Lạc Tích Tuyết liều mạng kìm nén nước mắt, đứng dậy ôm lấy Lạc Thiên Uy, đầu để trên bờ vai hắn, nước mắt liền chảy xuống, nhỏ giọt thấm vào quần áo hắn.
"Tích Tuyết, em làm sao vậy?" Nhận ra được sự khác thường của cô, Lạc Thiên Uy cúi đầu nhìn cô.
Lạc Tích Tuyết lắc đầu, không chịu ngẩng đầu lên, cô không muốn để cho Lạc Thiên Uy nhìn thấy nước mắt của mình.
"Không có việc gì, chỉ là muốn ôm anh." Cô vô lực nói.
Lạc Thiên Uy dơ tay ôm cô vào lòng, hôn môi lên trán cô nói: "Ngoan, ngày mai ba muốn phái tôi đi công tác ở nước ngoài, chờ tôi trở lại."
Em trai muốn đi công tác sao? Trước mắt Lạc Tích Tuyết liền sáng lên, cơ hội tốt như thế.
Suốt cả một buổi tối, Lạc Thiên Uy ôm cô đi vào giấc ngủ, Lạc Tích Tuyết cũng không có vùng vẫy.
Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Thiên Uy mới lưu luyến không rời chào tạm biệt cô, mà cô còn rất bình tĩnh kêu hắn đi đường cẩn thận.
Đến lúc giữa trưa, người hầu Lạc gia thay ca, Lạc Tích Tuyết thừa dịp mấy bảo vệ canh giữ cô đi ăn cơm trưa, len lén chạy tới một nhà thuốc gần đó.
Cô mua thuốc phá thai! !
Bởi vì lo lắng đến bệnh viện, thì chuyện mình mang thai sẽ bị lộ, cô đành phải tự mình đi nhà thuốc mua thuốc, chuẩn bị xoá sạch đứa nhỏ.
Nhìn mấy viên thuốc màu đen trong tay, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy từng đợt sợ hãi chui vào trong lòng.
Uống những viên thuốc này, con của cô liền không còn nửa, quan hệ của cô cùng em trai sẽ kết thúc chứ? Tội ác này nên kết thúc, dù cho cô phải trả giá bằng máu và tính mạng.
Con à, thực xin lỗi, không nên trách mẹ, mẹ cũng không có cách, con căn bản không nên đến thế giới này!
Trở lại phòng ngủ, Lạc Tích Tuyết cài chốt cửa lại, ngồi ở bên giường, ngẩn người nhìn chằm chằm mấy viên thuốc.
Dù đã hạ quyết tâm, nhưng suy cho cùng cũng là máu mủ ruột thịt của bản thân, muốn cô chính tay bóp chết nó, bao giờ cũng cần một chút dũng khí .
Lúc này, “Ầm” một tiếng chốt cửa phòng liền bị đá văng, Lạc Thiên Uy đứng ở ngoài cửa.
Em trai đã trở lại? Làm sao có thể nhanh như vậy?
Trong lòng Lạc Tích Tuyết luống cuống, cầm mấy viên thuốc lên nhét vào miệng, sau đó bưng nước lên uống vào, thuốc vào bụng.
Lạc Thiên Uy đi tới, trên khuôn mặt anh tuấn ẩn chứa tức giận: "Lạc Tích Tuyết, ban ngày ban mặt em đóng cửa chặt như thế làm gì?"
"A? Tôi" Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, ấp úng bịa chuyện để viện cớ: "Tôi có chút không thoải mái, muốn nghỉ ngơi một chút, sợ bị người khác quấy rầy."
"Không thoải mái?" Quả nhiên lấy cớ này rất có ích, Lạc Thiên Uy vừa nghe cô nói không thoải mái, giận dữ liền biến mất, vội vàng chạy tới bên người cô, ân cần hỏi: "Bụng vẫn không thoải mái sao? Đi, tôi đưa em đi bệnh viện xem xem, đừng nên kéo dài bệnh thêm."
