"Cám ơn." Gương mặt của cô đã ửng hồng, nhanh chóng cúi đầu, nhịp tim nhất thời mất tiết tấu.
Gương mặt như được chạm khắc vô cùng anh tuấn của Chiêm Mỗ Tư giơ lên một nụ cười cuồng mị, lực hai cánh tay bá đạo vòng qua ôm lấy Lạc Tích Tuyết, đem thân thể mềm mại của cô nhét vào đến trong ngực anh.
"Em thật đẹp, sợi dây chuyền này cũng chỉ có em mới xứng đáng đeo nó." Anh dùng thâm tình nhìn Lạc Tích Tuyết, giọng nói như rượu ngon đã ấm ủ lâu năm, ở bên tai của cô nhẹ nhàng thốt ra, như đôi tình nhân đang thì thầm cho nhau nghe.
Lạc Tích Tuyết giương mắt lên, có chút bối rối tránh khỏi ánh mắt nóng rực của Chiêm Mỗ Tư, gò má của cô khẽ phiếm hồng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng thêm xinh đẹp mê người.
Chiêm Mỗ Tư nâng cánh tay cô lên, đem chiếc nhẫn kim cương đã sớm chuẩn bị đeo vào tay cô.
"Đây là?" Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, ở trong hôn lễ anh không phải đã đưa cô một chiếc nhẫn rồi sao?
"Đây là anh đặc biệt vì em mà đặt riêng, trong hôn lễ lần đó quá vội vàng nên anh chưa kịp chuẩn bị." Chiêm Mỗ Tư cúi đầu hôn nhẹ xuống trán của cô.
Đeo chiếc nhẫn này, không chỉ có ý nghĩa anh muốn bắt nhốt cô cả đời, còn muốn nói với cô rằng mọi thủ tục đã hoàn thành, bọn họ đã chính thức là vợ chồng.
Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy có chút mê mang, cứ như vậy gả cho anh rồi sao? Sau này cả cuộc đời cô đều phải ở cạnh người đàn ông này?
Cô theo bản năng muốn tránh ra, nhưng Chiêm Mỗ Tư lại cầm chặt tay cô hơn.
"Đừng động, để cho anh ôm một cái." trong mắt Chiêm Mỗ Tư đầy tràn nhu tình, anh đem thân thể mềm mại Lạc Tích Tuyết dán chặt ngực mình, hô hấp rối loạn ở bên tai của cô, bàn tay vòng qua eo cô dùng sức lực xiết chặt, còn một bàn tay khác đang khẽ mò vào, anh điên cuồng nhưng cũng rất dịu dàng, cách một lớp quần áo nhẹ nhàng xoa.
Nhịp tim Lạc Tích Tuyết bắt đầu cuồng loạn, trên mặt càng thêm đỏ ửng, nguyên khuôn mặt nhỏ nhắn gần như phát sốt, thân thể từ từ trở nên xụi lơ, lý trí cũng dần dần mất đi, dần dần chính Chiêm Mỗ Tư khiến cho cô đánh mất kiểm soát, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mặc cho đôi môi nóng bỏng hôn vào xương quai xanh trên cổ của cô.
"Ừ" cô yêu kiều một tiếng, cặp mắt mê ly phản xạ có điều kiện mở ra, thông qua cửa sổ sát đất, cô rất dễ dàng thấy chính mình đắm chìm; còn đôi mắt Chiêm Mỗ Tư điên cuồng bắt ra tình ý nhét vào mắt cô
"Đừng như vậy!" thân thể Lạc Tích Tuyết cứng đờ, nhìn bàn tay Chiêm Mỗ Tư đang cởi quần áo của cô ra, cô có chút giãy giụa, thét ra thanh âm mê người.
"Ngoan! Đã mấy ngày rồi anh không có đụng qua em" môi của Chiêm Mỗ Tư lướt qua cổ của cô, nắm lấy nơi tròn trĩnh của cô, ngón trỏ đi xuống, bộ váy ngủ bằng tơ lụa của cô cũng rớt ra ngoài.
