Lạc Tích Tuyết cũng nâng mắt nhìn qua, chỉ thấy người đàn ông đang chậm rãi bước xuống cầu thang,hai chân thon dài thẳng tắp bước xuống từng bước một
Trên bữa tiệc, có vô số ánh mắt nhìn về phía hắn, hắn lại trầm tĩnh tao nhã, bình thản ung dung.
Bộ âu phục gọt giũa vừa vặn cả người, thân hình cao lớn tuấn dật, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, một đôi mắt xanh lam hơi hơi xếch lên, mang theo vài phần tà mị mê hoặc, khóe miệng hơi hơi giơ lên, lại có vài phần hời hợt ngạo mạn, góc cạnh bén nhọn như ra mũi nhọn sắc bén sâu thẳm của thanh kiếm vượt ra khỏi vỏ, người đàn ông như vậy thì từ nhỏ đã đứng ở trên cao, mặc cho người khác ngưỡng mộ.
Phụ nữ ở đây, vẫn vì sự xuất hiện của người đàn ông này mà cảm phục.
Lạc Tích Tuyết sợ đến ngây người.
Quá giống, thật sự quá giống!
Trên thế giới này thật sự có hai người giống nhau sao?
Người trước mắt là Chiêm Mỗ Tư, quả thực so với tưởng tượng của cô về Lạc Thiên Uy sau khi trưởng thành không có gì khác nhau!
Lúc này, người xung quanh nói cái gì, tất cả cô đều không nghe được.
Hai mắt chỉ chăm chú nhìn chằm chằm người đàn ông kia, trong mắt lộ ra nhiều cảm xúc phức tạp.
Đột nhiên, như là cảm nhận được, bỗng chốc tầm mắt của Chiêm Mỗ Tư cũng rơi vào trên thân thể cô, giữa khoảng cách và vô số người hắn dùng đôi mắt câu hồn đoạt phách cùng ánh mắt của cô giao nhau, lại lạnh nhạt mà bình tĩnh.
Lạc Tích Tuyết nghe thấy tiếng lòng đang run rẩy của bản thân, cổ họng của cô như có thứ cứng rắn gì ngăn chặn, khó mà hít thở, chỉ có thể mở mắt nhìn thẳng vào hắn.
Đúng lúc này, đột nhiên có một đôi tay ấm áp gắt gao bọc lấy cô, Lạc Tích Tuyết nhanh chóng quay đầu nhìn.
Tiếu Vũ Trạch gần bên cô, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy? Em nhìn thấy cậu ta rồi hả ?"
"Ừm, anh ta thật sự rất giống Lạc Thiên Uy." Lạc Tích Tuyết gật gật đầu, ánh mắt lại nhìn qua.
Chỉ là lúc này Chiêm Mỗ Tư' đã bị một đoàn trai gái vây quanh, mấy người đàn ông vội vàng hỏi han ân cần, thân thiện không thể tưởng nổi. Mấy người phụ nữ lại nhìn hắn tràn đầy khiêu khích, hận không thể dùng hết tất cả thủ đoạn, chỉ vì để cho đàn ông liếc mắt nhìn trúng mình.
"Xem ra chúng ta chen vào không được." Tiếu Vũ Trạch tiếc nói, hắn cho rằng đưa Lạc Tích Tuyết tới bữa tiệc này, liền có cơ hội tiếp xúc với Chiêm Mỗ Tư, lại không nghĩ căn bản là bọn họ không cách nào tới gần hắn.
"Trước tiên đợi một chút, có lẽ một lát mọi người có thể tản ra." Lạc Tích Tuyết kiên nhẫn khuyên bảo. Nếu đến đây, cô muốn điều tra rõ ràng.
Lạc Tích Tuyết kéo cánh tay Tiếu Vũ Trạch, đi lấy một ly nước trái cây trên tay người hầu, sau đó đi tới một nơi thoáng mát, nhưng không có phát hiện phía sau có ánh mắt thủy chung, gắt gao đi theo cô.
Bốn phía Chiêm Mỗ Tư vẫn đứng đầy người, hắn vẫn mỉm cười nhìn mọi người, nhưng bất luận bọn họ nói cái gì, hắn cũng không phản ứng lại một ai, chỉ có ánh mắt thủy chung ngóng về một hướng hư vô.
"Tích Tuyết, hay là chúng ta đi về trước đi?" Đợi gần một tiếng, Tiếu Vũ Trạch thấy sắc trời đã tối, nơi này lại là những người phức tạp, bọn họ không trở về hắn lo lắng sẽ có nguy hiểm.
Lạc Tích Tuyết nhìn ra lo lắng trong mắt Tiếu Vũ Trạch, cho dù cô còn muốn ở lại đợi lát, nhưng cũng không thể không gật gật đầu: "Được, em đi nhà vệ sinh một chút."
Nói xong, cô rời khỏi Tiếu Vũ Trạch, một mình một người đi vào nhà vệ sinh.
Lúc từ nhà vệ sinh đi ra, Lạc Tích Tuyết nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm, quả thật cô nên rời khỏi.
Lại không nghĩ rằng, lúc cô rẽ ngoặt, dưới chân lại giẫm lên nước đọng trên mặt đá cẩm thạch trơn trượt.