"Không cần! Tôi không sao, chỉ là có chút choáng váng đầu." Lạc Tích Tuyết lập tức giữ chặt hắn, nhân cơ hội nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, anh không phải đi công tác sao? Sao đã trở về nhanh như vậy?"
"Hạng mục này bị Lãnh Khinh Cuồng đoạt lấy, gần đây cũng không biết anh ta làm sao, luôn đoạt mối làm ăn của Lạc thị." Đôi mắt sâu thẳm của Lạc Thiên Uy đảo quanh trên mặt Lạc Tích Tuyết.
Lạc Tích Tuyết vội vàng vì bản thân mà cãi lại: “Anh đừng nhìn tôi như vậy, cũng không liên quan tới tôi! Tôi đã rất lâu chưa gặp anh ấy rồi."
"Tôi không phải nghi ngờ em, chỉ là cái tên Lãnh Khinh Cuồng này gần đây càng ngày càng hung hăng càng quấy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tiêu diệt anh ta!" Trong mắt Lạc Thiên Uy hiện lên một tia thâm hiểm.
Lạc Tích Tuyết bĩu môi không nói gì, đàn ông chỉ thích tranh giành, thực không có ý nghĩa.
"Anh có việc vội vàng thì đi trước đi, tôi muốn ngủ." Cô ngáp một cái, nghĩ đến một hồi thuốc có tác dụng, muốn đẩy hắn rời khỏi sớm một chút.
Ai ngờ Lạc Thiên Uy chẳng những không có ý rời khỏi, ngược lại cởi quần áo ra, đến nằm bên cạnh Lạc Tích Tuyết.
"Hôm nay dậy thật sớm, tôi cũng mệt mỏi, ngủ cùng em một lát." Hắn ôm cô từ phía sau.
Trong lòng Lạc Tích Tuyết kêu khổ, dường như ông trời cũng không quan tâm cô, rất không dễ dàng mới có cơ hội này, chẳng lẽ cứ bị phá hủy như vậy sao?
Nhưng mà vừa lúc, cô đã đem thuốc phá thai uống hết, đến lúc đó chỉ có thể nói là tự nhiên sanh non, mới có thể lừa gạt qua cửa?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lạc Tích Tuyết nằm ở trên giường, giống như tù binh chờ đợi tuyên án, không biết bản thân sắp gặp phải cái gì, giờ phút này cô giống như là người chết đuối, khẩn trương, sợ hãi từng đợt rồi lại từng đợt đánh úp về phía cô.
Lạc Thiên Uy ở bên cạnh đã ngủ thật say, trong lúc ngủ mơ lại vẫn ôm chặt cô, trên mặt cười nhẹ an tâm.
Bên trong mở điều hòa, nhiệt độ đã rất thấp, nhưng Lạc Tích Tuyết lại khẩn trương rơi xuống một giọt mồ hôi lớn, trong lòng sốt ruột mãi.
Cô muốn nhẹ nhàng đẩy ra Lạc Thiên Uy xuống giường, tìm một góc trốn đi để chịu đựng đau đớn, ai ngờ cánh tay sắt của hắn không chút động đậy.
Đợi thật lâu thuốc còn chưa có tác dụng, cô không khỏi lo lắng: cái thuốc phá thai này có phải là thật hay không? Sẽ không phải là cô mua thuốc giả ở nhà thuốc chứ?
Lại mấy chục phút trôi qua, đối với Lạc Tích Tuyết mà nói mỗi một phút cũng là sống một ngày bằng một năm, rốt cục, bụng dưới truyền đến từng cơn đau bụng âm ỷ.
Bởi vì thường đau bụng kinh, cô sợ nhất là đau đớn, bất luận đau đớn nhỏ gì đều khiến cho cô sợ hãi, khó chịu không thôi.
Nhưng đứa nhỏ này nhất định phải xóa sạch, đau đớn lần này cũng nhất định cô phải chịu được.