Khuôn mặt Lạc Tích Tuyết liền đỏ bừng, hàm răng cắn chặt cặp môi đỏ mọng, trái tim kịch liệt nhúc nhích, mặc dù cô biết trước mặt là thủy tinh phản quang, nhưng vẫn lo lắng có người sẽ nhìn thấy chuyện xấu hổ bọn họ đang làm.
Chiêm Mỗ Tư mở mắt, kiêu căng nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Lạc Tịch Tuyệt, chậm rãi lại gần bên tai của cô, dùng hơi thở nóng hổi trêu đùa: "Đừng sợ, bên ngoài không thấy được."
Nói xong, anh đem tay Lạc Tích Tuyết đặt ở trên cửa kiếng, đôi tay chống đỡ lấy thân thể mình, thân thể hơi gấp thành một cái đường cong, tay của anh vuốt ve nơi tròn trịa, đầu ngón tay ở trên da thịt của cô ma sát qua lại, trong nháy mắt ngón tay dài lướt qua vùng bụng của cô, cơ thể nóng rực của anh tiến công thần tốc.
"Ưmh" sự lo lắng hoàn toàn biến mất, môi mỏng của Lạc Tích Tuyết bật ra tiếng thét.
Chiêm Mỗ Tư càng ôm cô chặt hơn, bên trong đôi mắt lại xông ra hòa tan vào không gian, thâm trầm hướng tới.
Trong không khí kích tình được châm ngòi, bệ cửa sổ thủy tinh phản chiếu hình ảnh hoan ái của hai người.
Sau một hồi dây dưa đến gần chết đi, gò má Lạc Tích Tuyết ửng hồng, xụi lơ té và trong ngực Chiêm Mỗ Tư, thở hổn hển, cả người bởi vì màn kịch liệt mới vừa rồi, nhiễm lên một tầng mông lung.
Đôi môi kiều diễm và ướt át khẽ mở ra, hai mắt mông lung, khiến Chiêm Mỗ Tư cơ hồ không cầm lòng được, muốn đè cô ở phía dưới, lần nữa giày xéo một phen.
"Mệt mỏi sao?" Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc trên mặt Lạc Tích Tuyết, trên mặt điển trai tràn đầy dịu dàng, rất tà mị mê người.
"Ừ, buồn ngủ quá." Lạc Tích Tuyết trừng mắt nhìn, giọng nói mang theo mệt mỏi và bủn rủn.
Chiêm Mỗ Tư nhặt quần áo trên mặt đất lên, đem mấy miếng vải rách khoác lên trên người của Lạc Tích Tuyết, động tác êm ái ôm chầm vai của cô, trong mắt lóe lên chút chế nhạo,"Em cũng không thể ngủ, chúng ta còn phải đổi thuyền đi Paris."
"Hả." Lạc Tích Tuyết quay đầu, trong mắt lóe lên một tia mê mang.
Nhìn bộ dáng mông lung của cô, lộ ra một cỗ lười biếng, Chiêm Mỗ Tư không nhịn được những kích động, ôm chặt lấy cô, lần nữa tiến vào bên trong, chỉ là lần này anh ôm cô vào trong ngực, không để cho cô phải hao tâm tổn sức.
Căn phòng to lớn, hai người chỉ có Chiêm Mỗ Tư và Lạc Tích Tuyết, lúc này Chiêm Mỗ Tư đang ôm lấy lưng của Lạc Tích Tuyết triền miên, trong không khí mập mờ có một đốm lửa thoáng qua, đáy lòng Lạc Tích Tuyết càng không khỏi khẩn trương và ngượng ngùng.
"Chiêm Mỗ Tư” hai gò má nóng bỏng của Lạc Tích Tuyết, không nhịn được phát ra tiếng gọi, nhàn nhạt thở hổn hển, dồn dập gọi tên anh.
