựa như đang cười nhạo hắn tự cao tự đại, càng thêm giễu cợt hắn cố chấp.
“Anh có thể đoạt lấy thân thể của tôi nhưng lòng của tôi thì anh không bao giờ có được?”
Lạc Thiên Uy thoáng qua trong mắt nhất mạt hung ác, không thể nào lãnh hơn:”Tích Tuyết, tôi yêu em, cho nên không muốn làm em tổn thương, nhưng em cứ muốn khiêu chiển ranh giới cuối cùng của tôi, nếu như em không lấy lòng tôi mà cứ chọc giận tôi như thế, thì tôi cũng không biết đối với em làm ra chuyện như thế nào đâu!” hắn nhìn chằm chằm mắt của cô, ánh mắt âm lãnh mà nói.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy cả người run rẩy, hắn nói như vậy là đang uy hiếp cô sao? Nếu như không tuân theo hắn, hắn sẽ đối với anh Vũ Trạch làm ra chuyện bất lợi sao?
“Lạc Thiên Uy, anh không có quyến uy hiếp tôi, càng không có quyền can thiệp vào chuyện của tôi!” cô ngẩng đầu lên, không chịu thua kém nói.
Hắn yêu cô như vậy nhưng cô thủy chung lại muốn né tránh hắn như loài rắn rết, chẳng thèm ngó ngàng gì đến hắn.
“Đáng chết, em nghe kỹ cho tôi, em đã là người phụ nữ của Lạc Thiên Uy này thì bất cứ kẻ nào dám dòm ngó đến em tôi sẽ đem kẻ đó hủy diệt, em chỉ có thể là của tôi thôi”. Hắn kéo cánh tay của cô, từng câu từng chữ như nghiến răng mà nói ra.
Cô chỉ có nghe như vậy cũng không có bất kỳ hồi đáp nào, Lạc Thiên Uy thấy dáng vẻ cô không chút nào để ý thì càng tức giận hơn, kéo mạnh cánh tay kéo cô ôm vào trong ngực.
“Á?” cô sợ hết hồn, vừa phản ứng lại thì đôi môi mỏng của hắn đã đè lên môi cô.
Trời ơi, phòng của cô hiện giờ không có khóa, ngộ nhỡ giờ phút này có ai đi vào, cô biết làm sao bây giờ?
Lạc Tích Tuyết nhanh chóng đẩy hắn ra, nhưng không ngờ Lạc Thiên Uy lại ôm càng chặt hơn.
“Không cần, Ưm!” cô dùng sức phản kháng, làm cho Lạc Thiên Uy càng dùng sức cạy mở hàm răng của cô ra, mùi hương bá đạo trong nháy mắt tràn đầy khoang miệng của Lạc Tích Tuyết.
Hắn dùng sức mà chiêm ngưỡng đôi môi của cô, giống như muốn trừng phạt cô, nặng nề gặm cắn.
Lạc Tích Tuyết bị hắn tấn công mạnh mẽ như thế làm cô cũng vô lực phản kháng, nhưng lý trí nói cho cô biết bọn họ còn chưa có đóng cửa nếu cứ tiếp tục hôn như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Thời điểm cô tưởng chừng như ngừng thở thì hắn lạ buông môi cô ra nhưng vẫn ôm cô chặt chẽ như vậy.
“Tại sao lại không phản ứng lại? chẳng lẽ đối với nụ hôn của tôi em cũng chán ghét như vậy sao?” Lạc Thiên Uy cảm thấy mình vô cùng thất bại.
Mà Lạc Tích Tuyết chỉ có thể vùi ở trong ngực của hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, một câu cũng không thể nói được.
Trên thực tế, cô đối với những đụng chạm của hắn không phải là không có cảm giác, nhất là Lạc Thiên Uy còn là người đàn ông đầu tiên của cô, cô đối với hắn cảm giác rất khó hình dung.
Nhưng bọn họ dù sao cũng là chị em, có tầng quan hệ này trói buộc, nhất định bọn họ không có chút tiến triển nào.
Lạc Tích Tuyết muốn nói cái gì đó, nhưng đột nhiên nghe được tiếng bước chân ngoài cửa phòng, cô vội vàng dẩy hắn ra.
“Đại tiểu thư, A! thiếu gia cũng ở đây!” Người đến là dì Ngô, bà không ngờ rằng Lạc Thiên Uy cũng ở trong phòng của tiểu thư.
Nhìn đôi môi có chút sưng đỏ của bọn họ, quần áo xốc xếch, nhất thời không khí có chút lúng túng.
“Tôi đi ra ngoài trước!” Lạc Thiên Uy phá vỡ sự yên lặng, nhìn cô một cái thật sâu, xoay người đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa mới đóng lại,dì Ngô liền đi đến bên cạnh của Tích Tuyết,nhỏ giọng hỏi:”Tiểu thư, cô cùng thiếu gia quan hệ rất tốt sao?”