Dần dần, cơn đau bụng tăng mạnh, cô cắn chặt răng, hai má trắng xanh, mồ hôi rơi như mưa, hai tay gắt gao ấn chặt bụng, hi vọng làm như vậy có thể giảm bớt đau đớn.
Nhưng không nghĩ tới đau đớn khi sẩy thai, so với đau bụng kinh mãnh liệt hơn nhiều.
Đau đớn trong cơ thể theo thời gian trôi qua càng ngày càng gay gắt, càng ngày càng mãnh liệt, giống như một thanh đao nhỏ quấy rối ở trong bụng cô, đã vượt qua khả năng chịu đựng cực hạn của cô.
Rốt cục, cô không chịu đựng được, cắn nát môi, khẽ lên tiếng rên rĩ.
Tiếng rên rĩ xì xầm làm Lạc Thiên Uy tỉnh ngủ, hắn tỉnh ngủ mở to mắt, quay đầu vừa thấy, liền sợ hãi.
"Tích Tuyết, em làm sao vậy? Sao lại chảy nhiều mồ hôi như vậy? Chỗ đó không thoải mái?" Hắn đỡ bờ vai cô, thất thanh hô to.
Lạc Tích Tuyết há to mồm, nhưng mà cuối cùng vẫn không có sức trả lời hắn, cảm giác bây giờ của cô giống như là lóc từng miếng thịt, toàn thân đều chịu đựng cực hình, trong lòng một mảnh thê lương.
Đây là của báo ứng của cô sao? Cùng em trai xảy ra quan hệ trái đạo lý, sẽ bị ông trời trừng phạt, đau khổ này nhất định là để chuộc lỗi cho tội ác!
"Em, có phải có kinh rồi hay không?" Lạc Thiên Uy do dự một chút, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô hỏi.
Hắn nhớ rõ lần trước lúc cô có kinh, cũng là đau thành cái dạng này, chỉ là bây giờ nhìn qua hình như là nghiêm trọng hơn lần trước.
Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt lắc đầu, nước mắt đan xen mồ hôi đã làm tầm mắt của cô lờ mờ.
Muốn cô nói như thế nào với em trai? Nói cho hắn biết cô tàn nhẫn như vậy, chính tay xóa sạch con của bọn họ hay sao?
Bụng dưới đau đớn như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, càng ngày càng mãnh liệt, giờ phút này, cô đã không có hơi lực để ý tới Lạc Thiên Uy, chỉ cảm thấy một cổ hơi nóng phá vỏ trào ra.
Cô cảm giác được rõ ràng, dòng chất lỏng có mùi tanh giống như dòng suối nhỏ chảy ra bên ngoài cơ thể, lập tức ướt sũng quần áo mỏng manh.
Lúc mơ hồ, Lạc Tích Tuyết thấy được trên quần, trên giường, trên mặt đất đều đã dính đầy máu tươi.
Nhiều máu như thế, chói mắt như thế.
Lạc Thiên Uy cũng thấy được, hắn nhất định là hiểu được cô đã xảy chuyện gì, hét lớn một tiếng, liền ôm lấy Lạc Tích Tuyết xông ra ngoài.
Giữa đau đớn, Lạc Tích Tuyết cảm giác máu ở phía dưới cơ thể mình vẫn không ngừng chảy ra, hơi sức trong cơ thể tựa như bị rút ra từng chút, ý thức mất đi từng chút.
Giọng nói Lạc Thiên Uy run rẩy khẩn trương ở bên tai cô vang lên : "Tích Tuyết! Tuyết Nhi của tôi! Đừng sợ, tôi đưa em đến bệnh viện!"
Chỉ là ý thức của Lạc Tích Tuyết càng ngày càng mơ hồ, lúc này ngón tay không chút hơi sức gắt gao ôm lấy cánh tay Lạc Thiên Uy, rốt cục mệt mỏi rũ xuống, cuối cùng, cô rơi vào hôn mê.
