Bác sĩ trưởng gõ ra cửa phòng bệnh, đã đem Chiêm Mỗ Tư trở thành người thân của bệnh nhân, nói nhỏ giao phó.
“Hiện tại thân thể của cô ấy rất yếu, chảy quá nhiều máu, mỗi ngày chúng tôi sẽ đúng giờ truyền máu cho cô ấy, chỉ là tâm tình phụ nữ sinh non rất dễ kích động, không thể chịu kích thích quá lớn”
“Ừ”. Chiêm Mỗ Tư gật đầu một cái, tâm tình nhìn không ra trên mặt, để cho thủ hạ đi theo bác sĩ tiến hành thủ tục nhập viện.
Tống Khuynh Vũ nhìn phản ứng của Chiêm Mỗ Tư, trong lòng rất hả hê, xem ra bố dạy mình chiêu này,quả nhiên rất hữu dụng.
Cô giả bộ lo lắng: “Con của em”
“Đứa bé không còn!”. Chiêm Mỗ Tư trực tiếp nói cho cô biết.
Mặt Chiêm Mỗ Tư không chút thay đổi nào, nhìn người phụ nữ này khóc nức nở, một chút ý tứ an ủi của anh cũng không có.
Tống Khuynh Vũ vẫn còn suy đoán, Chiêm Mỗ Tư như thế nào mà không tới an ủi cô, lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Bối Nặc Tát mang theo đội ngũ vệ sĩ vọt vào.
“Tiểu Vũ!”. Bối Nặc Tát chạy tới phòng bệnh, đau lòng ôm lấy con gái.
“Ba, ô ô đứa bé không còn! !”. Tống Khuynh Vũ lệ rơi đầy mặt, đau lòng muốn chết.
“Bảo bối không khóc, có bố làm chủ cho con!”. Bối Nặc Tát vừa an ủi con gái, con ngươi tức giận nhìn Lạc Tích Tuyết ngoài cửa.
“Đem người phụ nữ kia vào cho ta!”. Hắn hung hăng ra lệnh.
Lập tức có người ra ngoài bắt người, mặc dù Lãnh Khinh Cuồng hết sức duy trì, nhưng kết quả vẫn là anh cùng Lạc Tích Tuyết đồng thời bị trói vào.
Làm liên lụy tới Lãnh Khinh Cuồng, Lạc Tích Tuyết cảm thấy áy náy, nhưng thấy chồng đứng ở trước mặt mình, làm như không thấy, trong lòng của cô càng thêm đau đớn.
“Chính là cô đẩy con gái ta xuống!”. Bối Nặc Tát tiến gần tới Lạc Tích Tuyết, hai mắt đỏ thẫm giống như muốn đem cô ra mà ăn vậy.
“Tôi không có!”. Lạc Tích Tuyết trả lời rất bình tĩnh, rõ ràng không phải cô làm, cô tuyệt sẽ không thừa nhận.
Bối Nặc Tát cười: “Cô không? Chẳng lẽ con gái ta tự mình té xuống hay sao? Ngay cả con của mình cũng không cần?”
Lạc Tích Tuyết bị hắn hỏi khó, chỉ có thể nắm quyền chặt, móng tay bấm đến trong lòng bàn tay.
Lãnh Khinh Cuồng không đành lòng để cô chịu uất ức, vội vàng giúp cô nói: “Bối Nặc Tát tiên sinh, chính tôi làm, Tích Tuyết cô ấy”
“Nơi này có đến phần anh nói không?”. Sắc mặt Bối Nặc Tát khiển tránh: “Người trẻ bây giờ, thật càng ngày càng không hiểu quy củ, người đâu, dạy dỗ nó thật tốt!”
Mấy người áo đen đi lên, xốc Lãnh Khinh Cuồng lên chuẩn bị đánh.
Lạc Tích Tuyết thấy thế, vội vàng nhào qua bảo vệ cho anh: “Đừng đánh, đừng đánh anh ấy, Bối Nặc Tát tiên sinh, chuyện này không liên quan tới anh ấy, ông muốn trách thì trách một mình tôi!”
“Cô muốn cứu anh ta?”. Trong mắt Bối Nặc Tát xẹt qua tia quỷ quyệt, cố ý liếc Chiêm Mỗ Tư, nụ cười sâu hơn: “Đánh cả hai!”
Lời còn chưa dứt, đã có người áo đen chuẩn bị quyền đánh Lạc Tích Tuyết, Lãnh Khinh Cuồng giúp cô cản một quyền, đồng thời cũng truyền tới tiếng rống giận dữ của Chiêm Mỗ Tư.
“Đủ rồi! !”
Chiêm Mỗ Tư trầm mặc đã lâu rốt cuộc bộc phát, gương mặt anh âm trầm, trên mặt đầy mây đen bao phủ.
“Chiêm Mỗ Tư, ta chỉ dạy dỗ hai người hại con gái tôi sinh non, chuyện quy củ này anh không phải là rõ nhất sao?”. Bối Nặc Tát trong mắt có khinh thường, một mạch kéo Lạc Tích Tuyết, trong mắt lóe ra tia khiêu khích.
