“Lạc Tích Tuyết, anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, em đã là vợ của anh rồi, đời này anh đều sẽ không từ bỏ em, nếu anh chết cũng muốn kéo em xuống địa ngục cùng, em trốn không thoát đâu, cho nên chuyện em với anh ly hôn, tuyệt đối không thể nào”.
Chiêm Mỗ Tư hơi nghiêng, trong mắt có ngọn lửa tức giận khác thường, cái cảm giác bi ai thê lương, cơ hồ muốn đem cả người Lạc Tích Tuyết đốt cháy.
Muốn anh thả cô ra, tuyệt đối không thể nào, từ cái lúc bắt đầu anh cùng cô tuyên thệ trong hôn lễ, cả đời cô nhất định trốn anh không thoát.
Lạc Tích Tuyết chợt cảm thấy khó thở, ngực có cảm giác thở không thông, khiến cô khó chịu, sắc mặt vừa xanh vừa trắng, tầm mắt che hơi nước nhìn về phía anh, “Tại sao? Tại sao nhất định phải là tôi? Anh có bao nhiêu người phụ nữ, tùy tiệm tìm ai đi với anh cũng có thể,tại sao nhất định phải chọn tôi?”
Cả người Chiêm Mỗ Tư căng thẳng, chợt đôi môi nở ra nụ cười nhạt, tựa như khổ sở, vừa như tự giễu.
Tại sao? Tại sao nhất định phải là cô? Ngay cả chính anh cũng không biết tại sao? Chẳng lẽ chỉ vì khi cô còn bé đã cứu anh, như thế mà thôi, tại sao giờ phút này tim anh sẽ đau như vậy?
Anh cố nén không nhìn tới cô, không để cho mình mềm lòng chút nào, xoay người sải bước đi tới cửa phòng ngủ đi tới.
“Chiêm Mỗ Tư, thả tôi đi! !”. Lạc Tích Tuyết không biết dũng khí từ đâu tới, cô đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, lảo đạo nằm rạp bên người Chiêm Mỗ Tư, một thanh níu lại áo của anh, lệ rơi đầy mặt trên mặt đất bò tới khẩn cầu anh: “Van cầu anh, đồng ý đi, Chiêm Mỗ Tư, coi như tôi van anh”.
Chiêm Mỗ Tư mím chặt môi, cảm thấy thân thể rét lạnh từ trước đến nay chưa từng có, thân thể anh cứng ngắc như được điêu khắc, muốn mở miệng cười to, lại phát hiện căn bản mình không có hơi sức để động vào khóe môi.
Cô thế mà dám đi khẩn cầu anh, chỉ vì cô không muốn làm vợ của anh, không muốn cả đời cùng với anh.
Tim, theo động tác của cô, lần nữa hung hăng vỡ ra thêm một vết thương.
“Tích Tuyết,em tốt nhất nên biết rõ ràng một chuyện, anh sẽ không thả em, vĩnh viễn sẽ không! ! bất kể xảy ra chuyện gì, anh đều muốn em biết, đời này, anh muốn chỉ em”. Anh chợt cúi người, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc chống lại mắt cô, âm thanh có chút chậm rãi, nhưng uy nghiêm vẫn như cũ lộ ra.
Lạc Tích Tuyết khóc như mưa, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, cô mãnh liệt lắc đầu, đem môi cắn nát, trong miệng một mảnh mùi tanh.
Muốn giãy dụa né anh ra, thân thể lại không có chút hơi sức nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chiêm Mỗ Tư ôm cô từ trên mặt đất lên, đi từng bước một hướng phía giường lớn nới bọn họ hoan ái vô số lần.
Anh ôm cô trở lại trên giường, săn sóc kéo chăn cho cô, động tác êm ái như là vợ chồng ân ái duy nhất trên đời này.
Với những động tác này, Lạc Tích Tuyết không có lực phản kháng, chỉ là cặp mặt trợn to hoảng sợ nhìn anh, theo ngón tay anh mỗi lần đến gần, thaant hể của cô cũng không khỏi run rẩy một lần.
Cô thật không chịu nổi, bị người đàn ông này làm đồ chơi, còn phải đối với chuyện anh cùng người tình làm thế mà phải thờ ơ, không, cô là một người có máu thịt, tại sao có thể thờ ờ nhìn chồng mình với phụ nữ ở ngoài như thế, dối trá như thế, cô không làm được!
Sắc mặt Lạc Tích Tuyết trắng bệch, thân thể cứng ngắc mặc anh loay hoay, rồi lại không mở miệng không được: “Tôi thật sự không thể tiếp tục như vậy nữa rồi, anh cưới người phụ nữ khác đi”.