"Tích Tuyết, bây giờ chúng ta cùng có một đứa bé nhé?" Anh dùng sức hôn cô, lưu luyến hương thơm da thịt của cô đến quên đường về, tròng mắt bởi vì dục niệm mà sâu hơn.
Những dấu hôn triền miên liên tục rơi xuống mặt cô, từ chiếc cổ đẹp đẽ, đến bầu ngực xinh xắn, mỗi một tấc da thịt đều không bỏ qua.
(Hạ)
Hơi thở của người đàn ông mạnh mẽ bao vây khắp cơ thể Lạc Tích Tuyết, trong mắt của cô đã chẳng còn thấy gì nữa cả, chỉ cảm giác đang theo tiết tấu nhanh chậm của anh để trầm luân lên xuống.
"Tích Tuyết, em là của anh, chỉ của một mình anh thôi." giọng nói Chiêm Mỗ Tư khàn khàn, tràn đầy tư vị muốn được độc chiếm.
Những tiếng thở dốc lại một lần nữa tái diễn, Lạc Tích Tuyết nhắm mắt hưởng thụ bị cảm giác được anh lấp đầy, rồi dần chìm vào giấy ngủ mê man.
Đợi đến lúc cô tỉnh là lần nữa, bên ngoài đã là màu đêm, cô ngáp một cái chống lại cơ buồn ngủ, kéo màn cửa sổ ra, kinh ngạc khi phát hiện mình không còn ở trên chiếc du thuyền hào hoa, mà một chiếc xe hơi cao cấp.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rất đẹp, thật giống với những viên kim cương quý giá vây quanh màn đêm, sáng lấp lánh cực kỳ chói mắt.
Sau lưng một bóng dáng bao phủ lấy cô, Chiêm Mỗ Tư đưa tay từ phía sau ôm lấy cô, đáy mắt có không che giấu chút nhu tình nào: "Em ngủ thật lâu."
Lạc Tích Tuyết miễn cưỡng quay đầu lại, vùi mặt vào ngực của Chiêm Mỗ Tư, tự đáy lòng cảm thán một tiếng: "Ừ, mới vừa rồi ngủ rất an ổn."
Chiêm Mỗ Tư nhíu nhíu mày, trong mắt dâng lên một vệt sầu lo: "Trước đây, em không bao giờ ngủ đủ giấc sao?"
Lạc Tích Tuyết đưa tay vòng qua bên eo của anh, trong tròng mắt không cầm được ảm đạm,"Em hay gặp cơn ác mộng."
Kể từ sau khi Lạc Thiên Uy rời đi, cô thường thường mơ gặp được hắn, nhưng sau khi bọn họ gặp nhau, hắn lại rời đi, mỗi một lần cô đều là khóc tỉnh lại, ngủ cực kỳ không yên.
Nhưng kỳ quái là, mọi lần ở cùng với Chiêm Mộ Tư, chỉ cần cô nằm ở trong ngực anh, sẽ không mơ thấy Lạc Thiên Uy bỏ rơi cô, mặc dù nằm mơ thấy em trai, cũng là ở chung với em trai mãi mãi không rời xa.
Mặc dù cảm giác đó kéo rất dài, cô lại chẳng thể ngủ được an ổn, tựa hồ trong tiềm thức cô đã tiếp nhận hắn, biết hắn sẽ không làm thương tổn của mình.
"Tích Tuyết, về sau anh sẽ không để cho em gặp ác mộng nữa." Chiêm Mỗ Tư nắm chặt tay Lạc Tích Tuyết, trong mắt nhất thời thoáng qua một tia chán nản, anh biết ý tứ trong lời nói của cô, cũng biết tại sao cô lại gặp cùng một cơn ác mộng.
