Cô liều mạng mà hét, vô cùng hoảng hốt, đôi tay gắt gao bảo vệ ngực, toàn thân run rẩy thở hổn hển.
Trời ơi, bọn họ đang làm cái gì đây? Em trai của cô đối với cô làm việc gì?
Lạc Thiên Uy ôm cô thật chặt vào trong ngực, không để ý tới kháng nghị cùng gào thét của cô, bàn tay hắn nóng bỏng mà chạy dọc khắp người cô vuốt ve, môi mỏng càng thêm điên cuồng hướng cô hôn.
Cô là của hắn, hắn tuyệt đối không để cho cô rời đi, càng không để cô gả cho người khác.
Thân thể hai người dán chặt chung một chỗ, qua lớp quần áo mỏng manh hắn cảm nhận được thân thể mềm mại của cô, mùi thơm trên người cô chạy thẳng đến chóp mũi của hắn, một cỗ nhiệt xông thẳng lên đầu hắn, hắn cảm thấy thân thể dần dần căng lên, bộ vị nào đó trên cơ thể đang ngóc đầu dậy.
Thân thể Lạc Tích Tuyết theo bản năng run rẩy, vì Lạc thiên Uy điên cuồng hôn nên cô sắp hít thở không thông.
“Em là em trai của chị mà” cô hoảng sợ kêu lên, ý đồ gọi lý trí hắn trở về. Nhìn hai gò má của cô vì run rẩy mà ửng đỏ, ngọn lửa trong mắt của hắn càng thêm hừng hực, hắn nhắm mắt lại cố đè nén sự điên cuồng đang kêu gào trong cơ thể, chỉ vì hắn không muốn tổn thương đến cô.
Nhưng Lạc Tích Tuyết lúc này chẳng những thân thể đang không ngừng run rẩy mà môi của cô, tay chân của cô cũng đang không ngừng run. Chuyện mới xảy ra vừa rồi, em trai của cô thế nhưng lại cường hôn cô? Cô thật sự không thể nào tiếp nhận chuyện này, thật sự không thể nào tiếp nhận được.
“Buông tôi ra, không nên đụng vào tôi”. Cô yếu ớt nói, không còn sức nữa rồi nhưng Lạc Thiên Uy vẫn như cũ một đường hôn xuống, càng hôn càng sâu, cô gào ra tiếng, nước mắt cứ như vậy không khống chế được mà chảy dọc trên khuôn mặt xinh đẹp.
Cô thật vô dụng, ngay cả em trai mình mà cũng không làm được gì, cô sẽ rời cái nhà này đi giống như rời khỏi anh Vũ Trạch vậy.
Hôn nước mắt trên khuôn mặt ướt át của cô, trong lòng Lạc Thiên Uy chấn động, động tác trên tay chợt ngừng.
Hắn buông cô ra, đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đầm đìa nước mắt của cô, tâm chợt căng thẳng, hắn sợ hãi.
Cô không thích nụ hôn của hắn, cô kháng cự hắn, theo bản năng cô cũng không cách nào tiếp nhận hắn được. Lạc Thiên Uy bây giờ hít thở thôi cũng cảm thấy đau, đôi môi hiện lên một nụ cười khổ tự giễu, thì ra là do hắn ép buộc cô, là do hắn đơn phương, cô căn bản một chút tình cảm với hắn cũng không có.
“Chát”. Một cái bạt tai vang dội không chút nào do dự rơi trên má phải của Lạc Thiên Uy, đột nhiên không gian yên tĩnh hẳn, không tiếng động nào.
“Em thật quá đáng!” Lạc Tích Tuyết cứ như vậy mà hét lên, run rẩy nói:”Chị là chị của em, là chị em ruột, chúng ta có máu mủ, làm sao em có thể đối với chị như vậy?”
Cô không cách nào tiếp nhận chuyện này, hoàn toàn không thể hiểu được, Lạc Thiên Uy thế nhưng lại thích cô? Bọn họ là chị em, huống chi ở trong mắt của người ngoài bọn họ còn là người kế thừa tài sản Lạc gia? Cha yêu mẹ của hắn, lại lạnh nhạt với mẹ của cô, cha ẹ cô danh phận nhưng lại không ẹ hắn danh phận. Bọn họ vốn phải cạnh tranh nhau mới đúng, có thể hòa thuận sống chung như thế này đã là quá tốt rồi, còn muốn phải yêu sao?
Người trong lòng cô là anh Vũ Trạch, coi như không thể cùng người mình yêu ở cùng nhau nhưng không có nghĩa là cô phải tiếp nhận em trai của cô.
Lạc Tích Tuyết nhanh chóng sửa sang lại quần áo, muốn lao thẳng ra cửa, tránh người con trai điên cuồng trước mặt mình càng xa càng tốt.
Thấy cô dùng ánh mắt và hành động trốn tránh hắn, cảm giác tức giận xông lên tận đầu, chẳng lẽ cô cứ như vậy mà không thể tiếp nhận hắn sao?
Chợt một tay hắn kéo Lạc Tích Tuyết qua, ánh mắt đỏ ngầu lần nữa nhìn nhốt chặt cô lại.
“Lạc Tích Tuyết, em là của tôi, tôi muốn em” Lạc Thiên Uy điên cuồng hôn lên môi của cô, thở hổn hển nói:”Tôi muốn em trở thành người phụ nữ của tôi, muốn em vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi tôi”.