Trong bóng đêm, tựa hồ có tiếng bước chân đi qua lại vội vã, tiếng nói chuyện ồn ào, có tiếng quát tháo vội vã cuồng loạn, vang lên ở bên tai.
Dần dần, dần dần, toàn bộ đều cách xa cô, cô giống như ngã vào giữa vực sâu vạn kiếp bất phục.
Giống như cách một thế kỷ lâu như vậy, Lạc Tích Tuyết rốt cục chậm rãi tỉnh lại, chỉ là bụng dưới vẫn thỉnh thoảng truyền đến từng cơn đau nhức, giống như đã đi tới cửa địa phủ một chuyến.
Cô nặng nề mở mí mắt, chiếu vào mắt là vẻ mặt lo lắng của Ngũ Khiết, Lạc Thiên Uy đã điều Ngũ Khiết trở lại chăm sóc cô.
Nhìn thấy Lạc Tích Tuyết tỉnh dậy, Ngũ Khiết lộ ra nét tươi cười vui mừng: "Tiểu thư, cô thức dậy. Muốn uống nước không?"
Lạc Tích Tuyết suy yếu gật đầu, liền uống vài ngụm nước trong cốc trên tay Ngũ Khiết.
Mà khi cô quay đầu vừa thấy, Lạc Thiên Uy đang ngồi ở trên sofa trong góc phòng bệnh, đôi con ngươi sắc bén lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Khuôn mặt của hắn u ám lại tiều tụy, trong mắt đầy tơ máu, tựa như là cả đêm đều không có chợp mắt, ngay cả râu cũng dài hơn.
Em trai giống như trong vòng một đêm lớn hơn rất nhiều.
Không hiểu sao trong lòng Lạc Tích Tuyết rùng mình một cái, cô khó hiểu nhìn qua Ngũ Khiết, nhưng Ngũ Khiết lại tránh được tầm mắt của cô, không nói được một lời, cúi đầu đi ra ngoài cửa.
Tất cả phòng bệnh đều đã an tĩnh, một không khí quái dị nói không nên lời quanh quẩn ở chung quanh, đây, đều là vì Lạc Thiên Uy.
Tuy nhiên hắn không nói một lời, nhưng mà giống như một áp lực vô hình đè lên Lạc Tích Tuyết, cô chỉ cảm thấy không khí hít thở không thông ngay cả hô hấp cũng đã bắt đầu khó khăn.
Lạc Tích Tuyết lấy hết dũng khí nhìn qua Lạc Thiên Uy, chỉ thấy trên khuôn mặt tiều tụy của hắn ngưng tụ đau khổ, đúng, là đau khổ, đau khổ khắc cốt ghi tâm.
Lạc Tích Tuyết ngơ ngác nhìn hắn, trong đau khổ còn kèm theo phẫn nộ, mà dưới ánh nhìn chăm chú của cô, sự phẫn nộ này càng ngày càng mãnh liệt, bổ nhào thẳng về phía cô.
Ngay sau đó, Lạc Thiên Uy đến trước giường, hai tay nắm chặt bả vai Lạc Tích Tuyết, sức lực to lớn, quả thực muốn bóp nát bả vai cô.
Lạc Tích Tuyết nhíu mày, kêu đau một tiếng: "Đau!"
"Em người phụ nữ nhẫn tâm này, thì ra em cũng sẽ đau!" Lạc Thiên Uy nghiến răng nghiến lợi rống to với cô.
Lòng Lạc Tích Tuyết trầm xuống, chỉ cảm thấy giọng gầm thét chấn động của hắn làm cho đầu cô bị choáng.
Cô giương mắt nhìn về phía Lạc Thiên Uy, chỉ thấy trong mắt hắn không chỉ có tơ máu còn bị lõm xuống, còn chứa đựng phẫn nộ, thậm chí còn có hận ý.
Lạc Tích Tuyết cứ nhìn hắn như vậy, bỗng nhiên hiểu ra cái gì, cuối cùng là mệt mỏi nhắm mắt lại.