“Lạc tiên sinh, Lãnh tiên sinh, xin tỉnh táo chút, nơi này là bệnh viện.” Mấy y tá tới đây nhắc nhở.
“Tôi đếm tới ba, người không liên quan cút ngay cho tôi! !”. Lạc Thiên Uy cầm súng trong tay, gầm nhẹ một tiếng, đám y tá cùng bác sĩ vội vàng chạy ra.
“Bằng!”. Lạc Thiên Uy không chút do dự bắn một phát súng, bắn trung vào bên vai trái của Lãnh Khinh Cuồng.
Lãnh Khinh Cuồng không né tránh, mà là ngã xuống đất, trên trán đổ mồ hôi.
“A, Khinh Cuồng! !”. Cầm Tư Liên từ trong bệnh ra ngoài, nhìn thấy một màn này vội vàng chạy tới đỡ Lãnh Khinh Cuồng.
“Lạc tiên sinh, anh điên rồi sao? Coi như Khinh Cuồng có lỗi, anh cũng không thể dùng súng bắn anh ấy!”. Cầm Tư Liên đau lòng chất vấn.
Lạc Thiên Uy chỉ lạnh lùng nhíu mày: “Người làm tổn thương tới Tích Tuyết, sẽ phải ---- chết”.
Cầm Tư Liên châm chọc cười lạnh: “Trên đời này người tổn thương cô ấy nhiều nhất chính là anh, có phải anh nên chết trước hay không!”
“Cô”. Lạc Thiên Uy tức giận, nếu Cầm Tư Liên không phải là bạn tốt của Lạc Tích Tuyết, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô ta.
“Ông chủ, viện trưởng đến rồi!”. Uy Mục ở sau lưng anh nhỏ giọng bẩm báo.
Lạc Thiên Uy còn phải tới gặp viện trưởng, nói về bệnh tình của Lạc Tích Tuyết, tạm thời bỏ qua cho Lãnh Khinh Cuồng.
Nhưng ai biết được, anh vừa mới xoay người, cô bé Băng Mông run rẩy nhìn thấy đứng ở cửa phòng bệnh.
“Băng Băng.” Tất cả mọi người sợ ngây người, cô bé sợ như vậy, chắc chắn là nhìn thấy Lạc Thiên Uy nổ súng bắn vào Lãnh Khinh Cuồng.
Tiểu Băng Băng không nói lời nào, nhưng sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm vào Lạc Thiên Uy.
Cầm Tư Liên nhờ y tá đưa Lãnh Khinh Cuồng vào phòng cấp cứu, chuẩn bị tới dỗ cô bé, ai ngờ tiểu Băng Băng thấy Lãnh Khinh Cuồng phải đi, vội vàng xông tới.
“Bố! !”. Bé bỏ qua Lạc Thiên Uy, trực tiếp chạy vội tới trong ngực Lãnh Khinh Cuồng.
Thân thể Lạc Thiên Uy cứ như vậy đứng yên tại chỗ, trong mắt có vẻ bi thương khó nén, càng thêm hận Lãnh Khinh Cuồng.
Người phụ nữ của anh bị anh ta cưỡng hiếp, con gái của anh vẫn còn nhận anh ta làm bố, cái này bảo anh làm sao có thể dễ dàng tha thứ đây?
“Lạc Băng Mộng, con nghe rõ ràng đây, anh ta không phải bố con, bố mới là bố con, con định nhận bừa sao?”. Lạc Thiên Uy đột nhiên hét lên, kéo Băng Băng tới trước mặt mình, tức giận quát.
Tiểu Băng Băng sửng sốt một chút, sau đó khóc òa lên.
“Hu hu hu, cậu là người xấu, cậu bắt nạt Băng Băng, bắt nạt bố, Băng Băng không thích cậu! !”. Tiểu Băng Băng vừa khóc vừa oán trách.
Lạc Thiên Uy càng thêm tức giận, hung hăng trừng mắt về phía đứa bé, giọng nói lần nữa cao vút: “Đều đã theo như con nói, anh ta không phải bố con, con không rõ ràng gì cả ! !”