"A!" Lạc Tích Tuyết hoảng sợ hét một tiếng.
Đồng thời, thân thể cũng mất thăng bằng nhanh chóng ngã về phía trước.
Bỗng nhiên, mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sắp phải hôn môi với mắt đất lạnh băng, đúng lúc một cánh tay rắn chắc nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô một, dùng một chút sức, bỗng nhiên thân thể của cô ngã vào một lồng ngực rắn chắc ấm áp.
Nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông xuyên qua quần áo mỏng, thấm vào da thịt của cô. Lưng của cô gắt gao dán vào trong ngực hắn, thậm chí cũng có thể cảm giác được nhịp tim trầm ổn mà có lực ở giữa ngực người đàn ông.
"Cám ơn anh, anh Vũ Trạch!"
Đương nhiên Lạc Tích Tuyết cho rằng, người cưu cô chính là Tiếu Vũ Trạch, mà khi cô nói ra ba chữ "anh Vũ Trạch" ,rõ ràng cô cảm nhận được thân thể người đàn ông ôm eo nhỏ của cô đang run lên.
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, đột nhiên nhìn vào giữa đầm suối sâu thẳm của người đàn ông.
Chớp mắt một cái, cô dường như bị đứng yên rồi.
Ông trời, khuôn mặt người đàn ông này, thật sự giống như đúc bộ dáng Lạc Thiên Uy.
Ngoại trừ đôi con ngươi kia ——
Hắn là màu xanh lam, mà Lạc Thiên Uy là màu đen giống cô.
Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, chóp mũi tràn đầy toàn bộ mùi hương đặc trưng trên cơ thể đàn ông, suy nghĩ của cô càng thêm hỗn loạn.
Đột nhiên, cô bắt lấy tay Chiêm Mỗ Tư, quả thật trong nháy mắt cô không cách nào suy nghĩ : "Thiên Uy, là anh sao?"
Con ngươi lạnh của Chiêm Mỗ Tư dừng trên người cô, đáy mắt thoáng hiện vẻ khinh thường rồi biến mất, hắn cười khẩy nói: "Cô gái, đây là em muốn thu hút sự chú ý của tôi, cùng diễn trò lạt mềm buộc chặt với tôi sao?"
Thân thể mảnh khảnh của Lạc Tích Tuyết bỗng run lên, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
Vậy mà hắn nghĩ cô cố ý quyến rũ hắn?
"Tôi chỉ là cảm bộ dáng của anh rất giống với một người bạn của tôi." Lạc Tích Tuyết cố gắng giải thích, nhưng cũng là thăm dò.
Cho dù cô biết, khả năng hắn là Lạc Thiên Uy không lớn, nhưng cô cũng hi vọng có thể thật sự làm rõ ràng.
"Phải không?" Chiêm Mỗ Tư' chế giễu cười lạnh, giống như đã sớm dự đoán được cô sẽ nói như vậy, loại tiết mục bắt chuyện này, mỗi ngày cũng không biết hắn đã ứng phó với bao nhiêu người phụ nữ như vậy.
"Tiếp theo, không phải là muốn cách thức liên lạc với tôi chứ?" Hắn khinh thường liếc cô.
Lạc Tích Tuyết ngớ ra một , hai mắt thật sự nhìn hắn quan sát từ đầu đến cuối, lắc đầu thì thào: "Không cần, anh thật sự không phải là anh ấy."
Cho dù bọn họ thật sự rất giống, nhưng một người là người Trung Quốc, một người là ngoại quốc, nhìn kỹ vẫn có khác nhau .
Huống chi, thái độ người đàn ông này lại ngạo mạn vô lễ, thái độ này tuyệt đối không phải là Lạc Thiên Uy.
Lạc Tích Tuyết đã xoay người muốn rời đi.
Nhưng ánh mắt Chiêm Mỗ Tư vẫn dừng ở hướng cô rời khỏi.
"Ông chủ, bọn họ mời ngài và bạn gái nhảy một điệu nhảy!" Phía sau có người tùy tùng đi theo.
Chiêm Mỗ Tư gật gật đầu, ánh mắt rất nóng lòng muốn thử tìm kiếm phụ nữ làm bạn nhảy của hắn.
Bỗng nhiên, khóe mắt hắn thoáng nhìn, thấy Lạc Tích Tuyết kéo cánh Tiếu Vũ Trạch, hai người chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc.
Hắn không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở đây, bước nhanh đi ra phía trước, ngăn trước mặt bọn họ.
"Anh còn có chuyện gì sao?" Lạc Tích Tuyết cùng Tiếu Vũ Trạch đưa mắt nhìn nhau, giật mình nhìn người đàn ông ngăn cản trước mặt họ.
Trên khuôn mặt lạnh lùng Chiêm Mỗ Tư thoáng hiện vẻ sâu xa, hắn đột nhiên cúi người, nho nhã lễ độ đi tới trước mặt Lạc Tích Tuyết.
"Tiểu thư, có thể có vinh hạnh mời em nhảy một điệu nhảy hay không?"
Khóe miệng hắn hơi hơi giơ lên, cúi người nhìn cô, vươn bàn tay thon dài hoàn mỹ ra, mời cô cùng nhảy.