Trước kia anh không ở bên cạnh cô nữa, để cho cô lo lắng, nhưng về sau anh sẽ luôn ở bên cô, trong sinh mệnh của cô có anh, anh sẽ không để cho cô thấy mình vô ít cùng vô dụng, anh sẽ vĩnh viễn chăm sóc cô, làm bạn của cô.
Lạc Tích Tuyết ngẩng mặt, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nghi ngờ hỏi: "Bây giờ chúng ta đã đến Paris rồi sao?"
"Ừ." Chiêm Mỗ Tư gật đầu một cái, đem cô ôm chặt vào trong ngực.
Xe chạy ước chừng được nửa giờ, xe hơi màu đen dừng lại trước cửa sắt lớn, người bên trong hình như biết bọn họ trở về, cửa chính liền mở ra, xe hơi chậm rãi chạy vào trong tòa nhà lớn, cửa chính tự động đóng lại, ngăn cách cô cùng thế giới bên ngoài.
Lạc Tích Tuyết ngồi ở trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi hít vào một hơi, đây quả thực là một tòa nhà cổ.
Tường bên ngoài tòa nhà cao ít nhất sáu, bảy mét, trên tường có người đi lại tuần tra, bên trong tường rào cũng có các tường rào nhỏ cao ba bốn thước, ngăn cách một đoạn tường rào còn có một bắn lỗ, có thể phòng ngừa kẻ địch xâm phạm, cả tòa tường rào bị bao phủ bởi một hàng cây xanh chạy dài, xem từ bên ngoài vào, giống như ngồi trong một vườn hoa phong cách Italy.
Phía trong tòa thành có một đội mặc đồng phục sĩ quân chỉnh tề đang chờ đợi, bọn họ đứng nghiêm ở hai bên, cung kính hướng ngồi ở trong ghế xe Chiêm Mỗ Tư hành lễ.
"Nơi này đều là của anh sao? Bọn họ là người của anh?" Lạc Tích Tuyết khó có thể tin nên hỏi, nhìn sự phô trương này, bọn họ giống như là đi tới một đất nước xa lạ, mà Chiêm Mỗ Tư chính là Quốc vương của đất nước ấy .
Chiêm Mỗ Tư ưu nhã vươn đôi tay ra, duỗi ngón tay nựng gương mặt của Lạc Tích Tuyết, cười nói: "Đúng vậy, đây là nhà của anh ở Châu Âu, tại khác nơi khác anh còn những ngôi nhà khác nữa."
Mi tâm Lạc Tích Tuyết nhíu lại, nhớ tới Vũ Trạch Ca từng nói qua cho cô biết, Chiêm Mỗ Tư là người đứng đầu Mafia Âu Mĩ, xem ra không giả. Một vùng lớn như vậy, cơ hồ rất giàu có và sung túc.
Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư nhu hòa ngắm nhìn Lạc Tích Tuyết, động tác dịu dàng đánh ôm ngang cô vào trong ngực của anh, đang muốn cúi người hôn cô.
Lúc này, xe hơi đã ngừng lại trước của một căn nhà lớn.
Một quản gia dễ tính đi tới bên cửa xe, khom lưng cung kính nói: "Chủ nhân, buổi tối chuẩn bị dạ tiệc vì ngài đón gió tẩy trần, gian phòng nghỉ cũng đã chuẩn bị xong."
"Chúng ta đi."
Chiêm Mỗ Tư cúi đầu nhu hòa nhìn gương mặt có phần hơi giật mình của Lạc Tích Tuyết, dắt tay cô đi xuống xe hơi.
"Cô ấy là vợ của tôi, gọi Lạc Tích Tuyết, sau này sẽ là nữ chủ nhân nơi này!"
Chiêm Mỗ Tư hướng tới mọi người tuyên cáo, tất cả sĩ quan âm thầm liếc nhau một cái, ánh mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, lại cúi đầu cung kính đáp:
"Vâng, thưa chủ nhân cùng phu nhân, hai người đi đường cực khổ ạ."