“Ông đừng đụng cô ấy!”. Chiêm Mỗ Tư lập tức quát, nhưng Bối Nặc Tát rõ ràng không để lời anh vào trong mắt, hung hăng tát vào Lạc Tích Tuyết.
“Dám đẩy con gái ta xuống lầu, cái tát này coi như đền lại!”. Bối Nặc Tát phách lối nhìn Lạc Tích Tuyết chằm chằm.
Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy choáng váng trước mặt, đầu bị sưng huyết, trên mặt nóng hừng hực, vốn thân thể yếu đuối thiếu chút nữa là bất tỉnh, cũng may Lãnh Khinh Cuồng kịp thời vịn vào.
“Bối Nặc Tát, ông dám chạm vào cô ấy thêm lần nữa, đừng trách tôi trở mặt vô tình!”. Chiêm Mỗ Tư tức giận đứng lên, mặc dù từ khi không có gia tộc Lisa chống đỡ, thế lực của anh không bằng Bối Nặc Tát, nhưng nếu chân chính so tài, cũng là vấn đề khiến Bối Nặc Tát đau đầu.
“Được, tôi không động tới cô ta nữa, chỉ là chuyện con gái tôi, cậu định xử lý thế nào?”. Bối Nặc Tát bảo thủ hạ thả người, đi thẳng vào vấn đề.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang Chiêm Mỗ Tư, chờ đợi đáp án của anh.
Chiêm Mỗ Tư cau chặt lông mày, con ngươi u ám thâm thúy lưu chuyển không biết tâm tình.
Thấy Chiêm Mỗ Tư nửa ngày không tỏ thái độ gì, Tống Khuynh Vũ lần nữa khóc, cô căn răng, hướng tới ban công vọt tới.
Bối Nặc Tát vội vàng bảo vệ con gái, vươn tay muốn kéo cô, đáng tiếc là chậm một bước.
“Đừng tới đây!”. Tống Khuynh Vũ mất khống chế nói với mọi người: “Tôi sống đã không có ý nghĩa, Chiêm Mỗ Tư, không có con anh, cũng không có người của anh cùng tâm, em tình nguyện chết”
Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư lạnh lẽo, khóa chặt chân mày, tựa như đang suy tư cái gì.
“Đứa nhỏ này, đừng làm việc ngốc, con xuống trước đi rồi nói!”. Bối Nặc Tát đã hoảng hồn, con gái vội vã muốn nhảy lầu, hoàn toàn khác với kế hoạch của bọn họ.
“Bố, không thể ở cùng với người đàn ông con yêu, con sống còn có ý nghĩa gì nữa, ơn bố sinh con ra, đời sau con sẽ báo! !”
Tống Khuynh Vũ rất kích động, một chân của cô đã ra ngoài ban công, cô biết, đây là cơ hội cuối cùng của cô, nhất định cô phải đánh cược một lần, bởi không nửa người của cô sẽ phá hủy, cô nhất định có thể đuổi đi Lạc Tích Tuyết, gả cho Chiêm Mỗ Tư!
“Đứa nhỏ này, con xuống trước, có lời gì thì nói!”. Bối Nặc Tát một mặt khuyên can con gái, một mặt nhờ giúp đỡ với ánh mắt uy hiếp, nhìn về Chiêm Mỗ Tư.
Hiện tại chỉ có Chiêm Mỗ Tư mở miệng, mới cứu mạng được con gái hắn.
Tròng mắt Chiêm Mỗ Tư u ám híp lại, khóe mắt sáng nhìn Lạc Tích Tuyết qua, con ngươi hắc ám như đem trong làm cho người ta không suy ra tia sáng lạnh.
“Xuống, tôi cho cô một danh phận!”. Anh rốt cuộc mở miệng.
“Có thật không?”. Tống Khuynh Vũ khó tin nhìn Chiêm Mỗ Tư, quả thật cho là mình đang nằm mơ.
Âm thanh trầm thấp của Chiêm Mỗ Tư trong gió tung bay: “Chỉ cần cô xuống, tôi không vứt bỏ cô!”
Tống Khuynh Vũ vui mừng thiếu chút nữa quên đi tất cả, cô mới vừa nhảy xuống, nhào vào lồng ngực Chiêm Mỗ Tư, lại nghĩ tới Lạc Tích Tuyết bên kia.
“Này, cô ta thì làm thế nào?”. Ánh mắt của cô nhìn về phía Lạc Tích Tuyết.
Chiêm Mỗ Tư không có theo ánh mắt của cô ta nhìn sang, cũng không trả lời vấn đề của cô ta, lặp lại như cũ: “Cô xuống, tôi sẽ cho cô lời giải thích”
Bối Nặc Tát dùng ánh mắt bảo con gái không nên náo loạn nữa, người đàn ông như Chiêm Mỗ Tư, nếu mở miệng, nhất định sẽ làm theo, mặc dù nói thế nào trước hết để anh phụ trách, người phụ nữ kia còn có biện pháp khác để đuổi đi.
Tống Khuynh Vũ hiểu được ám hiệu của bố, hai chân nhảy trở lại, đi tới trước mặt Chiêm Mỗ Tư, vui mừng ôm lấy anh.
