Chiêm Mỗ Tư chợt ngẩn ra, như bị điện giựt, nhiệt tình như lửa ở trong người, vào lúc này đã biến thành lạnh lẽo.
Người phụ nữ này, vậy mà muốn mạng của hắn? Đây là cô tự nguyện lên giường với mình, là nguyên nhân gọi hắn là ông xã sao?
"Em lừa tôi?" Chiêm Mỗ Tư mất hết hi vọng nhắm hai mắt lại, thất vọng nói.
Lạc Tích Tuyết lạnh lùng đẩy hắn ra, tuy trong lòng vẫn đang run run, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
"Tôi chỉ dùng cách giống anh đối phó anh mà thôi." Cô dùng vẻ mặt nhàn nhạt nhìn hắn.
Chiêm Mỗ Tư liền khó hiểu: "Cách gì? Vì sao em lại đối phó tôi?"
Lạc Tích Tuyết nắm chặt hai quả đấm, ngẩng đầu đón nhận con ngươi của hắn: "Anh dám nói, anh không có tìm người đi giết Tiếu Vũ Trạch?"
Sắc mặt Chiêm Mỗ Tư trở nên trắng xanh, đột nhiên sống lưng cứng đờ theo phản xạ có điều kiện, trong mắt thoáng hiện cảm nhận phức tạp.
Cô lại biết rõ như vậy? Là ai nói cho cô biết?
Nhìn nét mặt Chiêm Mỗ Tư như ngầm thừa nhận, trái tim Lạc Tích Tuyết liền co rút.
Đến lúc vừa nãy, cô vẫn luôn ôm một chút hi vọng, hắn sẽ không tàn nhẫn như thế, anh Vũ Trạch chết không phải là hắn làm. Cho nên cô chỉ đâm trúng ngực của hắn, không có đâm vào chỗ yếu của hắn.
Nhưng mà hắn như thế, lại làm cho cô đón nhận kích thích đau xót, hắn thật sự phái người giết anh Vũ Trạch.
"Vì sao phải giết anh ấy? Anh đã biết thân phận nằm vùng của anh ấy lâu rồi phải không? Anh cố ý muốn lợi dụng tôi, phải hay không?" Lạc Tích Tuyết hỏi tới, nước mắt cũng chảy ra.
Một phút trước bọn họ còn ở trên giường liều mình dây dưa, bây giờ lại đối chọi gay gắt, loại biến hóa này không phải là rất buồn cười sao? Thậm chí, trên thân thể cô, còn sót lại hương vị của hắn, chỉ là ngoài hơi âm của hắn, cô không biết, một giây sau, lại sẽ xảy ra chuyện gì làm cho cô đau lòng!
Vẻ mặt Chiêm Mỗ Tư khẽ biến nặng nề, khóe mắt đảo qua thân thể trần trụi ở bên ngoài của cô, một vùng hôn ngân lớn có đậm có nhạt trên thịt làm cho người nhìn cảm thấy đau lòng.
Hắn không nhịn được mà nhăn mày lại, chính mình vừa mới cô mơ hồ ngôn ngân ở trên người cô , cô rên rỉ say mê còn vang bên tai rõ ràng, cái thân thể mềm mại này đã từng dịu dàng dán sát ở dưới thân hắn, trằn trọc đòi hỏi, lúc này, cô lại để cho hắn có cảm giác xa lạ cách xa như vậy!
Toàn bộ chuyện xảy ra vừa rồi đều là mơ sao? Nhưng mà, vì sao hắn lại cảm thấy chân thật như vậy?
Cổ họng hắn khàn khàn, giọng nói khô khốc, có một câu, hắn đã muốn hỏi cô từ lâu, nhưng mà, không chính tai nghe cô nói, hắn thật sự rất không cam lòng.
"Mỗi lần em ở trên giường với tôi, có một lần nào là xuất phát từ trong lòng hay không?" Nhìn đôi mắt của cô khiến người ta bị cuốn hút, vẻ mặt lạnh lẽo, Chiêm Mỗ Tư gian nan nhúc nhích cổ họng, sau một lúc lâu, hắn cắn răng nói một câu nói.
Lạc Tích Tuyết giật mình kinh ngạc, nghĩ tới những hình ảnh triền miên nhiệt tình, cô không nhìn được mặt đỏ tim đập, nhưng mà, hiện tại nói những thứ này, thật sự cần thiết sao? Từ đầu đến cuối hắn đều xem cô là cô gái kia, cần gì phải làm bộ bị thương chứ?
Đột nhiên trong lòng cô nổi lên một ngọn lửa không tên, vấn đề phải là cô hỏi mới đúng, Không phải Lisa đã nói hắn yêu một cô gái giống y như cô sao? Vậy mội lần hắn và cô lên giường, cũng không coi cô như thế thân sao?
Lạc Tích Tuyết dùng vẻ mặt gat gắt nhìn hắn, giọng căm hận trả lời: "Không có, một lần cũng không có, tôi hận anh còn không kịp, làm sao có thể thật lòng với anh."
Chiêm Mỗ Tư phẫn nộ muốn điên, hắn không kiềm chế được cao giọng quát to : "Em lại dám gạt tôi? Chính là vì một Tiếu Vũ Trạch, em có thể trở mặt thành thù với tôi có phải không? Cuối cùng trong lòng em vẫn thích anh ta?"
