Giọng nói của cô bình tĩnh đến mức kỳ lạ, nhưng trong lòng lại không ngừng kịch liệt đấu tranh.
Cô thật sự không thể cùng em trai của mình tiếp tục mối quan hệ thân xác điên cuồng này nữa, bọn họ là chị em thỉnh thoảng vụng trộm như thế này đã là tội ác rồi không thể đem mối quan hệ này kéo dài được.
Hãy để cho việc này kết thúc đi, cô khổ sở nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài còn ứ đọng những giọt nước. Lạc Thiên Uy cúi người xuống, con ngươi không hề chớp nhìn chằm chằm cô, trong mắt ẩn chứa ý lạnh thâm trầm phức tạp.
Bất chợt, bên tai Tích Tuyết truyền đến âm thanh chói tai của tiếng kéo, cô kinh ngạc mở to hai mắt, lại thấy Lạc Thiên Uy cứ như vậy mạnh mẽ đâm vào cô.
“Thiên Uy bây giờ là buổi sáng!” Cô giùng giằng tốt bụng nhắc nhở anh, trời đã sáng rồi. Lạc Thiên Uy không nói gì, chỉ nâng eo nhỏ của cô lên mặc kệ bất kỳ lời nói nào của cô, dùng sức mạnh mẽ đâm vào, mõi lần đâm là đâm đến chỗ sâu nhất.
“A Thiên Uy, không cần, tôi không chịu nổi!” thân thể của cô đã không thể nào chịu đựng được nữa, anh muốn cô cả đêm rồi, lại còn đòi lấy như vậy nữa, cô cảm thấy cả người như sắp hỏng mất, nếu tiếp tục nữa cô sẽ chết mất.
Lạc Thiên Uy liều mạng, trong mắt đỏ thẳm con tức giận, liên tục va chạm, không có ngừng nghỉ. Anh giống như dã thú, ở trên người cô liên tục gặm cắn tạo ra vô số vết đỏ, như không chảy máu thì không dừng tay vậy.
Lạc Tích Tuyết bị anh hành hạ quả thật đau muốn bất tỉnh, trong miệng không ngừng kêu:”Không cần, không cần ô ô”.
Cuối cùng cô không chịu đựng được nữa mà khóc rống lên, Lạc Thiên Uy nhìn thấy cô khóc thảm thương như vậy thì thân thể cứng đờ, lui ra ngoài, tâm cũng muốn nhéo lại. Nhưng không lâu sau đó anh lại tiếp tục nhào tới, lần nữa giữ chặt eo của cô, so với vừa rồi thì càng dùng sức hơn.
Đau, đau, đau. Đây là ý thức còn sót lại duy nhất của Tích Tuyết. Lúc trước ở trong phòng bếp quấn quýt với anh là cảm giác mỹ diệu, hiện tại cảm giác đó không còn nữa mà chỉ còn lại toàn thân như bị xé rách, mỗi cái đụng của anh đối với cô mà nói là sự đòi mạng.
Anh đem thân thể của cô lần nữa kéo tới, điều chỉnh tư thế để cho cô nửa quỳ nửa nằm trên giường lần nữa dã man đâm tới. Đau đớn mãnh liệt lần nữa kéo tới làm cho cô gian nan thở hổn hển, đến cuối cùng ngay cả hô hấp cũng khó khắn.
Chiếm đoạt không ngừng nghỉ, Lạc Thiên Uy giống như một con thú bị nổi điên, lại đem cô hành hạ suốt cả một buổi sáng. Cả đêm cộng vơi cả buổi sáng làm cho toàn thân Tích Tuyết rã rời, hoàn toàn không có chút hơi sức nào.
Cô khóc đến khàn cả tiếng, cuối cùng Lạc Thiên Uy xỏ xuyên qua đâm đến nơi sâu nhất, sau đó ngã xuống giường giống như mất đi toàn bộ sức lực. Cả quá trình Lạc Thiên Uy một câu cũng không nói, anh vẫn duy trì sự trầm mặc, dùng sức tàn phá cô. Khi tất cả kết thúc, anh vẫn như cũ không nói gì, Lạc Tích Tuyết cho là anh sẽ giống như trước đây cưỡng bách cô nói ra lời thương anh. Nhưng lần này không có, môt câu cũng không có. Thậm chí không có nhìn cô lấy một cái, chỉ kéo khoá quần trong mắt không có chút độ ấm nào, cứ như vậy xoay người rời đi.