Chiêm Mỗ Tư chậm rãi đi xuống hàng lông mày, không tự chủ lại nếp uốn lên, anh toét miệng, gương mặt lộ ra tia lạnh: “Anh khuyên em sớm cắt đứt ý nghĩ này đi, Chiêm Mỗ Tư đời này, chỉ biết có 1 người đó, đó chính là em!”
Nói xong câu cuối cùng này, Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng đứng lên, cũng không quay đầu rời đi khỏi phòng ngủ.
“Ầm!”. Cửa phòng bị đóng nặng nề, thân thể Lạc Tích Tuyết chậm rãi co rúc, đôi tay cô ôm chặt hai chân, cả người chôn dưới chăn đen như mực.
Đôi mắt đẫm lệ đã khóc khô, thân thể cũng đã đau chết lặng, nhưng cảm giác đau lòng cũng đang tăng lên chút xíu, còn có tia uất ức cùng tuyệt vọng ở đáy lòng từ từ hiện lên.
Anh thủy chung không chịu buông cô ra, cho dù cô đã hạ thấp mình cầu xin anh, anh còn không muốn thả cô ra, chẳng lẽ anh thật muốn hành hạ cô cả đời mới cam tâm sao?
Cô thật hoài niệm những ngày ở Trung Quốc, rất nhớ người thân cùng bạn bè của cô, ở chỗ này cô cô đơn một mình, người nào cũng không nhận ra, cho dù bị uất ức, cũng không chỗ nương thân.
Lúc nào cô mới có thể có tự do chân chính, giống như một cô gái, có hạnh phúc bình thường của mình, theo đuổi tình yêu cùng hôn nhân của cô, mà không phải áp đặt lên người cô.
Chờ khi Lạc Tích Tuyết khóc mệt, đã ngủ, lần nữa mơ mang tỉnh lại, đã tròn một ngày.
“Đã tỉnh rồi sao?”. Chiêm Mỗ Tư ngồi ở bên giường cô, thấy cô tỉnh lại cúi người, đến gần cô.
Lạc Tích Tuyết yên lặng gật đầu, bản năng tránh khỏi, có chút không thích ứng vừa tỉnh lại đã nhìn thấy anh.
“Nghỉ ngơi tốt rồi sao?”. Chiêm Mỗ Tư vì cô mà pha chè, đỡ thân thể cô dậy, để cô uống xong.
“Ừ”. Lạc Tích Tuyết đáp một tiếng, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Chiêm Mỗ Tư rồi nhảy xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc cô trở lại phòng ngủ, trên bàn ăn đã bày đầy đủ các món ăn.
“Em ngủ một ngày một đêm, đói bụng rồi hử, tới đây ăn một chút đi!”. Chiêm Mỗ Tư kêu cô ở bên mình ngồi xuống.
Lạc Tích Tuyết không có kháng cự, cô thật sự có chút đói bụng, ngồi ở trước bàn ăn, âm thanh ăn buồn bực.
Chiêm Mỗ Tư vẫn không ngừng vì cô mà gắp thức ăn cho cô, anh đã phân phó cho người giúp việc, đối với Lạc Tích Tuyết ăn uống bình thường phải chú ý phối hợp điều dưỡng, tuyệt đối không thể xảy ra cái gì không may!
Anh muốn cô mang thai con của bọn họ, sinh hạ đứa con của bọn họ.
“Chờ em ăn xong, anh dẫn em ra ngoài đi dạo, em muốn đi đâu?”
Ngón tay ấm áp của Chiêm Mỗ Tư vuốt ve gò má mềm mại của cô, cảm xúc yêu thích không buông tay, anh dịu dàng dụ dỗ nói.
Thấy Lạc Tích Tuyết lâu không trả lời anh, đầu ngón tay anh dời xuống cằm dưới của cô nâng nhẹ, để cho con người trong suốt lộ vẻ sáng ngời của cô nhìn thẳng tròng mắt lành lạnh lại kiên cường, để cho anh hiểu rõ toàn thế giới vẫn không kiềm hãm được cứ trầm mê.
Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt cắn môi, rốt cuộc lấy dũng khí nói:
“Tôi muốn trở về Trung Quốc, có thể không?”
Nếu anh không đồng ý cùng cô ly hôn, như vậy, để cho cô cách xa anh cũng được, chỉ cần đừng cho cô tận mắt nhìn thấy anh cùng những người phụ nữ khác ở chung một chỗ, cô không tiếp thu nổi.
Sắc mặt Chiêm Mỗ Tư đột nhiên cứng đờ, anh thay đổi dịu dàng véo nhẹ vào cằm dưới của cô, hơi híp mắt nói:
“Em nói cái gì?”
Lòng bàn tay Lạc Tích Tuyết nắm quyền, ngước mắt nhìn thẳng mắt anh: “Không được sao? Tôi chỉ muốn trở về Trung Quốc, gặp bạn bè trước đây của tôi, thế này cũng không được sao?”