Lạc Thiên Uy chán ghét chau mày, không kiên nhẫn lên tiếng nhắc An Ny Na một lần nữa, cho tới bây giờ hắn ghét nhất là người phụ nữ không biết thất thời.
“Uy, anh vì cô ta mà cự tuyệt em?” An Ny Na lấy quần áo lên che cơ thể mình lại, trong mắt có một cỗ bất mãn cùng tức giận, ánh mặt cừu địch nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết.
Cô tư thái hoàn mỹ, tóc vàng xoăn gợi cảm, dung nhan tinh xảo, vốn quyến rũ vô vùng mà giờ phút này trên khuôn mặt xinh đẹp ấy có chút vặn vẹo biến hình, không cam lòng cùng lửa giận.
Lạc Thiên Uy không có phủ nhận mà là mặc cho An Ny Na hiểu lầm, hắn cầm ly rượu đỏ cổ cao lên ưu nhã mà thưởng thức nó, trong mắt bén nhọn như dao lại không cho người ta hiểu được hắn đang nghĩ gì.
Nếu như có thể hắn cũng hy vọng lời An Ny Na nói lúc nãy là sự thật, cùng Lạc Tích Tuyết đường đường chính chính làm chuyện đó một lần, hắn đối với cô đã khát vọng từ lâu, nếu có thể cùng cô tâm hồn huyện làm một thì thật tốt biết bao.
An Ny Na thấy Lạc Thiên Uy đang lạc vào suy nghĩ của riêng hắn như người mất hồn , hoàn toàn không đem lời nói của cô ta để trong lòng thì trên mặt lại càng thêm căm tức, dứt khoát cùng hắn vạch mặt.
“Lạc Thiên Uy, anh thế nhưng vì người đàn bà kia mà không quan tâm đến tôi? Anh chờ đó, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người đâu!” Cô khóc rống lên, nước mắt to chừng hạt đậu dần rơi xuống, nhìn qua vừa có điểm đáng yêu lại có điểm quật cường.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy em trai cô cứ chậm chạp thờ ơ, cô ngược lại cảm thấy lời nói của cô gái này có ý tứ, mặc dù cô ấy yêu em trai cô nhưng đó là một cô gái dám yêu dám hận.
“Thật ra thì, tôi và Thiên Uy…” Cô có ý tốt đi lên giải thích một chút, cô với Thiên Uy chỉ là quan hệ chị em mà thôi.
Nhưng Lạc Tích Tuyết chưa nói hết câu thì đã bị An Ny Na đẩy ra, tức giận quát cô:”Cút ngay, cô là hồ ly tinh làm cho Thiên Uy không còn quan tâm đến tôi nữa!”
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, hồ ly tinh? Cô ta đang nói gì vậy?
Cô gái này cứ nghĩ cô là người thứ ba xen vào giữa cô ta và Thiên Uy sao, chỉ việc cô xuất hiện ở đây mà cô ta nghĩ như thế sao? Tại sao cô ta không động não suy nghĩ chút, xuất hiện tại biệt thự Lạc gia không phải chỉ là người con gái của Thiên Uy mà có thể là chị gái cũng được mà?
An Ny Na không muốn nghe Lạc Tích Tuyết giải thích, cô ta nhếch nhác ôm quần áo cùng những giọt trên mặt chạy ra ngoài.
Không phải cô chấp nhất hiểu lầm mà cô biết trên đầu giường của Thiên Uy bên cạnh bàn có để một khung ảnh của một người con gái, mới đầu cô không biết cô gái này là ai, cô cho là chị hoặc em của Thiên Uy… là người thân của hắn. Cho đến khi cô vô tình làm rơi khung hình xuống đất thì Thiên Uy đột nhiên đối với cô phát khí, còn chính miệng nói cho cô biết người con gái trong ảnh là người con gái mà Thiên Uy hắn yêu nhất.
Từ ngày đó trở đi cô vẫn thầm yêu người con trai mà trong lòng anh ta đã có hình bóng của một người con gái khác, khó trách cô năm lần bảy lượt muốn cùng hắn xảy ra quan hệ hắn cũng không chịu, chẳng lẽ hắn vì cô gái kia mà giữ sao?
Mang theo nghi ngờ, cô vẫn để ý những cô gái bên cạnh Thiên Uy nhưng cô căn bản không tìm được người con gái trong hình là ai, vì Thiên Uy đã ít có bạn gái lại đối với cô càng ngày càng xa cách.
Cho đến khi cô len lén theo hắn về Trung Quốc còn thấy hắn mua nữ trang về nhà, cô liền đoán được cô gái mà hắn yêu thương đang cùng hắn ở một chỗ, nhưng vì Lạc Thiên Uy không cho phép nên cô không thể tới biệt thự Lạc gia, cho tới hôm nay Lạc Thiên Uy cư nhiên gọi điện thoại cho cô cho cô cơ hội quý báu này.
Ai ngờ trùng hợp lại gặp Lạc Tích Tuyết, cô chỉ nhìn một lần cũng đủ biết cô ta chính là người trong khung ảnh mà Thiên Uy hay để đầu giường ngủ.
Nếu như là người khác thì cô còn có cơ hội tranh thủ nhưng cô gái trước mắt này lại là người con gái mà Thiên Uy yêu nhất nên dù cô làm việc gì cũng là uổng công.