Lòng của cô trong phút chốc rơi xuống đáy cốc, anh coi cô là cái gì đây? Công cụ ấm giường hay là một con gái điếm? Thân thể đã đau đến chết lặng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tuỵ của cô còn chưa khô nước mắt, tuyệt vọng cùng vô dụng cắn nuốt cô, cô nằm lỳ ở trên giường, khóc ngất đi. Thời điểm mở mắt ra lần nữa đã là buổi tối.
Một vầng trằng sáng xuyên thấu qua rèm cửa, thẳng chiếu trên chiếc giường của cô. Tích Tuyết miễn cưỡng chống thân thể lên, bước từng bước về phía phòng tắm, bất tri bất giác để nước nóng xối lên những vết thương, đau khiến cho cô phải hít hơi lạnh.
Thật vất vả mới tắm xong ra ngoài, dì Ngô đã gõ cửa, muốn cô đi xuống phòng khách nói là có khách tới nhà. Lạc Tích Tuyết khẽ lên tiếng, đơn giản sửa sang lại mọi thứ liền đẩy cửa đi xuống lầu.
Ai ngờ vừa mới xuống lầu đập vào mắt là một hình ảnh vô cùng chói mắt. An Ny Na một thân quần áo ngắn cũn cỡn giờ phút này đang ngồi dạng hai chân trên đùi của Lạc Thiên Uy, kê vào lỗ tai của hắn nói những điều thù thầm gì đó mà cả gian phòng khách không ngừng truyền đến âm thanh cười đùa của hai người.
An Ny Na một đầu tóc quăn xinh đẹp vén lên, gương mặt xinh đẹp động lòng người nhưng không mất đi sự quyến rũ, cô kéo cánh tay của Lạc Thiên Uy thân mật dựa trên bả vai của hắn, đôi mắt to sáng ngời cộng thâm hạnh phúc trên gương mặt càng làm cho cô ta thêm phần sinh động đầy sức sống.
Lạc Tích Tuyết cưỡng bách dời tầm mắt của mình, đáy lòng toát ra tia khổ sở, An Ny Na khoé miệng hạnh phúc cười làm cô cảm thấy châm chọc cho bản thân mình. Mấy giờ trước, Lạc Thiên Uy còn đè ép cô cùng cô làm ra chuyện thân mật như vậy nhưng trong chớp mắt anh lại có thể ôm người con gái khác, còn cho cô ta nụ cười sủng ái.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy vô lực, tâm tình buồn bực không vui sớm đã loạt vào mắt của Lạc Chấn Long.
“Tích Tuyết, con không khoẻ chỗ nào sao?”Lạc Chấn Long quan tâm nhìn cô, phát hiện sắc mặt của cô thật sự rất kém.
Lạc Tích Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu một cái:”Con không sao, có thể do lạnh nên cảm thấy trong người không thoải mái”.
“Tích Tuyết, con phải chăm sóc tốt cơ thể, có gì ba sẽ mời bác sĩ riêng đến xem cho con?” Lạc Chấn Long vuốt ve mái tóc thật dài của cô, lo lắng hỏi.
“Không cần đâu ba, con không sao”. Lạc Tích Tuyết cạy mạnh nói, cô không muốn để cho Thiên Uy biết cô vì anh mà cảm thấy khó chịu.
Hít sâu một hơi, Lạc Tích Tuyết chuẩn bị đến phòng ăn dùng cơm, chợt sau lưng truyền đến âm thanh của An Ny Na gọi cô lại.
“Chị!” An Ny Na cười ngọt ngào đi đến trước mặt của Lạc Tích Tuyết. Thân thể của Tích Tuyết cứng lại, chị? Cô cùng cô ta không có quen thuộc như vậy nha, nhanh như vậy đã theo em trai gọi cô là chị rồi sao?
“Chị!” An Ny Na lần nữa thân mật gọi, giơ một món quà tặng được gói tinh xảo lên trước mặt của Tích Tuyết “Chị, đây là quà mà em cùng Uy chọn cho chị, hy vọng chị thích nó!”
“Cảm ơn, em quá khách sáo rồi!” Lạc Tích Tuyết nhận lấy quà tặng, lịch sự cười nhạt đáp lại.
“Không cần khách khí như vậy, đây cũng coi như là lần đầu tiên em ra mắt chị, nên tặng chị một món quà!” An Ny Na cười nhẹ nhàng, lại lấy thêm một hộp quà đưa đến trước mặt của Lạc Chấn Long:”Bác trai, đây là cháu đặc biệt vì bác mà chuẩn bị”.