“Hu hu, con ghét cậu, bố chính là bố, con ghét cậu! !”. Tiểu Băng Băng không chịu khuất phục, vẫn khóc.
Cầm Tư Liên không đành lòng, “Lạc tiên sinh, ân oán của người lớn không cần ở trên đứa trẻ, tuổi Băng Băng còn nhỏ, bây giờ bé còn không hiểu, xin anh không nên kích con bé nữa.”
“Nhưng tại sao con bé không hiểu tôi mới là bố nó? Hả?”. Lạc Thiên Uy khổ sở ôm đầu, quan hệ này càng ngày càng hỗn loạn.
Vốn Lãnh Khinh Cuồng như vậy đối với Tích Tuyết, anh bắn anh ta một phát làm sao đủ? Anh còn có ý định gửi cho anh ta để tìm, nhưng con gái bây giờ ai.
“Lạc tiên sinh, tuổi đứa bé còn quá nhỏ, anh nói với bé những thứ này chưa chắc bé hiểu, huống chi lúc có Tích Tuyết, cũng đã nói qua rằng muốn Băng Băng từ từ tiếp nhận sao? Dù sao đứa bé đã có thời gian gắn bó dài với Lãnh Khinh Cuồng, bây giờ không phải là lúc bảo Băng Băng ai là bố, bệnh tình của Tích Tuyết mới là quan trọng nhất, không phải sao?”. Cầm Tư Liên nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Uy Mục cũng ở một bên nhắc nhở: “Ông chủ, phu nhân vẫn còn đang hôn mê đấy.”
Lạc Thiên Uy nghĩ tới Lạc Tích Tuyết, quyết định tạm thời để xuống ân oán, nhưng chỉ muốn mang phụ nữ của mình về, không thể để cho cô ở chung một chỗ với Lãnh Khinh Cuồng.
Mặc dù Băng Băng khóc ầm lên, kháng nghị, nhưng vẫn bị thủ hạ của Lạc Thiên Uy đưa đi.
Giường bệnh to như vậy, Lạc Tích Tuyết vẫn hôn mê như thế, khuôn mặt đẹp mất đi màu sắc thường ngày, thay vào đó là một mảnh ảm đạm.
Lạc Thiên Uy đã nói chuyện với viện trưởng, biết tỷ lệ cô tỉnh lại không cao, nhưng không phải hoàn toàn không có hy vọng.
Nhưng quá trình chờ đợi này khá dài, như muốn xé trái tim của anh.
Anh ngồi ở bên giường nắm chặt tay cô, tinh thường thấy cô hô hấp có đứt quãng, giống như lúc nào có thể mất đi sự liên hệ với cái thế giới này.
Trong chớp nhoáng, nỗi đau trong lòng anh càng bị đâm sâu hơn, lan rộng hơn, càng đau đớn, trở thành biển mênh mông.
“Tích Tuyết, em không cần ngủ, đứng lên được không?”
“”
“Tích Tuyết, em không cần phải rời khỏi anh, được không?”
“”
“Tích Tuyết, em dậy đi, anh nói cho em biết một bí mật.”
Nói xong, nước mắt từ trên mắt Lạc Thiên Uy rơi xuống tay Lạc Tích Tuyết, anh cầm tay lạnh lẽo của cô, để lên trên mặt mình, cố gắng sưởi ấm tay cô.
Lạc Tích Tuyết vẫn ngủ say, thật giống như tất cả hỗn loạn xung quanh không có quan hệ gì với cô.
Lạc Thiên Uy thở dài một cái, bồi bạn với cô ba ngày hai đêm, nói với cô vài đêm, cuối cùng thể lực anh cạn kiệt ngã xuống trên giường bệnh của cô.
Bác sĩ truyền nước cho Lạc Thiên Uy, anh gần đầy rất ít ăn cơm, Tích Tuyết không tỉnh lại, anh không muốn làm gì, chỉ muốn coi chừng cô.