"Tôi thích ai, không thích ai, đó là chuyện của tôi, không quan hệ gì tới anh!" Lạc Tích Tuyết nhíu mày đẩy hắn ra, muốn tránh đi cái đề tài này.
Lại không đoán được, thân thể cao lớn của Chiêm Mỗ Tư, bị cô đẩy như vậy, lại ngã trên mặt đất.
Lúc này cô mới ý thức được, mình vừa mới làm hắn bị thương, mà người đàn ông này, lại chịu đựng đau đớn không có phản ứng lâu như vậy.
Lúc này máu chảy thẳng theo miệng vết thương của hắn, trên mặt của hắn cũng đầy mồ hôi lạnh, cả người trắng xanh suy yếu.
Hắn bắt được vạt áo của cô, kéo nàng đến bên cạnh mình: "Không được đi!"
"Anh muốn thế nào?" Lạc Tích Tuyết vốn không muốn rời khỏi, cô làm hắn bị thương, làm sao cô còn có khả năng trốn ra ngoài?
Tay của Chiêm Mỗ Tư dính đầy máu tươi, ôm chặt cô vào lòng, đầu để ở cằm của cô: "Tôi muốn em gả cho tôi!"
"Anh điên rồi?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, không phải hắn đã kết hôn rồi sao?
"Lisa, cô ta không phải ——" Lúc Chiêm Mỗ Tư nặng nề mở miệng chuẩn bị giải thích.
Lúc này, đột nhiên một đám bảo vệ từ ngoài cửa ùa vào, nhìn thấy tình hình này, ào ào rút súng lục ra nhắm ngay cô gái to gan lớn mật này, lại dám làm hại ông chủ của bọn họ, trong lúc này, không khí trở nên căng thẳng.
Tình hình trước mắt, làm cho Lạc Tích Tuyết có chút không phản ứng kịp, cô ngơ ngẩn nhìn máu chảy, vẻ mặt trắng bệch của Chiêm Mỗ Tư, con dao trong tay,"Leng keng" một tiếng rơi xuống sàn nhà đá cẩm thạch, phát ra tiếng động thâm thúy.
Chiêm Mỗ Tư cắn răng, chống đỡ thân thể, hắn nâng cằm Lạc Tích Tuyết lên, đôi mắt sáng quắc đến gần cô: "Cho em hai lựa chọn, gả cho tôi hay là —— chết! ! !"
Lạc Tích Tuyết cắn môi, âm thầm nắm chặt tay. Người đàn ông này muốn dùng mạng của cô ép cô sao? Nếu cô không đồng ý, có phải hắn sẽ giao cô cho những người đàn ông này xử lý không?
"Ông chủ!" Đám bảo vệ trong phòng kinh ngạc, rõ ràng người phụ nữ này làm ông chủ bị thương, vậy mà ông chủ không giết cô, ngược lại ép buộc cô gả cho hắn, chẳng lẽ ông chủ thật sự rất thật lòng với cô?
"Ngậm miệng!" Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng quát, trên trán hắn vẫn ứa ra mồ hôi lạnh, nhưng vẫn kiên trì thở hổn hển, muốn nghe đáp án của Lạc Tích Tuyết: "Gả cho tôi, hả?"
"Tôi không cần!" Lạc Tích Tuyết cắn môi, quay mặt qua chỗ khác, nhưng mà nước mắt không nhịn được mà chảy xuống. Nào có người nào cầu hôn như hắn? !
"Em thà chết cũng không muốn ở bên cạnh tôi?" Chiêm Mỗ Tư hổn hển rống to, trên mặt rất thất vọng, đột nhiên cảm xúc trở nên gắt gỏng, hắn không chút thương tiếc bóp chặt cổ của Lạc Tích Tuyết, nếu cô không quý trọng sinh mạng của mình chút nào, sao bản thân mình phải đa tình?
Hô hấp của Lạc Tích Tuyết càng ngày càng mỏng manh, tùy ý để bàn tay to của hắn đẩy cô cận kề cái chết, trong đầu lại rõ ràng lạ thường —— nếu không giết được hắn, vậy thì chết ở trong tay hắn, xem như cô cũng không làm... hắn thất vọng, không làm ... anh Vũ Trạch thất vọng, vì thế cô vứt bỏ vùng vẫy.
Không ngờ, bỗng nhiên Chiêm Mỗ Tư lại buông lỏng tay ra, đẩy cô qua một bên, lạnh lùng nói: "Cô biến, biến càng xa càng tốt, tôi không bao giờ muốn gặp lại cô nửa ——"
"Anh đồng ý thả tôi đi?" Lạc Tích Tuyết có chút kinh ngạc mở to đôi mắt mê người.
Vẻ mặt Chiêm Mỗ Tư lạnh lùng, nói từng từng chữ giống như mũi đao : "Cô cho rằng cô là ai? Đừng đánh giá mình quá cao, tôi không cần giữ lại người phụ nữ không thích tôi ở bên cạnh, dù sao cô chỉ là một người đàn bà dâm đãn mà thôi, tôi đã chán từ lâu rồi!