“Cũng tốt”. trong lòng cô có chút phát run, cô cố ý tránh ánh mắt của dì Ngô, làm bộ dáng không để ý, ngồi trước bàn đọc sách, bổ sung thêm một câu:”Có thể là đoạn thời gian mà có hai chúng tôi ở nhà thôi, nên tình cảm có chút tốt lên”.
Dì Ngô nhìn Lạc Tích Tuyết:”Chỉ là có chút quen thuôc thôi sao? Rõ ràng tôi thấy cô cùng thiếu gia” có chút kỳ quái. Dĩ nhiên là mấy câu nói sau cùng bà không có ý định nói ra khỏi miệng.
“Cô và cậu ấy không xảy ra chuyện gì chứ?” Ngừng lại trong chốc lát, dì Ngô vẫn không yên lòng hỏi tới.
“Không có không có! Có thể phát sinh chuyện gì chứ?” Lạc Tích Tuyết lúng túng cười cười, chỉ là không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của dì Ngô, những năm này đều là do dì Ngô chăm sóc cô nên tâm tư của cô dì Ngô có thể nhìn thấu.
Chỉ là cho dù cô có gan lớn tày trời cũng không dám nói với dì Ngô cô cùng Lạc Thiên Uy có quan hệ được.
“Ai, tiểu thư!” dì Ngô thở dài một hơi, ý vị sâu xa nói:”Dì Ngô lắm mồm nhắc nhở tiểu thư một câu, Uy thiếu gia mặc dù là em trai có chung dòng máu của cô, nhưng dù sao hai người cũng là chị em cùng cha khác mẹ, huống chi năm đó mẹ của hắn cùng mẹ của cô có mâu thuẫn, cô cùng thiếu gia không nên kết giao quá sâu thì tốt hơn, tôi thấy Uy thiếu gia là một người có lòng dạ rất sâu”.
Lạc Tích Tuyết trong lòng một hồi kêu khổ, dì Ngô đã nhìn ra, thế nào không nhắc nhở cô sớm hơn? Hiện tại tất cả đã rồi cô cùng hắn chỉ sợ càng ngày càng lún sâu hơn.
“Thiên Uy mới 16 tuổi, chỉ là một thiếu niên, còn cần dạy dỗ nhiều” Lạc Tích Tuyết nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng ở trước mặt dì Ngô cô không muốn để dì Ngô hoài nghi.
“Tôi thấy Uy thiếu gia bây giờ lòng dạ như một người đàn ông trưởng thành vậy, hắn hôm nay nói với lão gia không cần tổ chức tiệc sinh nhật cho tiểu thư” dì Ngô tức giận nói thầm:”Đứa nhỏ này thật bá đạo, không muốn lão gia công bố cô cùng hắn đều là người thừa kế, sợ cô tranh gia sản cùng hắn”.
Ngày hôm sau, Lạc Tích Tuyết bắt đầu tìm mọi cách tránh né Lạc Thiên Uy, hy vọng hắn không làm ra chuyện gì quá phận với cô. Nhưng cô cũng không thể không để ý đến vẻ mặt âm trầm của hắn, giống như cơn giận của hắn càng ngày càng nặng chỉ chờ bộc phát.
Rốt cuộc cũng đến ngày sinh nhật 21 tuổi của Lạc Tích Tuyết.
Lạc Chấn Long vì cô ở nhà cử hành bữa tiệc lớn, mời cổ đông và khách hàng của ông tha gia.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, để thợ trang điểm làm đẹp cho cô, nhưng cô cảm thấy càng lúc càng kỳ quái, họ trang điểm cho cô giống như ột cô dâu mới.
Nhưng đây rõ ràng là tiệc sinh nhật chứ không phải là tiệc đính hôn?
Trong phòng chất đầy quà sinh nhật, Lạc Tích Tuyết thật vất vả mới trang điểm xong, đang lúc mọi người mong đợi, cô nâng váy bước vào đại sảnh của biệt thự.
Hôm nay cô khoác trên mình bộ dạ phục bó sát người, thiết kế tỉ mỉ, khéo léo, sau lưng để lộ một khoảng lưng trắng noãn, phía trước khoét sâu hình chữ V, chạy dọc chiếc váy là những hạt trân châu, làm lộ ra cảnh xuân mơ hồ. Chiếc váy thật dài phủ xuống đất, tạo cảm giác cáo quý nhưng thật thoát tục.
Dung nhan thanh nhã, mày đen như mực, môi đỏ như hoa, nhìn so qua với bình thường ít đi một phần thanh lệ, lại nhiều hơn một phần quyến rũ.
“Wow! Tích Tuyết, cậu hôm nay thật sự là một mỹ nữ mê người! Như một nàng công chúa vậy!” Trần Tiểu Mạt khoa trương đi quanh người Lạc Tích Tuyết.
Lạc Tích Tuyết chỉ cười nhạt, kêu cô qua bên kia dùng thức ăn. Cả buổi tối trên khuôn mặt của cô đều mang theo nụ cười rạng rỡ, làm chói mắt của những người có mặt trong buổi tiệc.
Đang thời lúc mệt mỏi chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi một chút, chợt một người đàn ông đưa tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, một món quà tinh xảo đưa tới trước mặt của cô.