“Tích Tuyết, em tỉnh lại đi, anh với Băng Băng đều đang đợi em!”. Lạc Thiên Uy nâng tay cô lên, đặt ở bên môi hôn.
Vốn định đưa con gái tới bên cạnh mẹ, có thể khiến Lạc Tích Tuyết có chút ý thức.
Nhưng lần trước Băng Băng bị hù sợ hoảng sợ như vậy, sau đó không nói gì, Lạc Thiên Uy cũng không biết nên làm cái gì, bác sĩ đều nói đứa bé sức khỏe bình thường, là tiềm thức không muốn nói, đặc biệt không muốn nói chuyện với anh.
Anh không có biện pháp, mỗi lần chỉ có thể xin Cầm Tư Liên đưa cô bé tới phòng bệnh.
Tiểu Băng Băng nhìn thấy Lạc Tích Tuyết không nói chuyện, chỉ khéo léo cuộn thân thể nhỏ vào trong ngực Lạc Tích Tuyết, yên lặng khóc.
Bé thật sự nhớ mẹ, nhưng tại sao mẹ vẫn ngủ?
Cậu đó nói với bé những lời rất kì quái, nói cậu mới là bố của bé, nhưng bố của bé không phải cậu ấy, tại sao cậu lại nói như vậy, tại sao cậu muốn bắt nạt bố?
Bé rất hận cậu, không cần để ý tới cậu nữa.
Nhưng bé không để ý tới cậu, tại sao mẹ cũng không để ý tới bé?
Tiểu Băng Băng nghi ngờ núp ở trong ngực Lạc Tích Tuyết, như thế nào cũng không hiểu, mình đã làm sai điều gì, khiến mẹ tức giận.
Hơn mười ngày đã qua, từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển sang phòng bệnh cao cấp, Lạc Thiên Uy mời mười người chăm sóc, mỗi ngày chăm sóc cho thân thể Lạc Tích Tuyết.
Anh đưa Tích Tuyết về biệt thự trong nước, đi tới thành phố mà hồi bé bọn họ ở.
Anh cho rằng nhu vậy sẽ khiến cô tỉnh, nhưng vẫn thất vọng, Lạc Tích Tuyết vẫn không tỉnh, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích.
Cô giống như là một pho tượng, không hề có mạng sống.
Lại qua mấy tháng, Lạc Thiên Uy càng gấp hơn, Lạc Tích Tuyết hình như không có dấu hiệu thanh tỉnh.
Anh chỉ có thể tất cả mọi chuyện về biệt thự xử lý, một tác cũng không rời khỏi cô.
Bùi Địch đã đi học rồi, mỗi ngày sau khi tan học thì công việc cố định của bé chính là chăm sóc Băng Băng.
Băng Băng tuyệt không để ý tới Lạc Thiên Uy, nhưng chơi với Bùi Địch rất vui vẻ, có lúc Lạc Thiên Uy đi ra ngoài có chuyện, bé sẽ nói với anh trai mấy câu, nhưng Lạc Thiên Uy về nhà, bé tuyệt nhiên không mở miệng.
Lạc Thiên Uy biết con gái xa cách anh, tuy nhiên không thể làm gì,anh ở trước mặt bé bắn trúng vào người bố từ nhỏ bé thích là Lãnh Khinh Cuồng, tại sao đứa bé có thể không hận anh, anh nên nói với con thế nào, lãnh Khinh Cuồng đối với mẹ làm chuyện xấu đây?
Anh không mở miệng được, chỉ có thể để bé đi hận anh.
Vết thương trên người Lãnh Khinh Cuồng cũng dần dần khỏi hẳn, mỗi lần thừa dịp Lạc Thiên Uy không ở đây, anh cũng tới len lén nhìn Lạc Tích Tuyết. Nhưng anh không dám vào cửa, chỉ ở nơi xa ngắm nhìn,sợ mình đến gần sẽ kích thích cô, cơ hội tỉnh lại của cô càng mong manh.