“Ny Na, về sau con chỉ cần đến chơi là được rồi, đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy làm gì” Lạc Chấn Long cưng chìu nhìn về phía cô, tựa hồ đối với đứa con dâu này ông rất là hài lòng.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy trong lòng buồn bực, ba nói người một nhà là có ý gì? Sẽ không quyết định cho Thiên Uy cùng Ny Na đính hôn chứ?
Đang lúc ấy thì ngoài cửa truyền đến thanh âm, sau đó là bóng dáng tây trang của Hàn Diệp Thần đi vào. Trên tay anh cũng cầm quà tặng, vừa vào đến cửa thì đã lễ phép chào hỏi người của Lạc gia.
“Bác trai, bác gái, chào mọi người!”
“Diệp Thần, đến rồi à!” Lạc Chân Long đứng lên, tựa hồ như việc của Diệp Thần đến đây đã được ông đoán trước vậy.
Hàn Diệp Thần lễ phép cùng Lạc Chấn Long hàn huyên mấy câu, sau đó liền đi tới bên người của Lạc Tích Tuyết.
“Tích Tuyết, đã lâu không gặp!!!” khoé miệng anh hiện lên nụ cười ấm áp, vươn tay bắt tay với cô.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp!” Lạc Tích Tuyết cũng lịch sự vươn tay đáp lại anh.
Trong đầu cô suy nghĩ tại sao ba lại mời cả Hàn Diệp Thần và An Ny Na đến nhà? Ba có ý gì đây? Nhưng không đợi cô suy nghĩ lâu, chỉ thấy Vi Tĩnh Nam đã nhào đến trong ngực của Hàn Diệp Thần:”Anh Diệp Thần, anh đã đến rồi?”
Vi Tĩnh Nam không thuận theo bĩu môi, một bên Lam Thư Đình khuyên:”Diệp Thần, con cũng cùng với Tĩnh Nam chuẩn bị đính hôn rồi, sao còn nói chuyện khách khí như thế”.
Hàn Diệp Thần không nói gì, bên môi vẫn nhàn nhạt nụ cười, chỉ là khoé mắt lại luôn nhìn về phía Lạc Tích Tuyết.
Lạc Tích Tuyết nghe vậy không khỏi kinh ngạc, Hàn Diệp Thần lúc nào thì đã biến thành vị hôn phu của Vi Tĩnh Nam rồi? Ba đang dự tính chuyện gì đây?
Cả nhà ngồi ăn cơm, không khí trên bàn ăn thật quỷ dị. Lạc Thiên Uy và An Ny Na thì luôn nói cười trên bàn ăn, còn Hàn Diệp Thần vẫn không chút nào để ý đến Vi Tĩnh Nam,ngược lại không ngừng gấp thức ăn cho Tích Tuyết, làm cho Vi Tĩnh Nam vô cùng tức giận còn Lạc Tích Tuyết thì lại vô cùng lúng túng.
“Con ăn no rồi, con xin lên phòng trước”.Cô cảm thấy nếu còn tiếp tục ở trong này nữa cô sẽ không thở được mất, nên cô muốn trở về phòng của mình.
Bóng đêm mê ly, ánh trăng ngoài cửa sổ vừa sáng lại vừa tròn, chỉ là cô không có tâm tình để thưởng thức. cô nhắm mắt nằm ở trên giường, vừa nghi tới tình cảnh hiện tại thì cô không sao chợp mắt được.
Đến tột cùng ba có ý gì đây? Cô không hiểu cũng rất nghi ngờ. Chỉ là nghĩ tới hình ảnh của Thiên Uy cùng An Ny Na đùa giỡn là tâm cô chợt lạnh.
Mở mắt ra, chợt nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của Lạc Thiên Uy phóng đại ngay trước mặt làm cho cô giật mình không ít. Vỗ vỗ ngực bị hoảng sợ, không vui oán trách một câu:”Anh muốn hù chết tôi đúng không?”
Lạc Thiên Uy không trả lời chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô.
“Anh muốn làm gì?” Lạc Tich Tuyết bị hắn nhìn như muốn tê cả da đầu, vừa định nhảy xuống giường rời đi lại bị anh đưa tay kéo lại, lật người đè cô ở dưới thân.
“Buông tôi ra! Lạc Thiên Uy!” cô không ngừng giãy dụa ở dưới thân, nhớ tới một màn của anh cùng An Ny Na là cô đã cảm thấy vô cùng khó chịu.