“Chiêm Mỗ Tư, cám ơn, cám ơn anh! Em biết anh sẽ không vứt bỏ em! !”. Cô ôm anh thật chặt, không bao giờ muốn buông tay nữa.
Trong mắt Chiêm Mỗ Tư hiện ra tia tĩnh mịch lạnh lẽo, anh không có trở về ôm lấy cô, nhưng cũng không đẩy cô ra.
Lạc Tích Tuyết nhìn thấy một màn trước mắt, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh đến tột cùng.
Chiêm Mỗ Tư ở trước mặt nhiều người như vậy, cam kết hắn sẽ không vứt bỏ Tống Khuynh Vũ, như vậy hắn muốn vứt bỏ cô sao?
Cùng cô ly hôn? Tái giá với người phụ nữ này, cho cô ta một danh phận?
Cô thì sao? Cô phải làm sao? Đứa bé trong bụng cô thì làm thế nào?
Tim Lạc Tích Tuyết như bị dao cắt, cũng không nhìn được nữa, cô yên lặng đi ra ngoài.
Chỉ là mỗi bước đi, đều như thể cố hết sức, cả thân thể lảo đảo muốn ngã, ánh mắt tan đi, trống rỗng không thấy ánh sáng.
Khóe môi cô nâng lên nụ cười tự giễu, cô tính là gì? Một bà vợ bị ném bỏ? cứ như vậy để cho một người phụ nữ đoạt đi chồng của cô?
Giống như không có ai chú ý tới sự bi thương của cô, tất cả mọi người chúc phúc với người mới, chồng của cô cam kết muốn người phụ nữ khác, thế nhưng khắp thế giới đều chúc phúc?
Cái thế giới này thế nào vậy? điên đảo hết rồi hay sao? Cũng bởi vì bố Tống Khuynh Vũ là ông chủ xã hội đen sao, tất cả mọi người sợ quyền uy của hắn ta, cho hắn ta một bộ mặt sao?
Nếu như, bố của cô không có chết, có phải hôm nay cục diện sẽ thay đổi không?
Một người cô đơn đi ra khỏi bệnh viện, nhưng thứ âm thanh chói tai cách cô càng xa.
Cô chỉ cảm thấy trước nay chưa đau lòng, không ngờ Chiêm Mỗ Tư thường ngày si tình, cuối cùng vẫn vì người phụ nữ khác, từ bỏ cô!
Bây giờ không phải là cô muốn cùng hắn ly hôn, mà là hắn không cần cô nữa.
Cô thật là khổ sở, đau lòng, đặc biệt bây giờ cô đang có thai, bị kích thích lớn như vậy, bụng dưới cũng bắt đầu đau.
Lạc Tích Tuyết thở mạnh, chậm rãi ngồi xổm người xuống, khó chịu che tim, vẫn khóc.
Chợt một giọng tà mị ở bên tai vang lên, kèm theo vòng ôm ấm ấp.
“Tích Tuyết, không sao, em còn có anh!”
Lãnh Khinh Cuồng thương tiếc ôm lấy cô, ôm cô thật chặt vào ngực.
Lạc Tích Tuyết cũng không nhịn được nữa, nằm trong ngực anh lớn tiếng khóc: “Lãnh Khinh Cuồng, anh ấy vứt bỏ em, anh ấy không cần em nữa! !”
Lãnh Khinh Cuồng không biết nên an ủi cô thế nào, chỉ là không ngừng vỗ sau lưng Lạc Tích Tuyết, nhẹ giọng an ủi.
“Anh sẽ ở bên cạnh em, Chiêm Mỗ Tư có lẽ có nỗi khổ tâm đấy”. Mặc dù Chiêm Mỗ Tư là tình địch của anh, nhưng bây giờ cảm xúc của Lạc Tích Tuyết, anh không thể không an ủi cô.
Đối với Lạc Tích Tuyết mà nói, Lãnh Khinh Cuồng như cây cỏ cứu mạng, giống như ánh sáng cuối cùng trong thế giới hắc ám, ít nhất ánh sáng cứu cô.
Cô núp ở trong ngực anh lớn tiếng khóc, ngực của anh thật ấm áp, để cho cô sức mạnh, để cho cô dũng khí đối mặt với tất cả.
Chiêm Mỗ Tư trần an cảm xúc của Tống Khuynh Vũ, lại đưa Bối Nặc Tát ra bệnh viện, tất cả giải quyết xong, lại phát hiện không thấy Lạc Tích Tuyết ! !
“Em đâu rồi? Tích Tuyết đi nơi nào?”. Anh vội vàng đi mọi nơi tìm kiếm, tâm tình phiền muộn mà lo lắng.
“À? Lạc tiểu thư?”. Uy Mục ngớ ngẩn, không ngờ ông chủ còn hỏi vị trí của Lạc Tích Tuyết.
“Phu nhân ở nơi nào? Tôi không phải đã bảo cậu nhất định phải canh chừng cô ấy sao?”. Chiêm Mỗ Tư đề cao giọng nói, ánh mắt thẳng trừng về phía Uy Mục, trách cứ.