Sau giữa trưa, mặt trời lên cao rực rỡ, kim quang như dòng nước từ từ, cực kì chậm rãi và rộng lớn bao trùm ra vùng đất, hoa ở trong vườn, xuân ý dào dạt, tiểu Bùi Địch dẫn Băng Băng vào trong vườn chơi trốn tìm, hai đứa bé chơi rất vui vẻ.
Lạc Thiên Uy bưng một ly cà phê, đứng ở trên bàn công nhìn màn này, khóe miệng nâng lên thành nụ cười.
“Tích Tuyết, em xem con chúng ta đều lớn rồi, em nhanh tỉnh dậy đi, 2 đứa rất nhớ em, không cần ngủ nữa!”. Lạc Thiên Uy nắm lấy eo của Lạc Tích Tuyết, một tay vuốt ve gương mặt của cô, híp lại con ngươi kín như bưng.
Lúc này, có người gõ cửa phòng ngủ, Lạc Thiên Uy đang ôm Tích Tuyết, miễn cưỡng nói một câu: “Vào đi!”
Uy Mục theo tiếng mà vào, cung kính nói: “Ông chủ, bác sĩ Mai Lực Khắc đến, anh ấy đang ở thư phòng chờ ngài!”
“Ừ.” Lạc Thiên Uy gật đầu một cái, nhẹ nhàng đặt thân thể Lạc Tích Tuyết xuống, đắp kín chăn cho cô, lúc này mới ra khỏi căn phòng.
Uy Mục đuổi theo ông chủ đi tới, mặt lộ vẻ khó khăn.
“Còn có việc?”. Lạc Thiên Uy nhìn ra anh khó xử.
“Còn có một người nữa cũng tới, là thăm phu nhân!”. Uy Mục do dự bẩm báo.
Lạc Thiên Uy không cần suy nghĩ liền cự tuyệt: “Để cho anh ta đi!”
Uy Mục lập tức nói: “Không phải Lãnh Khinh Cuồng.”
“Vậy là ai?” Lạc Thiên Uy dừng bước, xoay người.
“Là một người đàn ông tên là Tiếu Vũ Trạch, anh ta nói anh ta là bạn trước kia của phu nhân!”. Uy Mục trả lời.
Lạc Thiên Uy hơi kinh ngạc, hơn nữa không xác định: “Tiếu Vũ Trạch?”. Cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ!
Chuyện cũ từng dính dáng tới trái tim, lại để cho anh nhớ lại quá khứ với Lạc Tích Tuyết.
Uy Mục thấy Lạc Thiên Uy không nói gì, tiếp tục bẩm báo: “Vị Tiếu tiên sinh này là thị trưởng vừa đến nhận chức.”
Nếu như là người bình thường, có thấy cũng không sao cả, nhưng thị trưởng tự mình tới đây, bọn họ luôn nể mặt nghênh đón.
“Được, cậu sắp xếp mấy người dẫn anh ta đi gặp phu nhân!”. Lạc Thiên Uy gật đầu đồng ý, Tiếu Vũ Trạch sở dĩ sẽ đến, hơn nửa là biết rõ tình trạng bây giờ của Lạc Tích Tuyết.
Vốn là theo quan hệ trước kia của Tiếu Vũ Trạch cùng Lạc Tích Tuyết, anh sẽ không đồng ý cho hai người gặp mặt lại, nhưng bây giờ là thời kì mấu chốt của Tích Tuyết, anh cũng không phải nhìn trúng thân phận thị trưởng của Tiếu Vũ Trạch, điều anh quan tâm là bạn trai cũ tới thăm cô, có kích thích Tích Tuyết sớm tỉnh lại hay không.
Lạc Thiên Uy xoay người đi tới thư phòng, ở đó có bác sĩ Mai Lực Khắc là bác sĩ chuyên khoa về não tốt nhất trên thế giới, anh cần nghe bác sĩ khám và ý kiến chữa bệnh.